Mị Ảnh

Chương 105: Ngươi học hay không học mị thuật?




Điệp Vận Du đứng ngây người tại chỗ: Quả thực tiểu tử này dám mở miệng. Cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, cho dù là người bắt đầu học tập từ trong bụng mẹ, cũng không thể thông thạo hết thảy. Tiểu tử này ngốc thật, hay không có chút sợ hãi mà như vậy?
- Thế nào? Đám người các ngươi lần lượt hay cùng tiến lên.
Nghệ Phong chuyển mình cầm chén rượu trên tay, dáng bộ thong thả bình tĩnh ưu nhã ngồi tại chỗ, không gì có thể tả được.
Kiêu ngạo! Càn rỡ!
Đây là suy nghĩ khiến tâm tư mọi người dâng trào tới cực điểm, lấy lực một người, rõ ràng muốn khiêu chiến với những thanh niên tài tuấn trên thuyền. Quả thực không biết sống chết.
Tiêu Công cười cười, tuy rằng không tin thiếu niên này có thể đối kháng với mọi người trên thuyền. Thế nhưng hắn cũng hiểu được, người có thể đi cùng một chỗ với Tần Y, nhất định không phải kẻ ngu si. Nghệ Phong dám làm như thế, chắc chắc sẽ thắng chắc những người này rồi, tuy rằng không biết hắn lấy đâu ra lòng tin. Thế nhưng chính mình đã giảm bớt sự coi thường hắn.
- Phong thiếu, người xem...
Nghệ Phong từ từ nhìn lướt qua Tiêu Công, nói:
- Thế nào? Ngươi cũng muốn tham gia sao? Không sao, ngươi có thể gia nhập cùng bọn họ.
Câu nói thản nhiên của Nghệ Phong, trong nháy mắt khiến Tiêu Công im bặt. Tất nhiên hắn sẽ không tự hạ thấp thân phận, cùng một đám người đối phó với một thiếu niên.
Nam tử âm nhu hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Đúng là không biết sống chết.
Khóe miệng Nghệ Phong hiện lên một tia lãnh ý, hắn không biết, tại sao nam tử âm nhu này đối dịch với chính mình. Trong khi mình uống rượu, rõ ràng hắn làm chuyện mờ ám sau lưng chính mình. Nếu như chính mình không cảnh giác, e là đã xảy ra chuyện xấu. Bất quá, điều này cũng khiến Nghệ Phong ghi hận hắn. Đối với những kẻ có ác ý với chính mình, còn biểu hiện ra ngoài. Trước tiên hắn chỉnh chết, tiếp đến chỉnh sống, rồi lại chỉnh chết.
Về phần khinh bỉ cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, hắn không chút lo lắng. Thật lực cười, ta đúc kết năm nghìn năm thơ từ Hoa Hạ. Còn sợ không thắng được đám man di dị giới này?
- Đừng chít chít méo mó. Nói đi, các ngươi ai lên trước.
Nghệ Phong bước một bước tiến lên, nhãn thần đảo từng khuôn mặt trong đám người, sau cùng dừng lại trên người nam tử âm nhu.
Điệp Vận Du ngẩn người, nàng dùng ngón tay trắng noãn nhỏ bé ấn ấn lên huyệt thái dương, nhìn Nghệ Phong cười hi hi, nói:
- Quả thực ngươi sẽ khiêu chiến với bọn họ sao?
Không phải Điệp Vận Du dài dòng, mà thực sự nàng không tin chuyện này.
Nghệ Phong mỉm cười, quay về phía nam tử âm nhu, nói:
- Như vậy đi, hãy để Tiêu Công mà các ngươi sùng bái ra đề mục, thế nào?
Nam tử âm nhu hừ lạnh một tiếng, quay đầu về phía Tiêu Công, thi lễ nói:
- Làm phiền Tiêu Công.
Tiểu tử, chính ngươi muốn chết. Vậy đừng trách chúng ta.
Tiêu Công cười khổ một tiếng, ra hiệu cho Điệp Vận Du nói:
- Các ngươi nhất định phải phân cao thấp, vậy lão hủ sẽ ra đề mục.
Nói đến đây, Tiêu Công ngừng lại một chút, sau đó quay đầu thoáng nhìn qua Điệp Vận Du xinh đẹp quyến rũ, lại nói tiếp:
- Lấy phu nhân làm đề tài, tặng nàng một bài thơ, thế nào?
- Tùy thôi! Bản thiếu gia tài cao 88 đẩu. Tất cả đều dễ như trở bàn tay. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Nghệ Phong nói rất khó nghe, khiến mọi người xung quanh dấy lên ý nghĩ muốn vây công hắn. Tiểu tử, để ngươi chết như thế nào cũng không biết.
Dưới sự sai bảo của Tiêu Công, rất nhanh có thị nữ chuẩn bị bút mực giao tận tay từng người.
Trong khi mọi người mải miết suy nghĩ, Nghệ Phong quay đầu về phía Điệp Vận Du nói.
- Trước hết chúng ta tâm sự một chút?
Điệp Vận Du ngạc nhiên đứng yên tại chỗ, sau một lúc lâu mới phản ứng. Nàng quay về phía Nghệ Phong cười cười, nói:
- Ngươi còn có thời gian để nói chuyện phiếm? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn chính mình nhảy sông tự vẫn?
Nghệ Phong lại lần nữa quay về chỗ ngồi, rót đầy chén rượu của chính mình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thản nhiên nói:
- Bản thiếu gia hạ bút thành văn. Còn phải suy nghĩ sao?
Điệp Vận Du sớm đã quen Nghệ Phong khoe khoang, liền tiến tới trước mặt Nghệ Phong, nhẹ nhàng gẩy gẩy một sợi tóc đen nghịch ngợm trên trán, phát ra thanh âm trong trẻo nói:
- Vậy chúng ta đi. Ngươi muốn trò chuyện về cái gì?
Hành động của Điệp Vận Du vô ý khiến yết hầu của Nghệ Phong cuộn nhào, hắn uống một ngụm rượu che giấu vẻ thèm muốn của chính mình.
- Ta rất muốn biết, tỷ tỷ có tu luyện mị thuật hay không?
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du, thản nhiên hỏi. Đây chính là vấn đề hắn muốn biết.
Điệp Vận Du ngẩn ngơ, sau đó nàng liền nở ra một nụ cười, giống như hồ điệp vẫn trang điểm xinh đẹp. Khiến mọi người vốn chìm đắm sáng tác thơ ca, không kiềm chế nổi, ngây dại nhìn lên, mực nước tích đọng trên người từ bao giờ cũng không hay biết.
- Ngươi nghĩa sao?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong, trên mặt hiện lên vẻ trêu chọc.
Nghệ Phong bĩu môi, khóe miệng vểnh lên độ cong tà mị.
- Nếu như ta biết, ta còn hỏi nàng là gì? Tuy rằng nàng không phải nữ nhân đẹp nhất ta mà ta đã gặp. Thế nhưng lại là ngọn lửa mãnh liệt nhất.
Nghệ Phong không che giấu được ánh mắt của chính mình, đảo mắt, không chút kiêng nể nhìn khắp thân thể đầy mị hoặc của Điệp Vận Du, khiến Tiêu Công đứng bên phải hít sâu một ngụm lương khí. Tiểu tử này, quả thực cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm. Nếu như hắn biết thân phận của nữ nhân trước mặt, không biết còn dám như thế không?
Điệp Vận Du cảm thấy thân thể chính mình bị ánh mắt nóng bóng xuyên thấu. Tất nhiên trong lòng nổi lên một tia xấu hổ. Nàng hít sâu một hơi, thực tế chuyện này khiến nàng tức cười: Chính mình đã trải qua vô số nhãn thần tham lam, tại sao thiếu niên trước mặt lại khiến bản thân có loại tâm tình này?
- Nàng từng tu luyện sao?
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du, nhìn thẳng tới Điệp Vận Du.
- Hi hi... Tại sao ta phải giải thích rõ ràng với ngươi? Chuyện này đối với ngươi có gì tốt sao?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười nói.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Đương nhiên là có chỗ tốt. Hơn nữa, rất tốt.
Nếu như, thực sự có loại mị thuật không để lại vết tích, ngay cả Lăng Thần Quyết cũng không thể chống đối. Vậy thì đây nhất định là tồn tại kinh khủng. Đồng thời chính mình phải cẩn thận, cũng có thể khiến lão nhân chủ định dùng công pháp này. Chậc chậc, lão nhân thích nhất làm chuyện như vậy. Quan trọng là, mị thuật như vậy có tác dụng đối với chính mình.
- Ngươi đoán!
Câu nói này của Điệp Vận Du từng khiến vô số nam nhân đờ đẫn tìm câu trả lời.
- Ách... Mĩ nhân các nàng đều thích hai từ "Ngươi đoán" này, tiếp đến để tế bào của nam nhân dằn vặt đến chết. Rất mạnh, rất ta ác.
Nghệ Phong chốt một câu.
- Hi hi, đây chính là đặc quyền của nữ nhân. Bất quá, ngươi không lo lắng thơ ca của ngươi sao? Ngươi hãy xem, bọn họ đều hoàn thành rất nhanh.
Nghệ Phong không hề để ý, nói:
- Bản thiếu gia xuất khẩu thành thơ, còn phải viết sao? Nếu như nàng nói cho ta biết nàng có tư luyện mị thuật hay không, ta có thể tặng nàng vài bài thánh ca.
- Hi hi... Ta không phải là loại nữ nhân nông cạn như vậy. Đừng tưởng rằng, vài bài thánh ca có thể mê hoặc ta.
Điệp Vận Du dùng đôi môi đỏ mọng mê hoặc lòng người tới cực điểm, khẽ nói.
- Tiểu tử, người có làm được không? Nếu như không, hãy dập đầu chịu thua. Ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
Trong khi Nghệ Phong đang chuẩn bị nói gì đó với Điệp Vận Du. Đột nhiên thanh âm của nam tử âm nhu mạnh mẽ vang lên.