Mèo Hoang Của Học Bá Quá Quyến Rũ

Chương 4: Khởi đầu gà bay chó sủa



Tạ Cố cùng Phàm Độ cứ như vậy mặt đối mặt, giống như hai con gà chọi, dựng hết lông trên người, bầu không khí hết sức căng thẳng tựa như chạm vào là nổ ngay.

"Thưa Thầy!" Tạ Cố liền trực tiếp hướng về phía Thầy trọc hô, công khai chống lại không muốn đồng ý "Thầy ơi em cho rằng như vậy không khoa học!"

"Không khoa học?" Thầy trọc liền không để lại nửa điểm cơ hội cho cậu cự tuyệt, không cần suy nghĩ lại liền trực tiếp từ chối, "Thành tích một môn của người ta chấp hết thành tích các môn của em, em còn không hài lòng? Muốn đổi chỗ ngồi cũng được, khi nào điểm môn ngữ văn của em đạt tiêu chuẩn, thì cho dù em muốn lên bục giảng ngồi cũng không thành vấn đề!"

Phàm Độ đột nhiên lên tiếng, "Thầy ơi, em cho rằng hai thằng con trai ngồi cùng bàn không có lợi cho việc học!"

Đối mặt với Phàm Độ, Thầy trọc liền trở nên hòa ái hơn rất nhiều, "Chao ôi, em cứ khiêm tốn, thầy vô cùng tin tưởng vào năng lực của em, học bá các em cho dù ở bất cứ nơi nào đều có thể học được. Dưới sự dẫn dắt của em, thành tích của Tạ Cố nhất định sẽ có tiến bộ vượt bậc!"

Tiến bộ vượt bậc hay không không biết, nhưng nhất định là sẽ là gà bay chó sủa.

Phàm Độ không muốn ngồi cùng Tạ Cố, muốn dọn bàn đi vào một góc trong phòng học ngồi. Nhưng bàn vừa mới nhấc lên một cái, đã bị Tạ Cố chống tay lên bàn đè lại.

Tạ Cố liếc mắt nhìn Phàm Độ, lời nói theo mang theo trêu chọc, "Sợ tôi vậy hả, sợ tới mức muốn chạy?"

Một chữ "sợ" vừa ra khỏi miệng đã làm cho Phàm Độ như muốn phát hỏa (nổi điên) tại chỗ.

"Là chính cậu muốn tìm chết trước." Phàm Độ cứ như vậy ngồi xuống nói, "Sau này trên đường luân hồi đừng đổ cho người khác."

Dừng một chút, thần sắc cậu kiêu căng nở nụ cười, "Thực xin lỗi, tôi đã quên tên ngốc thì không đi vào luân hồi."

Tạ Cố tính tình liền muốn nổ tung, vừa định nhào tới, viên phấn của Thầy trọc liền bay tới, "Tạ Cố! Em làm gì đó! Cầm sách của em, ra hành lang mà nghe giảng đi!"

Phàm Độ nho nhã lễ độ mà làm cái thế giơ tay mời "Cậu đi vui."

Tạ Cố bật ngón tay cái hướng tới Phàm Độ, không giận ngược lại mà cười, "Cậu thật là làm tốt lắm."

Phàm Độ khinh miệt cười, cậu trong mắt trừ bỏ Einstein, dư lại mọi người đều là ngốc, khác nhau trong mắt cậu chỉ có ngốc nhiều hay ngốc ít mà thôi, cậu rút ra một tờ khăn giấy đem bàn của chính mình lau sạch, không bao giờ muốn đem ánh mắt chính mình phân cho Tạ Cố dù chỉ một chút.

Cậu căn bản là không có đem Tạ Cố để vào trong mắt.

Tiết một mau chóng kết thúc, Phàm Độ từ trong cặp sách lấy ra một hộp sữa bò, vừa mới cắm xong ống hút, còn chưa kịp uống một ngụm nào, từ bên cạnh đột nhiên vươn ra một bàn tay, hung hăng bóp lấy hộp sữa bò.

Một dòng sữa trắng ồ ạt phun ra làm ướt hết mặt Phàm Độ.

Phàm Độ trên mặt tí tách sữa bò, lạnh nhạt mà nhìn về phía Tạ Cố: "......"

Tạ Cố nở nụ cười hỏi, "Uống ngon không?"

Phàm Độ cầm lại hộp sữa bò, xoay lại nhắm ngay Tạ Cố hung hăng mà bóp ——

Tạ Cố dù cho là thân thủ nhanh nhẹn, nhưng cũng không thể may mắn thoát khỏi, đầy đầu đầy cổ thậm chí là đồng phụ đều dính sữa bò.

Tạ Cố: "......"

Bọn họ hung hăng đứng bật dậy xách cổ áo đối phương, hai thiếu niên ngực không thể tránh né mà chạm vào nhau, liền giống như hai con gà chọi mà trừng mắt với nhau.

Ngay tại thời điểm hết sức căng thẳng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh, "Tạ Cố! Phàm Độ! Hai em làm gì đấy!"

Thầy trọc tay cầm thước xông lên, "Hai em định làm gì?"

"Không có gì ạ......" Tạ Cố rút ra một tờ khăn giấy, như là chăm sóc mà ở trên mặt Phàm Độ hung hăng lau một chút, "Bạn Phàm Độ vậy mà không thể tự lo trong sinh hoạt, uống sữa đều uống đến trên mặt, với tư cách là bạn học cùng lớp thân thiết với nhau nên em đang lau sữa cho cậu ta."

Thầy trọc lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Phàm Độ.

Phàm Độ da mặt đều bị Tạ Cố lau đến đỏ lên nhưng cậu chỉ hiền từ mà cười cười, duỗi tay hướng về phía đầu Tạ Cố, nhân cơ hội hung hăng túm lấy một chùm tóc, "Bạn Tạ Cố cũng thật là, muốn uống sữa bò sao không nói sớm, bạn nhìn xem, tranh nhau đến nỗi trên đầu và đồng phục toàn sữa rồi, mau để cho tớ giúp cậu lau cho sạch."

Bọn họ hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía Thầy trọc, trên mặt như có viết chữ "Bạn học tốt là nên tương thân tương ái với nhau".

Thầy trọc có chút lúng ta lúng túng, "Được rồi......được rồi."

Ông chắp tay sau lưng, xoay người rời đi.

Ngay khi Thầy vừa rời đi, Hai thiếu niên vừa mới còn tương thân tương ái giây tiếp theo liền tách ra, không khí cũng trở nên giương cung bạt kiếm.

Thầy trọc vừa đi ra hai bước đột nhiên quay đầu lại, mắt sáng như đuốc mà nhìn về phía hai người bọn họ, "Các em nha......"

Phàm Độ cùng Tạ Cố lại lần nữa ôm nhau, một người thì lại lau tóc cho đối phương, một người thì lại lau mặt cho đối phương, ánh mắt cũng là nhìn nhau mà liếc mắt đưa tình, Tạ Cố còn gọi một cách thân thiết, "Độ độ a......"

Phàm Độ cũng mỉm cười trả lời, "Cố cố a......"

Thầy trọc ngược lại là có chút không biết nói gì, "Mới vừa học có một tiết thôi mà các quan hệ các em đã tốt như vậy rồi?"

Tạ Cố dựng lên một cây ngón tay cái, "Là thầy đã cảm hóa tụi em!"

Phàm Độ cũng phụ họa, "Không sai! Đều nhờ thầy! Thầy giảng thật hay quá, để tụi em tai nghe linh hồn cũng được gột rửa."

Lần này đổi thành Thầy trọc trợn mắt há hốc mồm, "Nhưng tiết trước thầy giảng là......"

"...... Bài Tế thập nhị lang văn mà."