Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!

Chương 75: Gặp lại bằng hữu



Sáng hôm sau, hắn dậy từ rất sớm, đi sang phòng cô thấy cô vẫn còn đang ngủ, hắn cười hạnh phúc rồi đi vào, ngồi trên giường nhìn cô trong lúc ngủ rất rất đáng yêu. Hắn cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô sau đó thì liền chạy vội ra ngoài chuẩn bị đồ tới công ty.

Lúc lái xe tới công ty, hắn nhận được tin nhắn của cô. Mở máy hắn thấy dòng chữ " Trưa nay tôi bận, ăn cơm bên ngoài " Nhìn thấy vậy trong lòng hắn không hề vui tý nào, chắc tại trước đây hắn và cô thường ăn trưa, tôi hay sáng cùng nhau nên đã thành thói quen cho nên hắn mấy cảm thấy khó chịu trong lòng. Hắn điện thoại cho người bạn thân của hắn.

Hắn và cậu quen nhau được hơn năm năm rồi, lúc hắn gặp cậu ta là trong quan bar cậu ta là một tên ăn chơi phải nói là một tên quý tử ăn chơi không màng tới công việc. Đó chính là ấn tưởng đầu tiên của hắn về cậu ta nhưng về sau hắn mới phát hiện hoá ra cậu ta là giám đốc công ty lớn mà công ty hắn đang hợp tác làm ăn. Cậu ta của lúc làm việc rất khác lúc ăn chơi.

Phải nói như nào nhỉ, là một người rất nghiêm túc trong công việc, vẻ nghiêm túc của cậu ta khiến hắn ngạc nhiên tới bất ngờ. Không ngờ 1 con người lại có sự thay đổi trong những thời điểm khác nhau như vậy. Lúc ở bar hắn thực sự có ác cảm với cậu ta nhưng ở trong lúc làm việc không hiểu sao lại có mấy phần thiện cảm

- Alo, lâu lắm rồi mới thấy ông gọi cho tôi đấy sao có chuyện gì à ? - Giọng của cậu ta

- À, tôi muốn mời cậu ăn bữa cơm trưa - hắn nói

- Vợ cậu đâu, mấy hôm trước con từ chối tôi ăn cơm tối mà sao giờ lại mời chả lẽ vì cho ra rìa rồi - cậu trêu hắn

- Này Sơn sao cậu có thể nói vậy, tôi bị cho ra rìa bao giờ thế cậu có đi ăn cùng tôi không - hắn bực mình nói

- Có chưa, Free mà sao không đi - Sơn cười nói

- Hẹn ở nhà hàng xxx nhé tới sớm đó - hắn nói

- Rồi rồi - Sơn cười trong điện thoại rồi cúp máy

Tại địa điểm hẹn của hắn và Sơn

Hắn đến sớm hơn Sơn rất nhiều nên vào lấy chỗ trước, vừa ngồi xuống bàn ăn Sơn đã tới và vẫy tay chào với hắn. Như lâu lắm rồi không gặp lại bằng hữu, hắn cảm thấy rất rất như Sơn. Hai người gọi đồ ăn ra rồi ngồi kể chuyện xưa. Quả thực là đã rất rất lâu rồi, cảm giác gặp lại một người bạn thân thiết với mình không sao tả nổi, xúc động có, vui mừng có....

- Ô kia chả phải là chị dâu sao - Sơn cười chỉ tay về phía cô

Hắn theo lời Sơn quay lại, đúng là cô, còn đối tượng kia là nam giới, cô trông có vẻ khác vui khi gặp tên nam nhân kia. Người đàn ông đó hình như lớn tuổi hơn cô rất nhiều, hắn nghĩ bản thân mình đã ghen tuông với người đàn ông đó, nhưng hắn tin cô, hắn tin có quan hệ giữa hai người hoàn toàn trong sạch, có lẽ là gặp lại bằn hữu lúc hồi còn đi học thôi.

Bỗng chốc hắn cảm thấy buồn cười. Lúc đi học cô làm gì có bạn thân đâu, nhất là con trai à, cô hoàn toàn bị cô lập lúc còn đi học. Hơn nữa....hắn đã cùng cô kết hôn rất sớm cho nên những năm đại học hay cuối cấp cô vốn dĩ không hề có bạn. Hắn tự trách mình ích kỷ, hắn tự trách mình đã cướp đoạt đi những ngày tháng khi đi học của cô. Có lẽ nếu hắn không xuất hiện thì giờ này cô đã có rất nhiều bạn bè, cùng là lúc cô họp lớp hay là cũng có một người chồng tốt.

Hồi còn trẻ hắn thấy mình rất bồng bột, lúc đó suy nghĩ chưa chín chắn, vì có cảm giác mới mẻ với cô nên hắn mới quyết định sai lầm như vậy, nhưng hắn tin lúc đó đúng là hắn đã thích cô rất nhiều, đó không phải là bản năng của một người đàn ông muốn chiếm đoạt người phụ nữ mình thích hay sao. Vì sự bồng bột đó hắn đã gây ra bao nhiêu khổ đau cho cô, ép cô rời xa con mình, sau này gặp lại hắn lại một lần nữa tước đoạt đi người vốn dĩ sẽ là một người chồng cô yêu, một đứa con cô yêu thương và bảo vệ.

Hắn cảm thấy mình rất có lỗi với cô. Bây giờ nghĩ lại những sai lầm hồi còn trẻ, cái thời mà hắn không hề suy nghĩ đó chỉ dựa theo cảm tính mà làm hắn thực sự đã rất hối hận với những hành động của mình, hắn rất muốn bù đắp cho cô những lại không biết bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào. Cô vẫn còn yêu người đó rất nhiều, hắn đều thấy hết, chiếc nhẫn đính hôn của cô và người đó tới tận bây giờ cô vẫn còn đeo, vẫn giữ bên mình đôi nhẫn đính hôn đó.

Còn nhẫn của hắn với cô thì....

- Duy, Duy,Duy - Sơn gọi hắn

- A hả - hắn chợt giật mình trả lời

- Nghĩ gì mà thẫn thờ vậy hả - Sơn cười nhìn hắn hỏi

- Không có gì, tôi đi trước ở lại ăn thong thả nhé - hắn cười gượng rồi đứng phắt dậy đi luôn

- Ơ, cái thằng này thật là - Sơn nhìn theo bóng dáng của hắn lắc đầu rồi lại nhìn vào phía mà cô đang ngồi nói chuyện