Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 177: Tường thuật từ đầu đến cuối



Đỗ Hoành từ Thiệu Hưng bị áp giải tới kinh sư chưa từng biến sắc, lúc này lại bị những lời của Tần Kham làm cho tức giận đến nỗi mặt già xắm ngắt, lờ mờ có thế phi thăng.

Cái miệng của Tần Kham... rất khó hình dung, khi tâm tình tốt thì ấm áp thân mật, như gió xuân thổi, người nhìn không thuận mắt thì không cần phải khách khí, kiếp trước khi làm phó tổng công ty mắng một nhân viên không cầu tiến, một người đàn ông cao lớn thô kệch bị Tần Kham nói mấy câu kích thích mà muốn nhảy lầu tự sát, ngồi ở trên nóc tòa nhà cao mấy chục tầng, nước mắt nước mũi giàn dụi kể lại sự tuyệt vọng đối với cuộc sống và hận ý đối với Tần tổng, chuyên gia đàm phán cảnh sát cơ hồ quỳ xuống xin hắn mới xin được hắn quay vào.

Đỗ Hoành may mắn, nhân một thằng con rể tốt có thể liều cả tính mạng cứu hắn, không may, thằng con rể tốt này có một cái miệng rất là đáng tát.

Chỉ chỉ Hán Vệ đang hò hét đánh nhau ngoài nhà tù, Đỗ Hoành lạnh lùng nói: "Cảnh tượng hoành tráng này là bút tích của ngươi hả?"

Tần Kham cười ngại ngùng: "Nhạc phụ chê cười rồi, bình thường thôi mà, thật không xứng với hai chữ "Hoành tráng"

Đỗ Hoành hừ lẹnh nói: "Làm ra việc như vậy, ngươi hẳn phải hao tổn tâm cơ thiên tân vạn khổ tiến vào gặp lão phu, mục đích là muốn tự mình khiến lão phu tức chết đúng không?"

"Nhạc phụ quá lời."

"Tần Kham, ngươi và ta đều minh bạch, chúng ta tuy là bố vợ con rể, nhưng lại rất khinh thường nhau, ngươi không thích cách làm người của lão phu, lão phu lại càng không thích cách làm người của ngươi, cho nên, lời khách sáo dối trá có thể miễn, ngươi lần này mạo hiểm vào chiếu ngục gặp lão phu, lão phu tâm lĩnh..."

Nói xong trên mặt Đỗ Hoành bỗng nhiên hiện lên phức tạp phức tạp, chậm rãi nói: "Gặp lão phu một lần đã gian nan như vậy. Nếu muốn cứu lão phu ra ngoài càng khó hơn, tính tình lão phu nóng nảy, để mở rộng chính nghĩa vì nhân gian chỉ đành phải phụ vợ con, ngươi đừng đi theo lão phu, ngày sau Đông Hán đoạn án rồi. Ngươi thu hài cốt của lão phu rồi tùy tiện tìm một khối đất vô chủ mà an táng, sau đó phụng dưỡng nhạc mẫu của ngươi sống nốt quãng đời còn lại. Cố gắng che chở cho Yên nhi, cả nhà thành thật giữ bổn phận sống nốt cuộc đời, lão phu chết cũng nhắm mắt.

Tần Kham bình tĩnh nhìn Đỗ Hoành hồi lâu. Bỗng nhiên thở dài: "Nhạc phụ đại nhân, không thể không khen ngươi một câu, vào thời điểm sinh tử khó đoán. Ngươi cuối cùng cũng tìm về một tia nhân tính..."

"Khụ khụ khụ..." Đỗ Hoành ho khan kịch liệt, sau đó hung hăng lườm hắn, cả giận nói: "Ngươi quả thực muốn làm lão phu tức chết à?"

Tần Kham mỉm cười, nụ cười tràn ngập mỉa mai.

Nhạc phụ là phải cứu, nhưng không thể che giấu sự bất mãn của hắn đối với Đỗ Hoành, đây là vấn đề khác nhau của hai thế hệ, hoặc là nói do giá trị quan bất đồng cách nhau mấy trăm năm dẫn tới.

Một nam nhân quan trọng nhất là dốc hết toàn lực bảo vệ tốt vợ con, để họ cảm thấy an toàn và hạnh phúc, đây mới là việc nam nhân nên làm nhất. chứ không phải giống như Đỗ Hoành, an bài gì cũng không có, đầu óc nóng lên là làm chuyện hồ đồ, lúc hiên ngang lẫm liệt hô lớn cái khẩu hiệu "Mở rộng chính nghĩa", ngươi để vợ con người nhà ở chỗ nào?

Bốn chữ "Gia quốc thiên hạ". Trước có nhà sau có quốc, cái này gọi là "Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ", ngàn năm trước thánh nhân vì mục tiêu phấn đấu cả đời của nam nhân mà sớm đã an bài sẵn trình tự rồi. Nam nhân cho dù muốn làm một đại sự, đầu tiên cũng nên an bài thỏa đáng cho người nhà rồi mới có thể phóng tay mà làm, hành động nông nổi của Đỗ Hoành không khỏi nực cười đáng thương.

"Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế mạo hiểm, làm ra động tĩnh lớn như vậy để vào chiếu ngục gặp ngươi, với sự thông minh cơ trí của nhạc phụ đại nhân, nhất định sẽ không cho rằng tiểu tế gặp ngươi chỉ để nghe ngươi an bài hậu sự chứ?"

Đỗ Hoành hừ nói: "Ngươi muốn cứu lão phu?"

"Tuy rằng không tình nguyện cho lắm, có điều nhạc mẫu và Yên nhi yêu cầu, tiểu tế đành phải cố mà làm... Nhạc phụ đại nhân, hiện tại thời gian cấp bách, xin nói rõ tiền căn hậu quả của án này, tiểu tế sẽ chạy chọt cho người."

Đỗ Hoành vuốt râu trầm ngâm do dự.

Ngoài nhà tù, thanh âm đánh nhau của đánh nhau dần dần nhỏ lại, Tần Kham không thể không thúc giục: "Nhạc phụ đại nhân nói nhanh lên, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu."

Đỗ Hoành thở dài, nói: "Quan trường chìm nổi hơn mười năm, nhìn quen chuyện bất bình đổi trắng thay đen của quan trường, lại không ngờ rằng lão phu cũng có ngày hôm nay. Án này bắt nguồn từ Tô Châu chức tạo cục và Chiết Giang bố chính ti, mấy tháng trước, có người đệ đơn kiện lên huyện Hội Kê, tố cáo Trần Tùng, Tô Châu chức tạo cục phái đóng ở ti lại Thiệu Hưng bóc lột chức công. Tơ lụa Tô Châu nổi danh khắp thiên hạ, triều ta mặc dù cấm biển hơn trăm năm, nhưng mà gia đình quyền quý nhà cao cửa rộng và các Chiết thương gia tài khổng lồ đã ai tuân thủ bao giờ đâu? Hải thuyền đông độ Nhật Bản, Lưu Cầu và Triều Tiên, một thớt tơ lụa có thể bán được hơn hai mươi lượng bạc trắng, Tô Châu chức tạo cục hàng năm trưng thu sáu mươi vạn thớt tơ lụa từ Chiết Giang, trừ một bộ phận cung cấp cho hoàng cung đại nội và gia đình quyền quý ra, còn lại đều bán ra thị trường, trong đó ít nhất một nửa lên hải thuyền, đông độ mà đi, lợi nhuận rất lớn, không dám tưởng tượng, nhưng mà Tần Kham, ngươi cũng biết đám gian thương và chó thiến của chức tạo cục trả công cho mỗi thớt tơ lụa mà các chức công ngày đêm vất vả dệt ra bao nhiêu không?"

Tần Kham chậm rãi lắc đầu.

Đỗ Hoành cười chua sót, vươn hai ngón tay ra.

Tần Kham nhíu mày: "Hai lượng bạc? Tiền công này đâu có tồi..."

Đỗ Hoành cười lạnh: "Quả thật là hai lượng, nhưng xuống tới tay chức công thì chỉ còn lại hai xu! Các Chức công một ngày một đêm thêu năm thớt tơ lụa mới kiếm được một lượng bạc, Thiệu Hưng chính là nơi giàu có và đông đúc nhất Giang Nam, ăn ở của già trẻ lớn bé trong nhà chức công hoàn toàn dựa vào chút tiền công còm cõi này, lúc trước phủ nội vụ phủ nội vụ hoàng cung khi trưng thu tơ lụa Chiết Giang đã nói rõ là hai lượng bạc tiền công, lại bắt đầu từ chỗ Tô Châu chức tạo cục, cứ đi xuống lại bị lấ một phần, tôi tay chức công thì chỉ còn lại hai xu, mười chỉ còn lại một, các chức công bị ép cho không chịu nổi, đành phải thuê tiên sinh biết chữ gửi đơn kiện tới huyện nha Hội Kê."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tri huyện Hội Kê sợ phiền phức, không dám nhận đơn, lão phu cũng là trong lúc vô ý kiểm tra đánh giá huyện hai huyện Sơn Âm Hội Kê mới biết, lại tìm người hỏi thăm, phát hiện năm chức công gửi đơn kiện trong mấy ngày không hiểu sao chết bất đắc kỳ tử, vợ con chức công thì bị bán làm nô, thậm chí bị bán vào thanh lâu kỹ viện, tình trạng rất thảm thiết..."." Đỗ Hoành bi thương thở dài, nói tiếp: "Chức công có tội gì đâu? Bọn họ chỉ mong gia đình được ấm no mà thôi, không ngờ gặp phải tai ương như vậy, lão phu là cha mẹ một phủ, sao có thể không ra mặt cho bọn họ?"

Tần Kham nói: "Chức công đột tử chắc là Tô Châu chức tạo cục phái người hạ thủ, nhưng có liên quan thế nào với Chiết Giang bố chính ti?"

"Bố chính ti quản lý dân sự một tỉnh, lão phu chỉ là tri phủ, không có quyền xử trí Tô Châu chức tạo cục, vì thế đưa đơn kiện và chứng cớ tương quan của vụ án này tới Chiết Giang bố chính ti, ai ngờ sai dịch đưa đơn mới ra khỏi thành Thiệu Hưng đã bị người ta bắn chết, hai ngày sau bố chính ti phái quan sai tới, nghiêm khắc cảnh cáo lão phu đừng xen vào việc của người khác, nếu không tự gánh lấy hậu quả, đúng vào lúc này, tin tức năm chức công tố cáo đã truyền ra, dẫn tới sự công phẫn của hơn một ngàn chức công Thiệu Hưng, chuyện về sau thì chắc ngươi cũng biết rồi."

Tần Kham hơi biến sắc, sớm biết đây là một đâm nước đục, nhưng hắn không ngờ lại đục tới vậy, cả vụ án giống như một tấm lưới dày đặc. Đỗ Hoành chỉ đụng vào một sợi trên lưới, liền khiến cả tấm lưới bắn ngược, một thái giám giám sát chết, mười mấy chức công chết, Đỗ Hoành bị bắt vào ngục, nếu không phải Tần Kham hắn vận tác bên trong, lúc này Đỗ Hoành đã sớm thành một đống hài cốt rồi.

Tấm lưới thật đáng sợ!

Chức tạo cục trực thuộc phủ nội vụ hoàng cung, bố chính ti trực thuộc lục bộ triều đình, bọn họ làm việc không kiêng kị như vậy, chỉ sợ trong kinh còn có nhân vật lớn hơn làm chỗ dựa cho bọn họ, cho nên bọn họ mới không sợ hãi.

Nhìn chăm chú Đỗ Hoành, Tần Kham lắc đầu cười khổ nói: "Nhạc phụ đại nhân, ngươi đã chọc thủng trời rồi."

Đỗ Hoành cười nghiêm nghị: "Sai rồi, lão phu là vá trời cho giang sơn xã tắc Đại Minh! Ta nếu không mở rộng chính nghĩa thay cho các chức công đáng thương này, nếu không đi chạ vào tấm lưới đen thiên ti vạn lũ này, Đại Minh thật sự rất thối nát, nhân gian luôn phải có một thanh âm cổ vũ cho những dân chúng áo vải đáng thương này, thanh âm tuy nhỏ, nhưng vẫn phải hét ra."

Tần Kham nhìn chằm chằm khuôn mặt tang thương mà kiên nghị của Đỗ Hoành, trong lòng dần dần sinh ra một loại kính ý đối với vị nhạc phụ trước giờ nhìn không vừa mắt này.