Mị Ảnh

Chương 148: Chữa thương




- Chuyện gì đã xảy ra?
Nghệ Phong vội vàng chạy tới bên cạnh Điệp Vận Du, giang tay ôm lấy Điệp Vận Du.
Điệp Vận Du trông thấy Nghệ Phong, nàng cười cười nói:
- Không sao cả! Bị một lão già đánh lén, lúc này mới bị thương.
Nghệ Phong kiểm tra kinh mạch của Điệp Vận Du, tiếp đến để đấu khí thâm nhập vào trong cơ thể nàng. Nhận thấy nàng bị thương rất nặng, nhưng hồn thể không tổn thương, lúc này mới thở dài một hơi. Du sao, cường giả sợ nhất chính là hồn thể thụ thương. Hồn thể khó phục hồi hơn nội thương rất nhiều. Cho dù y sư cao cấp, nếu như muốn chữa trị cũng phải hao tổn rất nhiều sức lực.
- Rất may, không tổn thương tới hồn thể! Thân phận của nàng là hoàng phi, lại còn có cao thủ như Triệu lão bên cạnh. Hơn nữa mị thuật của nàng cũng đạt tới lục giai, tuy rằng không quá mạnh, thế nhưng tuyệt đối không thua kém Vương Cấp. Với thực lực như vậy, tại sao có thể thụ thương tới tình trạng như vậy?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
Điệp Vận Du bất đắc dĩ nói:
- Hoàng cung vốn là nơi rất nhiều thị phi, rất nhiều kẻ có chủ ý chiếm đoạt ngôi vương, luôn luôn nghĩ cách gạt bỏ trở ngại giúp nhi tử của chính mình. Không khéo, chính là vì ta rất thất thiết với Hoàng Phi, bọn chúng nghĩ ta sẽ giúp nàng. Cho nên nghĩ trăm phương nghìn kế diệt trừ ta.
Nghệ Phong nghe vậy, liền bừng tỉnh. Quả thực trong hoàng thất ẩn chứa rất nhiều ân oán:
- Thế nhưng, tại sao nàng thương nặng như vậy?
- Có Tôn Cấp tới giết ta? Như vậy đã tốt lắm rồi.
Điệp Vận Du cười khổ nói.
- Cái gì? Tôn Cấp sao?
Nghệ Phong kinh ngạc nói. Cường giả Tôn Cấp tại đế quốc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tại Đế Đô lại càng ít. Trên cơ bản có thể đoán được là người nào.
- Vậy hẳn là nàng biết được người ám sát nàng là ai? Chậc chậc, có Tôn Cấp trợ giúp, khó trách hắn dòm ngó tới ngôi vị hoàng đế. Nếu như các nàng không được cường giả Tôn Cấp giúp đỡ. E là ngôi vị hoàng đế kia cơ bản thuộc về y.
Nghệ Phong cảm thán nói.
Điệp Vận Du lắc đầu nói:
- Cũng không tới mức đấy! Quả thực Hoàng Phi không thể không chế được cao thủ Tôn Cấp, cho dù là Hoàng Đế đế quốc nhìn thấy cũng phải cung kính ba phần. Lần này hắn trợ giúp đối phương, bất quá vì trước kia nợ ân tình của đối phương, bây giờ trả nợ y mà thôi.
Nghệ Phong đã minh bạch, bằng không đối phương dựa vào sự giúp đỡ của Tôn Cấp. Ngôi vị hoàng đế này thực sự thuộc về y, đến lúc đó e là Điệp Vận Du không được yên ổn.
Dường như Điệp Vận Du cảm giác được suy đoán của Nghệ Phong, nàng thản nhiên nói:
- Tuy rằng ta bị thương nặng, thế nhưng Tôn Cấp kia cũng không chiếm được nhiều lợi thế.
Nghệ Phong nghe Điệp Vận Du nói vậy, hắn ngây dại tại chỗ, kinh ngạc nói:
- Nàng cũng đạt tới Tôn Cấp?
Điệp Vận Du lắc đầu nói:
- Không phải, bất quá mị thuật của ta có điểm đặc thù. Vả lại Triệu lão khiến hắn bị thương nhẹ!
Nghệ Phong cười khổ, tuy rằng Điệp Vận Du khiêm tốn, thế nhưng biết được thực lực của nàng cường hãn như vậy. Hắn không ngờ đêm nay chính mình lại gặp phải ác mộng. Nữ nhân ngủ trong lòng chính mình, rõ ràng đã trở nên vô cùng cường hãn. Có lẽ đã trở thành Trữ Huyên thứ hai, dung nhan sánh ngang Trữ Huyên, thực lực cũng vậy, cường hãn không gì sánh được. So với Trữ Huyên, nàng lại càng mị hoặc nam nhân tới cực điểm. Trữ Huyên là tiên nữ trên trời cao cao tại thượng, Điệp Vận Du kia chính là yêu nghiệt mị hoặc muôn vật.
Nghệ Phong nghĩ chính mình nên tĩnh tâm đề thăng thực lực. Ít nhất phải đạt tới Vương Cấp mới có thể sánh ngang.
Nghệ Phong trông thấy sắc mặt Điệp Vận Du trắng bệch, hắn thở dài, đưa tay phải cởi y phục Điệp Vận Du.
- Ngươi làm gì vậy?
Điệp Vận Du trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, có chút xấu hổ nói. Chính mình bị thương nặng như vậy, lẽ nào hắn vẫn còn muốn chính mình hay sao?
Nghệ Phong cười khổ nói:
- Vận Du, nàng nghĩ đi đâu? Bất quá, ta chỉ muốn trị thương giúp nàng mà thôi! Có lẽ hiện tại nàng không dám tìm y sư, cho nên ta đành phải làm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Điệp Vận Du thở dài, quả thực nàng không dám tìm y sư, dù sao nàng sợ đối phương biết chính mình bị thương nặng, cho nên lúc này nàng mới trốn tới Thúy Lâm Các.
- Ngươi có thể làm được không?
Điệp Vận Du ngờ vực, liếc mắt nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười cười, nói:
- Chắc hẳn là được? Tiểu miêu tiểu cẩu nhà ta cắn nhau bị thương nặng, đều do ta chữa trị.
Điệp Vận Du trừng mắt nhìn Nghệ Phong, hiển nhiên rất bất mãn, lúc này hắn dám ví chính mình là tiểu miêu tiểu cẩu. Thế nhưng cũng nhắm nghiền hai mắt lại, cam chịu để Nghệ Phong trị thương.
Nghệ Phong nhìn tác phẩm nghệ thuật trước mắt mị hoặc tới cực điểm. Thân dưới của hắn cũng dựng ngược lên. Tâm hồn cũng bị kích động, hắn không khỏi cười khổ, Lăng Thần Quyết nhanh chóng xoay tròn ngăn cản dục hỏa trong lòng hắn. Bất đắc dĩ thì thào:
- Quả thực chính là yêu nghiệt, mẹ kiếp! Lại bị hành hạ!
Điệp Vận Du nghe được Nghệ Phong thì thào, khóe miệng nàng khẽ cong lên, khuôn mặt toát lên vẻ tươi cười.
Nghệ Phong vươn tay, run rẩy cởi y phục của Điệp Vận Du. Làn da như tuyết như ngọc lộ ra, đôi gò bồng cao vót đầy hãnh diễn, thân thể lồi lõm tuyệt mỹ, trơn bóng đầy hung thú khiến Nghệ Phong thất thần không sao dời mắt.
Nghệ Phong khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Ngăn chặn ham muốn trong lòng. Không ngừng huy động kim châm trong tay.
Cây kim châm rung rung trên cơ thể như tuyết như ngọc của Điệp Vận Du, Nghệ Phong từ linh giới lấy ra Tử Kim Thủy do Trữ Huyên tặng chính mình, dọc theo kim châm chảy xuống phía dưới.
Đấu khí khẽ lưu chuyển trên tay, nhẹ nhàng xoa bóp cơ thể nõn nà của Điệp Vận Du. Giúp nàng đánh tan máu bầm trong cơ thể nàng.
- Uhm...
Cảm thụ được khí tức ấm áp lưu chảy trong cơ thể chính mình, khiến Điệp Vận Du không kiềm chế nổi, yêu kiều lên tiếng. Câu rên rỉ này, thiếu chút nữa khiến Nghệ Phong thổ huyết.
Nghệ Phong cười khổ, bất đắc dĩ nói:
- Vận Du, nàng đừng đùa ta nữa được không? Lúc này ta không thể áp chế được. Nếu như nàng gọi ta hai câu nữa, lúc đó ta hóa nàng vào đêm trăng chi lang, nàng cũng đừng trách ta?
Điệp Vận Du nghe được ủy khuất trong lòng Nghệ Phong, nàng cười hi hi:
- Ngươi có bản lĩnh hãy hóa ah. Không biết lúc này ta bị thương, mị thuật còn có thể đối phó với ngươi hay không?
Nghệ Phong biết điều ngậm chặt miệng. Đối với yêu nghiệt này mà nói, quả thực hành hạ chính mình. Thậm chí Nghệ Phong còn vạch kế hoạch, tìm kiếm chút dược phẩm, để Mị Thuật không thể phát huy. Thế nhưng, tới sau cùng hắn đành phải thở dài một hơi, không phải hắn không muốn tìm kiếm dược phẩm. Mà chính mình không có dược liệu luyện chế thành dược phẩm như vậy.
- Aizzz, chờ tới khi thực lực của bản thiếu gia cường thịnh trở lại, có thể chống đối mị thuật của nàng, ta nhất định xuất chiêu, tàn sát bừa bãi trên cơ thể nàng!
Điệp Vận Du nghe vậy, thở dài một hơi, sắc mặt ửng đỏ. Thế nhưng ngoài miệng cũng không khuất phục:
- Vậy ngươi mau mau tu luyện ah. Ha ha, không biết ngươi đạt được cơ hội này hay không?
Nghệ Phong đảo mắt, động tác trên tay càng lúc càng nhanh. Kim châm nhanh chóng cắm trên thân thể nàng. Đấu khí trên tay không ngừng xuất hiện, liên tục nhào nặn thân thể Điệp Vận Du. Làm tan máu tụ trong cơ thể nàng.
Điệp Vận Du cảm thụ được đôi bàn tay to lớn ấm áp tùy ý lần mò khắp cơ thể chính mình, sắc mặt cũng dần dần phiến hồng: Tiểu hỗn đản này, sẽ không cố ý chiếm tiện nghi trên cơ thể chính mình đấy chứ?
Bất quá, nàng cảm thấy chính mình càng lúc càng thoải mái, cũng tùy ý để Nghệ Phong làm việc.
Điệp Vận Du mở mắt, trông thấy Nghệ Phong chăm chú quơ kim châm, khuôn mặt góc cạnh phân minh, khến người ta cảm thấy hắn rất vững vằng quả quyết. Lúc này, nàng hoàn toàn không nhận ra vết tích trẻ con của Nghệ Phong. Mồ hôi nhỏ giọt trên trán, phối hợp cùng dáng vẻ chăm chú, khiến Điệp Vận Du sững sờ.
Nàng tựa hồ cảm thấy chính mình càng lúc càng không thể nhìn thấu thiếu niên này, so với thiếu niên bất cần đời trước kia, hiện tại đã hoàn toàn thay đổi!