Mợ Hai Kỳ Bí Truyện

Chương 32



Thế Phong trở về nhà có chút muộn, anh không về phòng nghỉ ngơi ngay mà lại rẽ đến khu nhà ở phía Tây, anh là cố ý đến thăm ba anh, ông chủ Trần.

Ông chủ Trần từ sau vụ trúng độc, tình hình sức khỏe của ông rất bấp bênh, lúc khỏe lúc yếu, bác sĩ cũng không biết làm sao với ông, chỉ có thể cố gắng tích cực điều dưỡng mỗi ngày. Và cứ thi thoảng hai ba ngày thì Thế Phong sẽ đến thăm ba mình một lần, khi nào bận lắm thì một tuần một lần. Mặc dù không thể trò chuyện được cùng ông nhưng anh vẫn cứ tới thăm ông như một thói quen, thói quen hiếu đạo dành cho ba của anh.

Lúc Thế Phong tới, bà Ba cũng đang có mặt ở trong phòng, nhìn thấy anh bước vào, bà liền nở nụ cười, điều chỉnh âm giọng nhỏ xuống để tránh gây ồn đến ông chủ Trần.

– Cha con vừa ngủ, đừng kêu ông ấy dậy, dạo gần đây ông ấy khó ngủ, cứ để ông ấy ngủ cho ngon.

Thế Phong gật đầu, giọng anh trầm thấp đáp lại.

– Con biết rồi, con chỉ ngồi đây nhìn ba con ngủ thôi, nhìn một lát con về.

Bà Ba đã nghe qua chuyện của Hai Hạnh lúc sáng, bà cũng định sẽ tìm Thế Phong để hỏi cho rõ mọi chuyện. Sẵn dịp anh cũng đang ở đây, mà phòng riêng của ông chủ Trần là nơi rất an toàn, vậy nên bà cũng không ngại mà hỏi chuyện Thế Phong.

Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thế Phong, giọng bà dịu dàng, bà khẽ hỏi.

– Phong nè, dì đã nghe chuyện khi sáng ở phòng cô Hai Hạnh… rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả con?

Nhắc đến chuyện của Hai Hạnh, trong lòng Thế Phong giống như có ngọn lửa đang âm ỉ cháy vậy, không cần biết thời điểm nào, chỉ cần nghe nhắc đến thì lại khiến cho anh tức tối vô vàn.

Cố kìm lại cơn giận, Thế Phong không nhìn vào bà Ba, mắt anh nhìn về phía bức tranh đang treo trên tường, âm giọng nghe qua rất khó chịu.

– Mẹ con… bà ấy dùng chuyện cũ để ép con không được đuổi Hai Hạnh đi. Bà ấy cũng ép con phải bỏ qua chuyện mà Hai Hạnh đã làm, còn nếu không, bà ấy sẽ công khai chuyện trước kia của “cô ấy”…

“Cô ấy”?

Hai chữ “cô ấy” này làm cho tâm tình bà Ba biến động dữ dội, bởi bà thừa biết “cô ấy” trong lời nói của Thế Phong là ai. Chuyện cũ năm đó là chính miệng Thế Phong nói cho bà biết, bà cũng đã giấu kín ở trong lòng từ rất lâu, mãi cho tới hôm nay mới nghe Thế Phong nhắc đến thêm một lần nữa…

Kinh ngạc kèm theo bức xúc, bà vội hỏi gấp.

– Sao chị Hai có thể làm như vậy với con hả Phong? Sao lại dùng chuyện này để uy hiếp con? Chị ấy bị cái gì vậy hả?

Dưới sự bất bình của bà Ba, Thế Phong cười khẩy, anh gằng giọng đến đỏ hết vành mắt.

– Mẹ con… bà ấy chỉ có Thế Phương là con trai thôi… còn con… con là ma quỷ hiện hình… nào đâu phải con của bà ấy. Nếu không phải di chúc trong tay ba còn chưa tìm thấy… vậy thì bây giờ… con chưa chắc đã được yên ổn mà ngồi ở đây. Hôm nay là một ngày tồi tệ, tồi tệ và thất bại thật sự trong cuộc đời của con.

Bà Ba đau lòng nhìn Thế Phong, mặc dù anh nói chuyện cứng rắn như vậy nhưng bản thân bà thừa biết là anh đang cảm thấy rất là đau lòng và uất ức. Cùng một mẹ sinh ra, thế nhưng một đứa thì được cưng như trứng, một đứa thì đến ôm ấp cũng ích kỷ không muốn cho. Từ nhỏ, Thế Phong đã thiếu tình thương của mẹ, anh chỉ có tình thương của cha, nhưng cha thì lại bận rộn công việc, không có quá nhiều thời gian quan tâm đến anh…

Từ nhỏ vì thể chất đặc biệt, anh không được người khác yêu thích, ngược lại còn bị chính người thân của mình bỏ mặc và ruồng rẫy. Thời điểm đó trông anh thực sự rất đáng thương, đáng thương đến mức khiến cho bà Ba đây thiếu chút nữa đã dắt theo anh trốn khỏi nhà họ Trần này. Bởi bà đã từng sinh con, cũng từng mất con, vậy nên bà rất thương trẻ con, đặc biệt có tình bao dung đối với những đứa trẻ thiếu thốn tình cảm. Bà đã từng ước Thế Phong có thể là con ruột của bà, nếu được như vậy thì bà sẽ yêu thương và chăm dưỡng cho anh đến hết cuộc đời của bà thì thôi. Chỉ tiếc là, dù bà Hai có thiên vị với Thế Phong đến cỡ nào thì Thế Phong vẫn là con ruột của bà ấy, sự thật này là không thể nào thay đổi được.

Dừng chút, dưới ánh mắt chua xót của bà Ba, Thế Phong nở nụ cười gượng gạo, anh cố ý nói cho bà yên tâm.

– Thật ra thì con cũng đã lường trước được chuyện này sẽ xảy ra, mẹ con trước sau gì cũng phải tìm cách áp chế con, bắt con làm theo ý của bà ấy. Chẳng qua là dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng con vẫn thấy sốc, bởi con không nghĩ là bà ấy lại vì chuyện này của Hai Hạnh mà uy hiếp con, con cứ nghĩ là bà ấy sẽ phải để dành sự uy hiếp này cho chuyện lớn của Thế Phương chứ. Đến cuối cùng vẫn là con tự mình đề cao bản thân mình, bởi vì con nghĩ là mẹ con vẫn còn chút gì đó xem trọng con. Nhưng sự thật thì quá phũ phàng, con cũng thật không thể ngờ được là trong mắt bà ấy, con còn không bì được với một đứa con gái xa lạ… Dì thấy con có đáng thương không? Con quả thật là cái gai trong mắt của mẹ con, con đáng lý không cần phải có mặt ở trên đời này… con đầu thai thất bại thật nhỉ?

Thế Phong vừa cười vừa nói, nụ cười của anh chua chát đến mức khiến cho bà Ba phải ứa nước mắt. Bà chỉ là người ngoài thôi, vậy mà bà còn không chịu được khi nghe thấy những lời nói tội nghiệp này của Thế Phong. Vậy mà không hiểu sao một người mẹ như bà Hai lại nỡ lòng nào ruồng bỏ con ruột của mình… tàn nhẫn đến thế này là cùng!

Vươn tay vỗ lên vai cháu trai an ủi, bà Ba cố tiết chế lại cảm xúc kích động xót xa trong lòng bà, bà khẽ giọng an ủi Thế Phong.

– Mẹ con sai rồi, chắc chắn bà ấy sẽ phải hối hận về những gì mà bà ấy đã làm. Còn con, con không sai, con không làm bất cứ cái gì sai cả… Dì sẽ ở đây, dùng cả mạng sống này của dì để tiếp sức cho con. Con không đơn độc, con còn có dì, còn có cha con. Trước khi di chúc được tìm thấy, sẽ không một ai có quyền đụng đến con đâu Phong, cố lên con nhé!

Thế Phong nghe được những lời này của bà Ba, anh cơ hồ nhớ đến hình ảnh trước kia bà đã từng ôm anh vào lòng dỗ dành anh lúc anh còn nhỏ. Bà Ba luôn như vậy với anh, luôn tử tế, luôn yêu thương anh, luôn âm thầm ở sau ủng hộ anh hết mình, không một chút vụ lợi. Ơn nghĩa này của bà Ba, anh chỉ có thể dùng sự hiếu kính mà đền đáp, hiếu kính với bà suốt đời.

Bà Ba sau khi an ủi và khuyên nhủ Thế Phong xong, thấy tâm tình anh đã dịu xuống hẳn, bà lúc này mới hỏi đến chuyện của Ba Yến.

– Vậy… chuyện này con định giải quyết như thế nào? Mẹ con đã làm như vậy, tức là sau này bà ấy sẽ còn ép con phải cưới cô Hạnh… vậy tới lúc đó… cô Ba phải làm thế nào hả Phong?

Thế Phong ngồi thẳng lưng, anh hớp vào một hơi trà ấm, ánh mắt sâu hút, giọng anh nhàn nhạt mà kiên định vang lên.

– Con không bao giờ cưới cô Hạnh, chuyện này sẽ không thể nào xảy ra. Việc con cho nhốt Hai Hạnh lại, không phải vì con sợ mẹ con uy hiếp, mà vì con còn có dự định khác nữa. Mẹ con ấy, bà chỉ biết uy hiếp con thôi, nhưng bà quên mất là con đã trưởng thành đến thế này rồi. Đi được tới ngày hôm nay, con đã phải cố gắng thế nào, đâu phải tự dưng mà được như thế này đâu dì. Tạm thời cứ để mẹ con uy hiếp, con không lo về chuyện này, chỉ là con lo… lo Thanh Yến sẽ hiểu lầm con.

– Dì thấy đơn giản mà Phong, con cứ tìm đại một cái cớ nào đó để giải thích cho cô Ba, dì nghĩ là cô Ba sẽ không nghi ngờ gì đâu.

Thế Phong lắc đầu, trong mắt anh có chứa sự lo lắng không giấu đi đâu được. Anh đột nhiên quay sang bà Ba, ngập ngừng một chút, cuối cùng anh vẫn quyết định nói ra, ý tứ có bao nhiêu là e dè và bất an…

– Dì, con không sợ mẹ con uy hiếp con, bởi chuyện đó con đã lường trước được. Nhưng mà con thực sự lo lắng cho Thanh Yến, bởi vì cô ấy… cô ấy biết Nhã Ngọc là ai… Con không biết nên giải thích chuyện của Nhã Ngọc như thế nào cho cô ấy hiểu, nếu cô ấy không hiểu mà vẫn muốn hận con… vậy thì con… con sẽ đau lòng đến c-h-ế-t mất!

Phải! Nếu Thanh Yến thật sự không muốn hiểu cho Thế Phong anh… vậy thì anh sẽ khổ sở nhiều lắm… cũng đau lòng nhiều lắm!

*
Ở một cục diện khác…

Cuộc điện thoại nửa đêm của Thanh Yến làm cho ông Kỳ Hà ngỡ ngàng và ngơ ngác, mãi tới khi cô đã tắt máy rồi mà ông Kỳ Hà vẫn còn nhíu mày giữ khư khư cái điện thoại trong tay…

Chuyện quái quỷ gì vậy nhỉ? Nửa đêm nửa hôm không chịu ngủ, con nhóc Thanh Yến đột nhiên gọi cho ông rồi hỏi ông có thật sự chống lưng cho nó được hay không?

Rồi ông trả lời sao nhỉ? Ông nói là chỉ cần nó đừng g-i-ế-t người, cỡ nào ông cũng chống lưng được cho nó…

Tiếp theo đó… tiếp theo đó con nhóc này trả lời lại là nó sẽ không g-i-ế-t người, nhưng đui què sứt mẻ thì nó không chắc lắm…

Ôi mẹ ơi! Con gái bây giờ bọn nó hung hăng như vậy hả? Ông phải gọi “mắng vốn” lão Phú mới được, lỡ có chuyện gì thì lão ta sẽ không trách móc ông. Chứ còn dăm ba cái chuyện chống lưng cho con nhóc này t
Hôm qua sau khi từ phòng ông chủ Trần về thì đã quá muộn, Thế Phong không đến gặp Ba Yến, anh sợ sẽ phá giấc ngủ của cô. Đến sáng ngày hôm sau, anh tranh thủ đến tìm cô từ sáng, bởi vì buổi trưa anh có việc phải đi, đến tối muộn mới có thể về nhà, sợ là không gặp cô được.

Bận rộn kiểm tra vết thương dưới chân cho Ba Yến một buổi, sau khi thoa thuốc xong, anh mới quay sang dặn dò cô.

– Sắp lành rồi, để tôi gọi thầy Lệ đến xem cho em, không còn đau nhiều nữa phải không?

Ba Yến ngồi trên ghế, cô gật gật đầu trả lời.

– Dạ hết đau rồi cậu, thi thoảng động tới mới thấy ê ẩm thôi.

– Ừ, nhưng vẫn hạn chế động đến vết thương, có gì cần thì kêu A Ti, nhớ chưa?

Ba Yến gật đầu lia lịa, hai mắt cô tròn xoe, long lanh mà linh hoạt, Thế Phong càng nhìn càng thấy bị thu hút. Chỉ là khi anh nhớ tới chuyện của Hai Hạnh, tâm tình đang tốt của anh đột nhiên bị dìm xuống. Có chút khó xử, cũng có chút tự trách, anh ngập ngừng, không biết nên giải thích với Ba Yến như thế nào cho cô không giận. Đây là lần đầu tiên anh có cái loại cảm giác này, thật sự rất khó để diễn đạt mọi thứ bằng lời nói…

– Yến, về chuyện của Hai Hạnh…

Chỉ là lời còn chưa nói hết thì Ba Yến đã vội cắt ngang, thái độ của cô nghiêm túc lắm, cũng không có một chút gì là trách móc Thế Phong.

– Cậu… em hiểu, em hiểu hết rồi, cậu không cần lo, em không có trách gì cậu đâu. Chuyện của Hai Hạnh, cậu cứ để cho em, là thù của em thì em sẽ tự có cách báo thù. Cậu cứ nhắm mắt xem như không hay biết gì, vậy là được rồi.

Thế Phong ngạc nhiên mà nhìn cô, anh biết cô không phải kiểu người bồng bột không biết suy nghĩ. Nhưng anh vẫn thấy lo, lo vì không biết là cô đang muốn làm gì…

– Em định làm gì? Nói tôi nghe được không?

Ba Yến nở nụ cười bí hiểm đáp trả, cô lắc đầu, không có ý định sẽ nói.

– Ăn miếng trả miếng thôi ạ, nói ra thì cậu lại bảo em ác… nên thôi… đợi em tính sổ với chị ta xong là cậu biết em làm gì liền à. Cậu yên tâm, em có người chống lưng rồi, vậy nên chuyện này sẽ không có liên tới cậu đâu.

Thế Phong khẽ nhíu mày, anh hỏi.

– Người chống lưng?

– Dạ, em có bác Hà chống lưng rồi, bác Hà nói chỉ cần em đừng g-i-ế-t người là được!

Ra là ông Kỳ Hà chống lưng cho cô… như vậy cũng tốt… để cô chơi cho thỏa giận trước cũng được… phần xử lý Hai Hạnh thì để anh lo.

Vươn tay xoa nhẹ tóc cô, anh khẽ gật đầu, lời nói mềm mỏng hiếm có.

– Ừ, em muốn làm gì cũng được, nhưng nhớ phải biết tự bảo vệ bản thân, đừng hăng sức quá.

Có được sự đồng ý của cậu Hai, Ba Yến như tiếp thêm sức lực, cô cười đến thoải mái. Chỉ là kế hoạch trả thù muốn thành công thì phải có sự góp sức của cậu Hai. Nghĩ nghĩ, cô liền dịch người ngả về phía cậu, cô ôm lấy tay cậu nịnh nọt, cười hề hề nhờ vả.

– Cậu… nhưng để kế hoạch trả thù của em thành công thì cậu phải giúp em.

Thế Phong thuận tay ôm lấy eo cô, cả người toát lên vẻ cưng chiều, anh hỏi.

– Em nói đi…

Ba Yến điều chỉnh âm giọng thấp xuống, cô ra vẻ nghiêm túc, nói rõ từng chữ.

– Lát nữa… cậu tới gặp bà Hai… cậu nói với bà Hai là chỉ cần kêu Hai Hạnh tới xin lỗi em… em chịu bỏ qua thì cậu cũng sẽ bỏ qua cho Hai Hạnh… không nhốt chị ta lại nữa… cũng không truy cứu tới cùng nữa.

Dừng chút, nhìn thấy vẻ do dự của cậu Hai, Ba Yến nói tiếp, quyết thuyết phục cậu Hai đến cùng.

– Cậu cứ nghe theo em đi, cậu chỉ cần nói như vậy là được, vừa tốt cho cậu, mà cũng dễ cho em nữa. Em có dự tính hết rồi, Hai Hạnh kiểu gì cũng phải bị nghiệp quật, còn nghiệp không quật thì để em quật chị ta. Em cũng không muốn chỉ vì em mà cậu với bà Hai xảy ra xung đột… vậy nha cậu… vậy nha?

Gương mặt kiều diễm, ánh mắt sạch sẽ tròn xoe nhìn anh đầy mong chờ, anh bây giờ có muốn từ chối cô thì lương tâm của anh cũng không cho phép. Không biết kể từ khi nào mà anh lại sẵn sàng chiều theo mọi yêu cầu của cô một cách dễ dãi như vậy…

Nhưng mà dễ dãi cũng được, anh cũng chỉ có thể dễ dãi với một mình cô, vậy nên anh sẽ không ky bo mà để cô thiệt thòi.

Siết nhẹ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, va chạm thân mật này cô không bài xích, vậy nên anh cũng to gan hơn, càng ngày càng muốn gần gũi với cô nhiều hơn. Thần sắc thoải mái, giọng nói của anh cũng đầy ắp sự cưng chiều.

– Ừ, tôi hiểu rồi, lát tôi sẽ tới gặp mẹ. Nhưng em phải nhớ là dù làm bất cứ việc gì thì sự an toàn của em cũng là trên hết. Còn mạng thì còn chơi tiếp, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, em hiểu chưa? Những gì tôi đã hứa với em, tôi sẽ thực hiện từng thứ từng thứ một, sẽ không để em thiệt thòi, vậy nên đừng nóng lòng… tin tôi!

Ba Yến ngước mắt nhìn anh, người cô dựa sát vào anh, gần đến mức cô còn có thể cảm nhận được nhịp thở đều đặn của anh từng nhịp từng nhịp một. Cô vô thức gật đầu, gật đầu không hề do dự, bởi cô thật sự tin tưởng anh, tin tưởng anh nói được thì sẽ làm được. Cũng không biết kể từ khi nào, sức nặng của anh ở trong lòng cô lại nặng đến mức như vậy. Anh đặc biệt đến mức cô có thể tin tưởng anh một cách vô điều kiện, tin đến mức chỉ cần anh nói là cô sẽ tin!