Mộng Mị

Chương 6



Edit: _Lilylys_

Beta: ZzPeanutzZ

Mưa gió gào thét.

Tia chớp lần lượt chiếu sáng căn phòng.

Khả Nam lấy tốc độ nhanh nhất chạy về trên lầu, nhìn thấy người phụ nữ toàn thân đầy máu trong gương sợ tới mức suýt chút thét lên rồi chợt nhận ra đó là chính cô.

Cô vuốt yết hầu lạnh băng, chạy về phòng tắm của mình cởi áo ngủ dính máu, gột rửa một thân máu loãng.

Đứng dưới vòi hoa sen nhìn dòng máu đỏ tươi từ trên người chảy xuống, trôi đến ống thoát nước trong bồn tắm cô chỉ cảm thấy ghê tởm.

Cô phải tỉnh táo lại, tỉnh táo lại suy nghĩ.

Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không nhịn được run cầm cập ôm lấy mình, muốn khiến bản thân thanh tỉnh suy nghĩ.

Đêm qua, đêm qua cô ăn tối, cùng chị Lâm và Hân Hân lên lầu, sau đó cô ngủ, không đúng, cô có tỉnh lại, cô nghe thấy chị Lâm và Marcus đang nói chuyện —

A, shit!

Chị Lâm!

Sắc mặt cô đại biến, chị Lâm là người cuối cùng nhìn thấy Marcus, hơn nữa chị Lâm biết nội tình, nếu tên sát thủ điên cuồng phát hiện chuyện này —

Nghĩ đến điều này cô không chút suy nghĩ tùy tiện bắt lấy áo ngủ mặc vào, nhưng khi cô đi đến đối diện chuẩn bị gõ cửa, cô chần chừ, cô không nên tự mình đi vào, cô còn không biết kẻ giết người có phải hay không chính là...

Ngực vì sợ hãi mà run lên, đang muốn rụt tay về thì cô chú ý tới cửa phòng chị Lâm không đóng kín hoàn toàn.

Cô ngẩng người, cúi đầu nhìn về tay nắm cửa, thở mạnh một hơi.

Trên nắm cửa có dính máu.

Đáng chết, cô không nên đi tắm trước!

Sợ không kịp, cô thất kinh đẩy cửa vọt vào, phòng chị Lâm bày trí giống phòng cô, cửa phòng ngủ là hình dạng cổng vòm.

Tia chớp lóe lên, một trận cuồng phong đột nhiên thổi bật cửa sổ thủy tinh, rèm cửa sổ màu hồng đào bị gió thổi tung, thân ảnh mặc áo choàng đen giơ cao hai tay hiện lên, trong tay cầm cây búa lớn, đang muốn chặt xuống cổ của người phụ nữ trên giường.

"Dừng tay!" Cô hét lên, không chút suy nghĩ dùng hết khí lực lao tới, đẩy hắn ngã xuống đất.

Đối phương không dự đoán được cô sẽ xuất hiện, bị cô làm cho không kịp trở tay, nhưng tên này thân thể cường tráng rất nhanh phản ứng lại, đứng lên khống chế cô, một tay bóp cổ đem cô áp xuống đất, ngồi trên người cô. Hắn vừa cao lớn vừa nặng, cô dùng toàn lực giãy giụa vẫn không tránh thoát được, thậm chí không thể hô hấp, nước mắt vì hoảng hốt và sợ hãi mà trào ra, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Sấm sét chói mắt lại loé lên, cô thấy tên nọ nghiêng người nhặt cây búa trơi trên đất, lần này cây búa đó là hạ xuống đầu cô.

Cô sợ hãi nhắm chặt mắt, vào giây cuối cùng cô thấy đèn thủy tinh hoa văn xinh đẹp đập vào đầu hắn. Bóng đèn chiếu sáng thủy tinh màu sắc rực rỡ, sau đó cùng nhau vỡ nát, cô nhắm mắt, né tránh mảnh nhỏ thủy tinh bay đến đồng thời nhận thấy bàn tay trên cổ thả lỏng, áp lực trên người biến mất.

Khả Nam nhanh chóng hít thở từng ngụm từng ngụm không khí vào phổi, cô trợn mắt nhìn chị Lâm cầm đèn đánh hắn, tên đáng sợ kia lại muốn với lấy chiếc búa, Khả Nam cuốn quýt cầm một cây đèn khác ở đầu giường đập lên gáy người nọ, hắn loạn choạng.

Cô chụp lấy chăn trên giường ném qua, vận khí cô tốt thật, chăn bao lấy tên kia khiến hắn choáng váng. Chị Lâm cầm đèn ngủ tiếp tục tấn công hắn, cô biết các cô không có khả năng đánh ngất tên sát nhân điên cuồng này, cho nên cô nắm lấy tay chị Lâm.

"Đừng đánh, mau chạy!" Cô lôi kéo chị Lâm chạy ra ngoài xém đụng phải Hân Hân chạy đến ngoài cửa để xem xét tình hình.

"Khả Nam? Chị Lâm? Sao lại thế này?" Hân Hân giữ tay cô.

Tiếng rống phẫn nộ truyền đến, Khả Nam quay đầu nhìn thấy chuôi búa chớp loé trong không trung bay đến, cô nhanh chóng đẩy Hân Hân ra cửa, thuận tay nắm lấy nắm cửa đóng cửa lại.

Búa cắm xuyên qua cánh cửa, vụn gỗ văng trúng trán cô, cách cô chỉ kém hai tấc.

Chị Lâm hét lên, cô kinh hoảng thở dốc, xoay người hô to với Hân Hân.

"Chạy mau!"

Hân Hân không kháng nghị lập tức xoay người bỏ chạy.

Chị Lâm không ngừng đuổi theo, Khả Nam tăng nhanh cước bộ ra sức chạy, ba người phụ nữ một đường thở dốc ở trên hành lang dài chạy như điên xuống lầu, các cô nghe thấy tiếng bước chân hắn đuổi theo, Hân Hân dẫn đầu chạy lên lầu hai. Hy vọng bọn cô sẽ gặp được những người khác, nhưng họ không thấy ai, mỗi một cánh cửa đều dóng chặt, không biết là không có người nên bị khóa lại hay là người bên trong sợ hãi mà không dám mở cửa. Đang lúc chị Lâm muốn hô to cứu mạng, Khả Nam và Hân Hân kịp thời ngăn chị ấy, kéo vào thư phòng.

"Không thể kêu, hắn hiện tại không biết chúng ta ở lầu hai, kêu lên hắn sẽ phát hiện." Khả Nam cảnh báo chị Lâm.

"Chúng ta không thể trốn ở đây, đây là khu vực công cộng, tên điên kia trước tiên sẽ kiểm tra nơi này." Chị Lâm kéo tay hai người để trên miệng cô ấy xuống, mặt trắng bệt nghiêm nghị nói.

Khả Nam sửng người, chị ấy nói không sai.

"Phòng ngủ chính." Hân Hân nhỏ giọng đề nghị: "Chúng ta đến phòng của Jaren Ace, nơi đó nhất định có người."

Hai người gật đầu đồng ý, Khả Nam hít sâu một hơi, lặng lẽ mở cửa, Hân Hân thăm dò đi ra ngoài, xác định không có người, dẫn đầu chạy ra.

Ba người hạ thấp bước chân, lén lút vòng một vòng lớn, từ cánh cửa bên trái vòng đến phía sau tòa nhà chính, trên đường họ nghe được tiếng cửa vỡ, ba người quay đầu dưới tia chớp lóe sáng nhìn thấy ngoài cửa thư phòng có một bóng đen cầm búa chém hỏng cánh cửa.

Ba người phụ nữ hoảng sợ ngồi thụp xuống, quỳ rạp trên đất, dùng cả tay lẫn chân cấp tốc tiến về phía trước, thật vất vả chạy đến cửa lớn phòng ngủ chính đã thấy nó mở toang.

"Shit!" Sở Hân Hân nhìn cánh cửa mở rộng, tức giận chửi thầm.

"Có lẽ..." Chị Lâm đỡ eo thở dốc: "Có lẽ quản gia đã quên đóng cửa?"

Khả Nam biết không phải thế, cô ngửi thấy mùi máu và hơi thở tử vong nhưng cô vẫn đi theo Hân Hân vào cửa, xuyên qua phòng khách lớn đi đến phòng ngủ xa hoa.

Chiếc giường king size siêu cấp lớn, rộng như biển mây, đủ để cho sáu người nằm còn dư chỗ, trên giường chỉ có một lão nhân gầy nhỏ, bàn tay khô cằn vẫn cắm truyền dịch, ngón tay kẹp tiếp nối với điện tâm đồ, nhưng trên màn hình máy móc không họa ra tần suất cao thấp chỉ có một đường thẳng.

Hân Hân tiến lên đo nhịp thở và nhịp tim của ông ấy, vạch mí mắt đang kép, đôi mắt trong hốc mắt cũng đã mất tiêu cự, không có chút ánh sáng, trống rỗng dọa người.

"Đáng chết, ông ta đã chết, phải không?" Chị Lâm mắng một tiếng, ở phía sau cô hỏi.

"Vâng." Hân Hân thở dài.

Khả Nam nhìn đến điện thoại trên đầu giường, xông lên muốn gọi điện báo nguy, ai ngờ cô đặt ống nghe bên tai một chút âm thanh cũng không có.

Thấy mặt cô trắng bệt Hân Hân hỏi: "Không thông?"

Cô gật đầu.

"Chết tiệt, nơi này điện thoại cũng không thông." Chị Lâm nói ra tình huống của ba người, sắc mặt khó coi: "Chị vốn hy vọng ông ta có đường dây điện thoại riêng."

Khả Nam thấy bạn tốt quay đầu nhìn cô, trong mắt có hoảng sợ, ngay cả chị Lâm cũng là một bộ dáng không biết làm sao, nhìn về phía cô.

Làm sao bây giờ?

Cô làm sao biết nên làm cái gì bây giờ? Sở Hân Hân luôn là người biết nên làm thế nào.

Nhưng cô nhìn người bạn kiên cường chưa từng để lộ yếu ớt kinh hoảng ra ngoài, cô bắt buộc bản thân phải mạnh mẽ, sau đó cô nghe thấy chính mình nói.

"Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này."

"Làm thế nào rời đi?" Giọng chị Lâm run run: "Bên ngoài mưa lớn như vậy hơn nữa đường đi đều bị chặn."

"Không có bị chặn hoàn toàn." Cô hít sâu một hơi, phun ra một câu nghe cực tự tin, nói với các cô ấy: "Mình nghĩ mình biết làm thế nào rời khỏi nơi này, đi theo mình."

Ba người lén lút băng qua mưa gió, chạy đến gara bên trái phía dưới tòa tháp, cô không dám nghĩ vì sao dọc đường không gặp được người hầu, cô nghĩ chị Lâm và Hân Hân cũng không dám đem suy nghĩ đáng sợ trong lòng nói ra. Tòa lâu đài khủng bố an tĩnh như một phần mộ, mà các cô từ lúc tỉnh lại đến bây giờ ngoại trừ tên điên ngoài kia không gặp được người sống.

Như cô dự liệu, trong gara ngoài xe hơi còn có xe máy.

"Em làm sao biết nơi này có xe máy?" Chị Lâm hỏi.

"Khi hai người đang bận đi xã giao em nhìn thấy có người chạy xe máy qua cầu." Cô từ trên tường tìm được chìa khóa, đưa cho Hân Hân thử khởi động, may mắn, xâu chìa khóa đấy là chìa khóa của chiếc xe này, không uổng công các cô.

Chị Lâm lấy áo mưa đến, ba người mặc vào.

"Chị Lâm, chị biết lái xe máy không?" Khả Nam hỏi.

"Không biết." Chị Lâm vẻ mặt đau khổ.

"Không sao." Cô không có bằng lái chỉ lái qua vài lần, nhưng hiện tại không phải thời điểm sợ hãi, Khả Nam nhìn Hân Hân: "Hân Hân cậu có bằng lái, cậu chở chị Lâm."

"Được." Hân Hân gật đầu.

Khả Nam nói với cô ấy: "Sau khi ra cửa, mặc kệ xảy qua chuyện gì cũng đừng dừng lại, nếu lạc nhau thì báo cảnh sát trước rồi nói, OK?"

"OK." Hân Hân nói xong bước lên xe, chị Lâm cũng ngồi lên.

Khả Nam lên một chiếc xe khác, cắm chìa khóa vào ổ khóa.

"Cậu có thể chứ?" Hân Hân quay đầu nhìn cô hỏi.

Cô hít sâu, trả lời: "Có thể, các cậu đi trước mình sẽ đuổi kịp."

Hân Hân nghe vậy cầm lấy điều khiển từ xa mở cửa gara, cửa vừa mở mưa gió lập tức tạt vào, Hân Hân nổ máy xe chở chị Lâm xông ra ngoài, Khả Nam cũng nổ máy, nhưng chiếc xe này thật không nghe lời, nhịp tim cô tăng lên thử lại lần nửa mới thành công khởi động xe, cô lên ga, vào số, vọt vào trong màn mưa.

Hân Hân chở chị Lâm xuyên qua sân nhà, Khả Nam thấy chị Lâm ngồi phía sau quay đầu nhìn cô, thấy cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Ba người hai chiếc xe chạy trong mưa rền gió dữ, tiếng mưa gió gào thét che lấp âm thanh động cơ xe máy, tia sét chiếu sáng bầu trời, đánh vào cột thu lôi trên tòa tháp, tòa tháp nguyên bản đã bị tàn phá bị sét đánh lại sụp xuống một ít. Chị Lâm thét chói tai, nhưng Hân Hân không hỗ là nữ ngôi sao phim hành động, cô ấy kịp thời vòng qua nơi đó trước khi đá trên tường rời xuống, xuyên qua tòa tháp cưỡi trên cầu, Khả Nam đi phía sau Hân Hân cũng tránh thoát.

Ba người vừa thở nhẹ một hơi, không ngờ ra khỏi tòa tháp liền thấy đá vừa rơi xuống trên cầu, đem khoảng trống vốn một người có thể đi qua tạt ra một cái động lớn, Hân Hân quay đầu nhìn cô.

Hoảng loạn và sợ hãi trong mắt càng sâu, vì nguyên nhân không biết tên nào đó, cô quay đầu nhìn theo, thấy tất cả đều là người khoác áo choàng cao thấp, thân ảnh cao lớn cầm búa. Trong mưa gió cô không có khả năng nhìn thấy lưỡi búa dính máu đang nhỏ giọt, nhưng cô thấy, người nọ vung búa, giống ác ma chạy ra cửa, lao về phía họ.

Cô rợn tóc gáy quay đầu thét với Hân Hân.

"Đừng ngừng lại, mau đi!"

Hân Hân quay đầu, lập tức chạy qua cầu, tránh từng cục đá bay qua cái lỗ lớn trên cầu, cô nghe chị Lâm hét lên, nhưng Khả Nam nhìn thấy các cô ấy bình an tiếp đất. Đáng tiếc, vận khí cô không tốt như vậy, kỹ thuật của cô không giỏi, lúc tiếp đất bánh xe trơn trượt cô và chiếc xe ngã xuống.

Cô ngã đến đầu óc choáng váng, trước mắt đầy sao, lưng đập vào thành cầu mới dừng lại, khi cô ngẩng đầu rên rỉ thấy Hân Hân ở bên kia cầu dừng xe lại nhìn.

"Đi mau!" Cô bò về phía trước, không ngừng hô to,"Đi nhanh —"

Hân Hân hơi chần chừ, cắn răng chở chị Lâm nhanh chóng rời đi.

Tiếng bước chân phía sau truyền đến, cô ở trong mưa ba chân bốn cẳng đứng lên quay đầu nhìn người nọ đã đi tới trên cầu, cầm búa chặt mảnh vỡ của phi cơ trực thăng sắp đuổi đến đây.

Cô không tiếp tục nhìn nữa mà ra sức chạy, cô không chạy trên đường, qua khỏi cầu nhanh chóng chui vào trong rừng, cô biết nếu cô chạy trên đường cái, tên điên kia sẽ đuổi kịp.

Cho nên cô chạy vào rừng, thở hổn hển trong bão táp chạy như điên, hai chân cô bị đá nhọn đâm rách da, mặt và tay bị nhánh cây móc bị thương cũng không dám dừng lại, thậm chí không dám quay đầu.

Trên thực tế, không cần quay đầu nhìn cô cũng cảm giác được hắc ám khủng bố điên cuồng.

Cô không thể dừng lại, không thể cũng không dám dừng lại.

Cô biết, dừng lại cô nhất định sẽ chết.

Cô không ngừng luân phiên hai chân trong bão táp liều mạng rời xa tòa lâu đài phảng phất như chịu nguyền rủa của ác ma —

__Lilylys | Peanut__

Quái vật đuổi theo cô trong mưa gió.

Cả đời này cô chưa đừng sợ hãi thế này, cô ở trong cuồng phong bão táp té ngã rồi đứng lên, chạy được vài bước lại té ngã, nhưng cô không dám dừng lại, tên điên kia như bóng ma, tùy thời bắt được cô.

Cô không nhìn thấy ác ma, nhưng cô biết hắn ở chỗ này, cô có thể nghe tiếng bước chân hắn xen lẫn trong mưa gió, có thể cảm nhận được áp bách bị người nhìn chằm chằm.

Giống như nghe theo sai sử của ác ma, tia sét bổ vào cái cây bên cạnh cô, sét đánh liên tục, gần ngay trước mắt, chiếu sáng thế giới cuồn loạn, cô sợ tới mức không thể nhúc nhích, nước mắt chảy ra như suối.

Cô dừng lại.

Khi cô ý thức được chuyện này, quái vật kia áp đảo cô.

Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu, mẹ khuyên bảo, bản thân ngu xuẩn và chết tiệt quật cường, nhiều âm thanh hối hận như vậy, chỉ có một câu rõ ràng nhất —

Cô chết chắc rồi!

Cô không nhịn được há miệng thét lên, ra sức phản kích, nhưng quái vật lấy tay bịt miệng cô, bắt được tay cô, ghìm chặt chân cô, thấp giọng cảnh cáo.

"Tiểu Gypsy, đừng la."

Thanh âm cực kỳ bình tĩnh, hơn nữa dị thường quen thuộc.

Cả người cô chấn động, nâng hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông áp sát trên người mình, không có mặc áo choàng, không cầm búa dính máu, người anh ướt đẫm, hơn nửa có một đôi mắt xanh như đá quý.

Trong đôi mắt đó phản chiếu biểu cảm hoảng sợ của cô, anh nâng mắt nhìn tia chớp đốt cháy cái cây bị chẻ đôi, cô quay đầu nhìn theo mới nhận ra không biết khi nào bản thân đã chạy khỏi rừng rậm, chạy tới một mảnh thảo nguyên trống trải. Bụi cỏ phía sau bị cuồng phong thổi loạn, cây búa ở chỗ sâu trong bóng tối phản quang ánh lửa, lòng cô đột nhiên cả kinh.

Anh cúi thấp đầu, áp sát bên tai cô, nói nhỏ.

"Đừng nhúc nhích."

Không cần anh nói, cô cũng không dám động, cô thậm chí ngừng thở.

Cây búa nhiễm máu phản quang ở trong rừng rậm qua lại di động, người đàn ông trên người như xác chết đè nặng cô, đặt cả người giữa mặt cỏ và mưa gió, cho dù tàn lửa rơi trúng mu bàn tay anh, anh cũng không nhúc nhích một chút nào.

Anh với cô cùng nhau nhìn cái búa dính máu qua lại rồi tiến tới càng gần.

Cô không thể dời tầm mắt khỏi cây búa, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cô nghe bước chân người nọ dẫm nát bùn đất ướt át. Gió thổi đốm lửa bay toán loạn đồng thời tạo ra khói đặc mù mịt, nhưng cô vẫn cảm thấy tên điên kia sẽ phát hiện ra mình, thấy cô và anh núp trong bụi cỏ, cô không nhịn được xúc động muốn đứng lên liều chết bỏ chạy.

Cô muốn chạy trốn, không muốn ở chỗ này chờ chết.

Nhưng mà cô biết anh nói đúng, cô không thể động, cô động chỉ làm bại lộ hành tung của bọn họ cả người anh che trên người cô, nếu tên điên kia vung búa, anh sẽ là người đầu tiên bị chém —

Nháy mắt cô hiểu được vì sao anh áp cô trên mặt đất, vì sao muốn lấy cơ thân bao bọc cô. Quần áo cô màu sắc dễ thấy, nhưng anh không phải, toàn thân anh đều mặc màu đen, người đàn ông này hoàn toàn che khuất cô, mang cô trốn ở một địa phương thấp bé.

Lòng cô run lên, chuyển tầm mắt từ trên cây búa đang tới gần đến trên mặt anh, anh vẫn đang nhìn kẻ kia, vẻ mặt chuyên chú, khuôn mặt tuấn mỹ không một tia sợ hãi, vô cùng bình tĩnh.

Đột nhiên, tiếng bước chân bắt đầu rời xa.

Cô dời mắt thấy cây búa dính máu một lần nữa hòa vào bóng đêm.

"Nếu em không muốn chết." Anh dùng âm thanh cực thấp ở bên tai cô nói: "Phải giữ im lặng, em làm được chứ?"

Cô rưng rưng gật đầu.

"Nơi này quá trống trải cũng quá sáng, chúng ta rời khỏi đây."

Anh nói xong ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, xác định phương hướng, thả tay trên miệng cô ra, từ trên người cô đứng dậy, kéo cô chật vật khom người nhanh chóng rời khỏi cây đại thụ bị thiêu cháy trên thảo nguyên lần nữa chui vào rừng rậm.

Anh nắm lấy tay cô chạy về phía trước, hết đi về bên trái lại đi về bên phải, nhanh chóng hòa vào bóng tối, mất đi ánh sáng của lửa, cô không biết sao anh có thể từ trong đêm tối mưa gió thấy đường đi dưới chân, nhưng anh không vấp ngã dù chỉ một lần, thậm chí khi cô trượt chân anh còn kịp thời đỡ lấy cô.

Chỉ có điều anh không vì vậy mà để cô có cơ hội thở dốc, anh đỡ cô đứng vững bắt cô tiếp tục chạy, anh chạy quá nhanh cô mệt đến không thở nổi, chỉ cảm thấy phổi như sắp nổ tung. Cô lại trượt chân thêm lần nữa, lần này cả người cô mất thăng bằng, ngay lập tức, cô biết nếu cô lại giữ lấy anh, anh sẽ bị cô kéo theo cùng nhau lăn xuống sườn núi, cô không muốn hại chết người khác nên trong giây phút đó cô buông tay.

Ai ngờ, anh không nới lỏng tay, anh nắm tay cô cùng nhau lăn xuống triền núi, tại thời điểm quay cuồng rơi xuống anh kéo cô ôm chặt trong ngực.

Cô không thể tin được, kinh hãi thở.

"Đừng hét." Trong lúc lăn lộn điên cuồng anh nói.

Cô kịp thời đem tiếng thét ở yết hầu ém trở về, anh vươn tay áp mặt cô vào ngực mình, cô cảm nhận được trên người anh truyền đến một cỗ chấn động mạnh, anh chẳng buồn rên tiếng nào, cô biết anh va vào đâu đó. Lực va chạm kia truyền đến trên người cô khi đã giảm vẫn làm cô thiếu chút phun ra, lại tiếp một đợt va chạm, nước mắt cô cũng sắp bị chấn ra rồi, nhưng tốc độ hai người đã chậm lại.

Kế đến cánh tay anh vòng qua dưới nách cô lôi kéo thật mạnh, cô còn tưởng hai vai sẽ vì vậy mà trật khớp, cuối cùng anh với cô cũng ngừng lại.

Mưa gió vẫn đang gào thét, bùn đất và vụn cỏ dính khắp người còn văng vào cả vào miệng cô. Hạt mưa lạnh băng theo cuồng phong thổi loạn quật vào người nhưng cô không cảm thấy gì, kích động ngẩng đầu, trong bóng tối cô không thấy rõ mặt anh, chỉ cảm nhận được hơi thở anh lướt nhẹ trên mặt, tim đập dồn dập va chạm với lồng ngực cô.

Ít nhất anh còn hô hấp, còn có tim đập, cô an ủi bản thân đang sợ hãi.

"Anh có ổn không?" Cô nghe thấy âm thanh mình run run.

Anh dừng một chút mới khàn giọng trả lời: "Vẫn ổn."

Cô không nghĩ anh ổn, anh nới lỏng vòng tay, đứng dậy nhìn lên trên. Khả Nam ngẩng đầu nhìn theo, ngoại trừ rừng cây lay động mơ hồ trong mưa cái gì cũng nhìn không thấy.

Bỗng dưng anh nắm lấy tay cô.

"Đừng lo lắng, chúng ta không cần trèo lên."

Cô nghe thấy âm thanh trầm ổn của anh, không hiểu được vì sao anh còn có thể duy trì bình tĩnh.

"Tôi căn bản không biết chúng ta ở nơi nào."

Cô đứng trong mưa run run nói, anh nhẹ nhàng nhéo tay cô.

"Tôi biết, chúng ta đại khái lăn xuống hơn một trăm mét." Anh nói xong cầm tay cô: "Xin lỗi, em còn đi được không?"

Khả Nam không nghĩ tới anh sẽ nói xin lỗi với cô, cô còn nghĩ rằng người xin lỗi hẳn là cô.

Nhưng cô không cùng anh tranh cãi, chỉ gật gật đầu, thấp giọng tả lời: "Có thể."

"Tốt." Anh nhìn bốn phía, phân biệt phương hướng: "Đi theo tôi."

Nói thật cô không biết làm sao anh có thể ở trong đêm tối mưa gió phân biệt phương hướng nhưng cô không có lựa chọn khác, cô nắm tay anh, an tĩnh đi theo.

Lúc này anh không chạy mà thận trọng tiến về triền núi phía trước, thỉnh thoảng anh nắm lấy cây cối để ổn định cơ thể, không bao lâu Khả Nam phát hiện anh mang cô đi xuống dưới.

Ngay khi cơ thể ẩm ướt của cô bắt đầu lạnh băng, cơ bắp toàn thân cứng đờ gần như không thể chống lại cơn gió lạnh sắp đem cô thổi bay thì triền núi trở nên bằng phẳng, cô lại đặt chân lên đá cứng, không biết có phải ảo giác của cô không mà gió nơi này thổi tới lạnh hơn, lạnh đến nổi cô nghe thấy hai hàm răng mình va vào nhau.

Cô cắn chặt răng, cố gắng đuổi kịp bước chân của anh, cảm thấy đầu váng mắt hoa, tuy rằng cô cố gắng tập trung tinh thần nhưng bước chân vẫn loạng choạng như cũ, tốc độ tăng dần. Cô không còn cảm nhận được môi và mũi mình nữa, cũng không biết từ khi nào tứ chi trở nên chết lặng.

Giây tiếp theo, cả người cô đập lên lưng anh, người đàn ông này quá cường tráng cô bị dội ngược trở lại, xém ngã xuống đất, may là anh đỡ lấy cô.

"Xin lỗi...tôi đột nhiên...không chú ý..." Cô mồm miệng không rõ xin lỗi. Khi cô nâng mắt người đàn ông phía trước phát ra vài tiếng rít gào chồng lên nhau.

Hình như anh nói gì đó nhưng cô nghe không rõ.

Khả Nam muốn nhấc tay lau đi nước mưa trên mặt lại chỉ thấy chóng mặt.

Giây tiếp theo anh buông tay cô ra, nhất thời cô có chút hoảng loạn, trong bóng đêm cô nghe tiếng bước chân của anh, cái gì cũng nhìn không thấy, sợ hãi muốn mở miệng cầu xìn anh đừng bỏ cô lại.

Đột nhiên, một đám lửa nhỏ bùng lên.

Cô mở to mắt nhìn, thấy anh ngồi xổm phía trước cô, trên tay là một cái bật lửa, sau đó cô mới nhận ra cô đã không còn ở trong mưa, anh mang cô đến một căn phòng bằng đá nhỏ, anh đang tập trung vào đồ vật thoạt nhìn giống lò sưởi chỗ vách tường nhóm lửa.

"Đây là đâu?" Cô mờ mịt quay đầu xem xét xung quanh, cơn chóng mặt lại kéo tới, cô vội đỡ lấy tường, thở dốc hỏi.

"Phòng nghỉ bên hồ săn."

"Thật tốt..." Yên tâm thả lỏng cơ thể, chân cô mềm nhũn, đỡ lấy tường chậm rãi ngồi xuống nhưng cơ bắp lại không nghe lời, cô gần như là ngã ngồi trên đất.

Anh nhanh chóng trở lại bên người cô.

Chết tiệt, mất mặt quá.

"Em có ổn không?"

Mơ màng, Khả Nam hình như nghe anh hỏi như vậy, cô hé miệng, nghe thấy mình cậy mạnh.

"Vẫn ổn..."

Khi cô nói chuyện, bóng dáng anh càng trở nên mờ hồ, kế đến, cô không thể khống chế ngất đi.

__Lilylys | Peanut__

'Vẫn ổn.'

Cô nói như vậy nhưng hai mắt mất tiêu cự.

Người đàn ông kịp thời vươn tay tiếp được đầu của cô, không để cho cái đầu nhỏ đáng thương hôn mặt đất. Anh nhanh chóng kiểm tra hô hấp và nhịp tim, xác định trạng thái sinh lý cơ bản của cô, tim cô đập có chút mỏng manh, môi trắng bệch, xanh cả mặt, cơ bắp căng cứng, nhưng vẫn còn hô hấp.

Đáng chết, anh đã quên mình và người thường không giống nhau, anh nên sớm kiểm tra tình huống của cô.

Anh biết nếu anh không mau cải thiện tình huống giúp cô, cô sẽ bắt đầu bị mất nhiệt(*).

(*) Cơ thể mất dần độ ấm.

Anh để cô nằm dưới đất, nhanh chóng cởi quần áo ướt đẫm của mình, lật ngược chiếc giường duy nhất che khuất cửa sổ và khoảng trống.

Ngoài phòng mưa gió trở nên lớn hơn, căn phòng như thể sẽ sập bất cứ lúc nào, nhưng loại bão táp này với anh mà nói không tính là gì, anh đã gặp qua trường hợp hỏng bét hơn.

Hiện tại quan trọng nhất là đừng bị mấy tên điên cầm búa chém người nơi nơi phát hiện, trong bóng tối ánh sáng đặt biệt rõ ràng, có lẽ anh không nên nhóm lửa, nhưng anh biết thân thể cô đã không chịu nổi mưa gió ép buộc, anh chỉ có thể cùng ông trời cược một phen.

Sau khi ngã xuống triền núi anh dẫn cô đi về hướng ngược lại, rời xa địa phương mấy tên đó có khả năng phát hiện, nếu mưa gió đủ to, mấy tên điên cuồng đó có lẽ sẽ ngừng truy đuổi, trở lại lâu đài.

Vận khí anh tốt, phòng săn bắn này tuy rằng không có quần áo nhưng trong ngăn tủ có một tấm thảm lông cũ kỹ, góc tường có một cái cần câu, trong ngăn kéo có vài cái lọ đựng lá trà khô, một gói lưỡi câu dự phòng còn có một cây dao rỉ sắt. Anh lấy cái nồi cũ trên bàn và cái chén tráng men màu trắng miệng có chút loang lổ, bên trong dính vết bẩn ố vàng.

Anh lấy một nhúm lá trà ngửi nó, là lá trà xanh, không có mùi mốc, có còn hơn không.

Mưa bên ngoài tuy rằng càng lúc càng lớn nhưng phòng này làm bằng đá, tạm thời hẳn là không sập được.

Anh lấy mấy thứ vừa tìm được rồi mạo hiểm ra cửa, tiến vào bóng tối.

Xa xa tòa lâu đài còn ngọn đèn mỏng manh, mặc dù mưa to gió lớn, anh vẫn có thể từ bóng tối nhìn thấy rõ nóc tòa kiến trúc trăm năm kia.

Bão táp trong đêm tối tàn sát bừa bãi, như là muốn cuốn tất cả mọi thứ lên trời, anh cố sức di chuyển trong mưa gió, không ngừng có cây nhỏ hoặc đá bị gió cuốn quật vào người và mặt. Anh thầm nghĩ, may mà không có phẫu thuật thẩm mỹ, không cần lo lắng nơi nào đó trên mặt bị méo hoặc bị gãy. Mà nếu anh đều phải cố sức như vậy, cái đám khốn nạn đáng chết kia cũng sẽ không thoải mái ở đây chạy loạn, anh đoán là bọn chúng giống anh, sẽ cảm thấy tòa lâu đài sừng sững không ngã trong bão giờ phút này thật ấm áp và an toàn.

Nếu anh là tên điên kia, anh sẽ lập tức trở về địa phương đó, khác biệt ở chỗ anh không có điên cho nên anh vẫn là nhanh chóng mạo hiểm bất chấp mưa gió mà đặt một số bẫy phòng ngừa.

Phòng nhỏ xem như cùng bóng tối dung hòa, anh xác nhận lại không có ánh sáng lộ ra, cũng xác nhận không có sát thủ cầm búa điên cuồng ở trong mưa gió chạy loạn mới mở cửa vào phòng, ngăn cơn bão táp càng ngày càng lớn bên ngoài cửa.

Anh trở về bên người cô, thuận tay lật ngược cái bàn lên, để nó che đi ánh sáng của lò sưởi. Sau đó lấy nồi nước đầy bỏ một nắm lá trà vào đặt trên bếp đun, cẩn thận ôm cô tới trước lò sưởi đơn sơ, cấp tốc cởi quần áo ướt đẫm trên người cô, đem cô và chính mình đều cởi sạch, vắt khô tóc cô hết mứt có thể, ôm cô vào lòng, tay ma sát ngực cô.

Cô có một mái tóc dài kinh dị, lúc trước không phải anh không chú ý, anh biết tóc cô rất dài, anh chỉ nghĩ tóc cô nhiều lắm là quá eo, nó thoạt nhìn chỉ quá eo một chút. Nhưng đến khi anh cởi dây buộc tóc và mái tóc mới phát hiện cô gập tóc dài lại buộc cao lên, tóc của cô trên thực tế đã vượt qua chiều cao của cô, nếu cô đứng mái tóc này nhất định kéo lê trên đất.

Điều này làm anh ngây ra một lúc, anh không nghĩ tới tóc cô dài như vậy, anh gặp qua nhiều phụ nữ, không có ai để tóc dài như cô.

Nói thật, tóc dài như vậy vừa nhìn thấy thật kỳ dị.

Anh phải nhanh một chút, trước hong khô da đầu và tóc cho cô, thử lấy tay chải tóc dài của cô, sau đó vắt khô váy cô lau đi nước mưa trên người cả hai, điều chỉnh lửa trong lò lớn hơn một chút.

Có lẽ cô ngất đi cũng tốt, ít ra cô sẽ không cùng anh tranh cãi việc cởi sạch quần áo để sưởi ấm, hoặc là anh chà sát ngực cô như vậy có hay không quan trọng.

Anh biết, bình thường mọi người đều sẽ có ý kiến đối với việc này, đặt biệt là phụ nữ.

Nhưng khi nhiệt độ cơ thể hai người đều giảm xuống nhanh chóng anh thầm nghĩ làm ấm bản thân và cô nhanh chút.

Ngọn lửa tham lam cắn nuốt củi trong lò sưởi, không khí bên trong ấm áp làm cơ bắp lạnh băng cứng ngắc của anh và cô chậm rãi buông lỏng. Anh xoa xoa tay chân trắng tuyết của cô mới phát hiện cô không có mang giày, hai chân bị cây cỏ và đá cứa vào giống như chịu khổ hình, tay cô chỉ tốt hơn chân một chút, trên mặt tuy có vết thương nhưng máu và vết bẩn đều bị nước mưa rửa trôi.

Anh lấy nước trà đun sôi trên bếp xuống, rót một ít ra cái chén tráng men, để cái chén nóng một bên sau đó rót chén khác cho nó mau nguội. Anh chỉ có thể lấy miếng vải ướt tận lực cẩn thận xử lý vết thương ghê người trên chân cô trước, sau cùng mới lấy nước trà ấm rửa sạch.

Mặc dù đa số vết thương đều coi như sạch sẽ nhưng có chút bùn cát dính vào, anh không thể không nhẫn tâm rửa sạch chúng nó, bước này khiến cô đau đớn rên rỉ một trận, vô thức co rúm.

Giữa chừng cô bị đau đến tỉnh, nhưng thần trí không phải rất thanh tỉnh.

"Anh...đang làm gì?" Cô vặn xoắn mi biểu cảm thống khổ hỏi.

"Xin lỗi." Anh nói với cô: "Tôi phải sát trùng chúng nó, nước trà có thể tiêu viêm giảm đau, tránh bị nhiễm trùng."

Cô cuộn mình nằm trên đất, suy yếu nhắm mắt lại, anh không biết cô có nghe thấy hay không hay vẫn là vô lực phản kháng nhưng cô không giãy giụa, ngẫu nhiên cơ bắp còn đau đớn mà phản xạ run rẩy.

Người phụ nữ này nhìn chật vật không chịu được, anh biết vì sao cô lại trở nên thế này, anh thấy cô cưỡi xe máy phóng qua cây cầu bị hư, thấy cô ngã trên cầu còn chiếc xe thì bay xuống vách núi.

Cô dũng cảm kinh khủng, lúc anh thấy mấy tên điên kia chạy về phía các cô anh cũng vọt xuống theo nghe được cô muốn bạn của cô đi trước, trơ mắt nhìn cô trốn tránh tên điên kia, nhảy vào trong bóng tối mưa rền gió dữ.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, có vài phút anh cho rằng mình không đuổi kịp, cho rằng mình sẽ bỏ lỡ cơ hội lần nữa để tên hung thủ tiếp tục giết người, cho rằng anh cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy cô bị mổ bụng, thi thể nằm dưới đám lá rụng.

Nhưng cô đủ thông minh, biết không thể chạy ở trên đường, cô chui vào rừng, liên tục đổi hướng chạy làm anh mất tung tích của cô, cho đến khi tia chớp bổ xuống.

Anh có thể đến trước khi tên kia nhìn thấy cô thực sự là may mắn, anh quay mặt về hướng cô đứng, còn tên kia thì không nhưng hắn ta gần cô hơn, bất đắc dĩ anh chỉ có thể trước khi hắn xoay người, nhanh chóng chạy tới kéo cô xuống, đấy chắc chắn là nguyên nhân khiến lưng cô sưng đỏ một mảng.

Anh cẩn thận kiểm tra các bộ phận khác trên thân thể cô, may mắn là trải qua một đêm ép buộc trừ bỏ gãy vài cái móng tay trên người cô không gãy khúc xương nào, nhưng không có nghĩa là cô hoàn toàn không có việc gì.

'Em có khỏe không?'

Khi anh hỏi cô như vậy, nháy mắt anh liền biết mình hỏi một vấn đề thật ngu ngốc, cô không thể nào khỏe được, cô ngã xe máy, bị đuổi giết rồi bị kéo chạy khắp nơi, còn lăn từ trên sườn núi xuống, cô làm sao có thể khỏe được.

'Vẫn ổn.'

Cô trả lời như thế, mặc dù sắp xỉu tới nơi còn cười.

Anh biết cô một chút cũng không ổn, cố tỏ ra cậy mạnh, khóe mắt anh giật giật, nhẹ nhàng dùng nước trà ấm áp rửa sạch bùn đất trong vết trầy trên mặt cô.

Mấy hôm nay anh luôn không nhịn được mà chú ý đến cô, không thể ngừng chú ý đến cô.

Mới đầu là vì cô dẫm phải chỗ đau của anh, về sau là vì cô nhìn như yếu đuối kỳ thực kiên cường, cá tính.

Giống như khi ở trên cầu, nếu cô là người bạn ngôi sao đó, anh có thể lý giải vì sao cô quyết định đi trước, Sở Hân Hân tính cách độc lập quả cảm, anh đã gặp qua loại phụ nữ có tính cách như Sở Hân Hân, dũng khí của các cô ấy một phần là trời sinh, các cô ấy từ nhỏ đã tỏa sáng. Khi họ gặp áp bức theo quán tính sẽ phản kháng trở lại, sẽ không im lặng nhẫn nhịn.

Nhưng Trạm Khả Nam không phải loại người như vậy, cô là loại có thói quen tự động thối lui một bên phối hợp diễn, nếu người ngoài ức hiếp cô, chỉ cần đừng quá phận cô sẽ lựa chọn nhẫn nhịn, phất tay để mọi việc trôi qua. Cô hiểu rõ bản thân không phải loại người hay làm người khác chú ý, mà cô cũng im lặng để nguyên hiện trạng.

Vì quan hệ nghề nghiệp anh chứng kiến rất nhiều người khi gặp anh đều sẽ để lộ bản tính thật, không ít người vào thời khắc quan trọng, gặp tình huống như vừa rồi sẽ khóc lóc cầu cứu bạn bè.

Đó cũng không phải không biết thẹn, là bản năng sinh tồn thôi.

Anh vốn nghĩ rằng cô cũng sẽ như thế, nhưng không hề, cô muốn các cô ấy đi nhanh, căn bản là cô ra lệnh cho các cô ấy đi.

Sau đó cô ra sức giãy giụa muốn sống, mặc dù bị anh kéo chạy trong bão táp, cô một câu khổ cũng không kêu, cũng không khóc lóc sướt mướt, không oán giận bản thân không đi giày, càng không giống gấu koala ôm anh không buông.

Cô chỉ an tĩnh đi theo anh, cho đến khi cô xác định đến nơi an toàn mới cho phép bản thân ngất đi.

Ban đầu anh cho rằng cô là kẻ lừa đảo dựa vào việc giả thần giả quỷ để kiếm ăn, về sau cách nói của cô khiến anh thay đổi, anh biết cô giải thích với anh là vì bạn của cô, không phải anh hoàn toàn đồng ý với cách nói của cô nhưng anh thưởng thức cô trung tâm với bạn bè....Mà hiện tại....

Người phụ nữ trước mắt này nơi nơi đều là vết thương và vết bầm, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị thương khắp nơi, nhưng ít nhất cô còn sống.

Hiện tại anh biết cô không phải giả thần giả quỷ, không có ai đặc biệt mời mấy tên giết người hàng loạt đuổi giết mình để có thể lừa đảo thành công. Anh không phải lần đầu tiên nhìn thấy người chết, những người đó đều đã chết, chết rất thảm.

Cả một ngày, anh luôn chậm một bước, bây giờ cô sống hoàn toàn là vì cô thông minh, dũng cảm, lại còn có ý chí kinh người.

Cô từ trong tay tên giết người bảo vệ bạn bè, bảo vệ chính mình.

Lò lửa ấm áp làm hơi nước trên cơ thể hai người bốc hơi.

Anh nhiều lần lấy trà đậm xối rửa miệng vết thương của cô, sau đó ôm cô vào lòng, lòng bàn tay đặt trên ngực cô, để đầu cô gối lên vai mình, lưng trần lạnh băng kề sát ngực anh, lấy thảm lông cũ kỹ bao lấy cô và mình, dựa lưng vào tường đá cạnh lò sưởi giữ ấm.

Anh cầm dao trong tay đối diện với cửa ra vào, cái bàn che khuất đại bộ phận thân thể của hai người. Người vào cửa trước tiên sẽ thấy lò lửa sau đó mới nhìn tới cái bàn này, mà có cái bàn làm lá chắn anh sẽ thấy đối phương trước, cho anh cơ hội nhiều hơn một giây thời gian phản ứng.

Kinh nghiệm nói cho anh biết có đôi khi một giây chính là mấu chốt trí mạng.

Người phụ nữ trong lòng dựa vào anh co ro run rẩy, nhưng còn có thể run là chuyện tốt, điều đó nói lên hệ thần kinh của cô còn bình thường, anh lại dùng lòng bàn tay ma sát ngực cô. Nhiệt độ cơ thể cô vẫn có chút thấp, hơi thở cũng thập phần mỏng manh, môi trắng bệch.

Nhưng cô còn sống, anh cảm nhận được tim cô đập nhẹ nhàng dưới lòng bàn tay.

Anh sẽ bảo đảm cô sống sót.

_______________________

Thích truyện thì hãy bình chọn ủng hộ bọn mình nha 💋💋💋💋