Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

Chương 38



Edit: Mạc Tử Thiên 

Rừng rậm vào thời kỳ trăng máu phảng phất có chút khác biệt.

Trong bóng tối, địa phương ngày thường an tĩnh càng thêm tĩnh mịch, không khí u ám làm Thiệu Dĩ Ninh nhớ lại một tí hình ảnh. Mèo con lắc lắc đầu nhỏ tròn vo, xua tan những cảm xúc không tốt đó. Cậu khẽ cắn môi, bước nhanh về trước.

Giữa đám cây cối mênh mang, nơi nơi đều không có thân ảnh báo đen --- hoặc là ở nơi nào đó nhưng cậu không có khả năng nhìn thấy. Rốt cuộc cả thân Già Lâu đen tuyền, quả thật như là tìm giọt nước sông giữa biển rộng.

Thiệu Dĩ Ninh:... Cân nhắc một chút, làm sao vây giờ.

Cậu kìm không được mà tự hỏi, nếu là Già Lâu, gặp phải tình huống này, anh sẽ làm gì?

Lần trước Già Lâu tìm mình trong rừng rậm, anh làm như thế nào?

Là động vật thì...

Nếu không dùng được thị giác thì cậu phải dùng cảm quan khác, ví dụ như cái mũi, khứu giác của động vật họ mèo và động vật họ chó đều rất nhanh nhạy.

Mèo con cũng có mũi thính --- lần trước cậu thấy con mèo quýt béo của nhà lầu dưới lạc đường nhưng lại ngửi được mùi đồ ăn cho mèo cách 10 mét.

Khụ, tuy rằng không giống hệt nhau nhưng về nguyên lý cơ bản thì giống nhau!

Vì thế, mèo con ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, cẩn thận phân biệt những mùi vị trong không khí.

Chóp mũi hồng phấn của cậu hơi động, cảm thụ mùi hương mỏng manh trong rừng rậm. Lông tóc trắng tuyết nhu thuận cũng nhẹ nhàng bay theo gió, nhìn như một đóa bồ công anh nhỏ sắp bay về phương xa.

Chậm rãi, rừng rậm trong cảm giác của cậu dần dần thay đổi bộ dáng.

Cỏ cây trên mặt đất có mùi thanh mát của cỏ cây, gió đêm trên trời đưa tới tin tức phức tạp từ bốn phương tám hướng.

Sau đó, cậu từ giũa đám tin tức hỗn độn tìm được một mùi hương độc đáo.

Là Già Lâu.

Cũng chỉ có mèo con thân quen với anh, không lâu trước đây còn nằm trong ngực anh mới có thể truy tìm được sợi hơi thở này.

Thiệu Dĩ Ninh mở đôi mắt xanh thẳm ra, đuổi theo mùi hương...

.............

Rừng rậm, dưới cây đại thụ, báo đen đã dốc hết sức lực.

Anh tránh đi Thiệu Dĩ Ninh, là để phòng ngừa mình khống chế không được mà xúc phạm tới A Ninh. Nhưng vừa chạy đi không xa, anh phát hiện trong đầu mình chỉ còn một âm thanh, đó là kêu anh trở về tìm A Ninh.

"" đã từng chiến đấu cùng ý thức anh trong đầu anh giờ đã ngóc đầu trở lại, không kiêng nể gì mà thể hiện sự tồn tại. Suy nghĩ của anh bị quầy rầy, chỉ còn dư lại một thanh âm từ đáy lòng.

Muốn A Ninh.

Trăng máu sẽ kích phát mặt âm u của các con vật, bởi vì sinh hoạt của họ đơn giản nên mặt trái của các con vật chỉ biết bản năng sinh tồn là đánh nhau.

Nhưng Già Lâu thì khác.

Anh có ký ức của "", dù bằng tuổi nhiều con vật nhưng anh lại thành thục và phức tạp hơn. Giờ khắc này, nội tâm Già Lâu chứa nhiều suy nghĩ hơn các con vật khác, ham muốn cũng bất đồng.

Hình thái mèo của A Ninh cũng tốt, hình thái người cũng thế, anh đều muốn.

Muốn đè cậu dưới thân, tùy ý làm bậy, làm tiểu miêu nhãi con kêu miêu ô miêu ô; muốn nhìn thấy A Ninh hình người cuộn tròn ở lòng ngực mình, trên người có dấu vết do gai ngược của anh làm ra...

Làn da kiều nộn như vậy, chạm vào một chút là đã phiếm hồng, chạm vào thêm vài lần là khóc lóc kêu đau, nửa vui đùa nửa thỉnh cầu anh dừng lại. Nhưng rõ ràng cảm thấy đau đớn mà vẫn nhìn mình với ánh mắt tin cậy, hoàn toàn không biết báo đen đang rối rắm trong lòng như thế nào.

Đặc biệt là hình người.

Cậu kêu anh là Già Lâu đại ca, tràn đầy tín nhiệm với anh, lúc nhìn anh, Già Lâu có loại xúc động --- khát cầu của anh như cỏ cây tùy ý sinh trưởng trong mùa mưa, làm anh gần như không nhịn được.

Không, đây không phải là anh.

Đây là "" mê hoặc anh.



Không biết từ khi nào, mèo con đã trở thành điểm yếu của anh.

Báo đen mãnh liệt căng cơ thể, sống lưng cơ hồ tạo thành một đường cung. Hai chân trước của anh đâm sâu vào mặt đất, bùn đất cũng lây dính vào lông tóc anh. Vô luận là mèo lớn hay mèo nhỏ đều thích sạch sẽ, nhưng hiện tại báo đen cứ như không cảm giác được, chuyên tâm giằng co cùng ác niệm kia.

Anh không thể, A Ninh không thích, anh sẽ không làm.

Anh không thể xúc phạm đến A Ninh, anh thà thương tổn bản thân.

Báo đen giãy giụa, liều chết vật lộn với "". Anh vô ý thức chạy vào rừng rậm, chạy đến dưới cây đại thụ kia.

Cỏ cây xanh tươi dưới tàng cây, côn trùng luôn kêu vang lúc này cũng an tĩnh, trốn tránh ở một góc tối, âm thầm nhìn trộm. Trong hốc cây u tĩnh không tiếng động, tựa như một cái mồm to như vực sâu, lại tựa như một đôi mắt đen không thấy đáy.

Sau đó, mọi thanh âm đều im lặng, rừng rậm càng trở nên an tĩnh âm u.

Trong lúc vô ý, anh gian nan ngước mắt, nhìn thấy một thứ.

Nơi đó xuất hiện một hình bóng nho nhỏ quen thuộc đang nghiêng ngả lảo đảo.

Lông tóc trắng tinh mềm mại như đám mây trắng tinh khiết, giây lát trôi tới trước mặt anh, đôi mắt xanh thẳm nhìn vào anh, nghiêng nghiêng đầu: "Già Lâu đại ca?"

Là ảo giác.

A Ninh không ở nơi này, rõ ràng anh đã chạy rất xa.

Già Lâu quay đầu đi chỗ khác, ý đồ không nhìn ảo giác mèo con. Phảng phất làm như vậy là có thể xem nhẹ khát vọng mạnh mẽ trong lòng, xem nhẹ cảm xúc phập phồng và tâm tư nhớ mãi không quên của anh --- A Ninh không có khả năng xuất hiện ở nơi này, đây không phải là thật.

Sau đó, anh liền nghe được thanh âm ôn nhu của hình thái người của A Ninh: "Già Lâu đại ca?"

Báo đen ngẩng đầu.

Thiếu niên tai mèo đứng ở trước mặt anh, giữa mày nhăn chặt, lo lắng sốt ruột nhìn anh: "Già Lâu đại ca, anh có khỏe không?"

... Thiệu Dĩ Ninh không biết chuyện gì xảy ra, cậu tìm a tìm trong rừng rậm, chạy đi chạy lại, rồi cảm giác đau đớn quen thuộc xuất hiện.

Tứ chi bị kéo dài, cốt cách biến hình. Rồi sau đó, cậu lại biến thành hình người.

Như vậy cũng tốt, hai chân người khá dài, cậu cũng quen hơn, chạy sẽ nhanh hơn hình mèo.

Cậu tìm kiếm manh mối nhỏ bé, không ngừng tìm, tìm thật lâu mới tới được trung tâm của rừng rậm, tìm được cây đại thụ.

Lúc này đây, cậu mặc kệ việc Già Lâu nói nơi này có nguy hiểm, bảo cậu đừng tới gần. Khi nhìn thấy thân ảnh của báo đen, cậu liền nhanh chóng chạy tới.

Hiện tại, Thiệu Dĩ Ninh tỉ mỉ quan sát báo đen từ trên xuống dưới.

Nhìn có vẻ không có vết thương ngoài da.

Từ biểu hiện của Già Lâu, anh vẫn rất khó chịu, nhưng không bị thương. Thiệu Dĩ Ninh hơi thả lỏng một chút, lần nữa lo lắng gọi tên anh: "Già Lâu đại ca?"

"Anh như thế nào? Anh có khỏe không?"

Phản ứng của báo đen lại nằm ngoài dự đoán của cậu.

Già Lâu chỉ ẩn nhẫn không nhìn cậu, trong lòng mặc niệm tên cậu, nhắc bản thân không được tin tưởng, đây không phải là thật, chỉ là ảo giác "" cố ý bày ra --- trong vô số lần "" tranh đoạt với ý thức của anh, "" thường xuyên sẽ triển lãm rất nhiều ảo giác cho Già Lâu.

Sung sướng hoặc thống khổ, phồn vinh hoặc tiêu điều, cực hạn cùng hư vô. Già Lâu một lần lại một lần nhìn thấy những cảnh tượng những con vật khác không thấy được, anh cũng mài giũa bản thân.

Nhưng hiện giờ, anh không muốn nhìn thấy ảo giác này.

Già Lâu nhắm mắt lại, Thiệu Dĩ Ninh hoảng sợ, cuống quít giơ tay, nhẹ nhàng đụng vào vai anh. Mới vừa đụng tới, một hắc ảnh đã nhào vào cậu, trời đất quay cuồng, cậu cảm thấy hoa mắt, cả người cũng gục trên mặt đất.

Dưới thân có mặt cỏ mềm mại, té ngã cũng không lo ngại. Thiệu Dĩ Ninh mờ mịt trừng lớn mắt, đáp lại cậu là khuôn mặt phóng đại của báo đen.

Anh đang đè ép cậu.

"Già Lâu đại ca?"



Cậu kìm không được mà kêu tên anh lần nữa. Báo đen chỉ cảm thấy toàn thân có một cổ khô nóng, không có lý do mà cứ lan khắp người anh, phiền nhiễu anh. Cái đuôi anh dùng sức đập bạch bạch trên mặt đất.

Bên trong hốc cây bỗng có u quang chớp động, nhưng Thiệu Dĩ Ninh cùng Già Lâu đều không chú ý. Cây cối xung quanh trầm mặc nhìn chăm chú vào bọn họ, trên không trung, trăng máu vẫn chưa rút đi.

Đêm tối vừa mới bắt đầu.

Thiệu Dĩ Ninh một lần nữa đẩy đẩy anh nhẹ nhàng --- cậu không rõ Già Lâu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cậu cảm thấy Già Lâu có chút không thích hợp.

Mắt báo đen vẫn đỏ như máu, khác hẳn đôi mắt lục như phỉ thúy bình thường của anh. Anh tựa hồ bị trăng máu ảnh hưởng rất sâu, thế nên thanh âm miêu ô của cậu không có tác dụng quá lớn --- chỉ có thể giảm bớt một chút nhưng không thể giống như các con vật khác, sau khi nghe được liền thanh tỉnh.

Anh tựa hồ đắm chìm vào bầu không khí độc đáo này. Có đồ vật gì đó không ngừng nhiễu loạn, làm anh không thể khôi phục.

Thiệu Dĩ Ninh hoàn toàn ngã vào mặt cỏ, báo đen đè nặng trên người cậu.

Báo đen đúng là có những thứ cậu không thể xác nhận. Thiệu Dĩ Ninh nhẹ nhàng đẩy, anh liền đột nhiên nhìn thẳng vào thiếu niên tai mèo.

Đôi mắt đỏ như máu nhìn chăm chú vào cậu.

Giây tiếp theo, anh cúi đầu liếm trán cậu, chóp mũi cậu,... môi cậu.

Nếu nơi này là ảo cảnh, nếu A Ninh này là giả, vậy có phải là anh có thể phóng túng một lần không; có thể không khắc chế bản thân mình.

Chỉ một chút là được.

Mặt Thiệu Dĩ Ninh đỏ thẫm ngay trong nháy mắt.

Tai mèo ở tóc nhích tới nhích lui, dường như không biết nên hướng nơi nào. Cái đuôi cũng vung vẩy lung tung theo ý tưởng chân thật nhất của nội tâm. Gương mặt trắng nõn của cậu hoàn toàn đỏ ửng, đóa mây trắng bị nhiễm ánh bình mình, đôi mắt lam nửa ngượng ngùng nửa không biết làm sao.

Như thế nào, làm sao bây giờ> Tại sao Già Lâu lại hôn cậu?

Là do trăng máu sao? Hay là...

Cậu không dám nghĩ sâu thêm, chỉ một lòng một dạ đổ tội cho trăng máu. Đều là do trăng máu đáng giận, biến Già Lâu đại ca thành như vậy; đều là do trăng máu đáng giận, làm hại Già Lâu đại ca...

Tóm lại, chính là do trăng máu sai!

Thiệu Dĩ Ninh thẹn thùng xong rồi, phản ứng lại, muốn làm Già Lâu thanh tỉnh một chút. Lúc này cậu không nhịn được mà nghĩ đến cuộc trò chuyện trước đó của hai người.

Miêu ô bằng hình người trước mặt Già Lâu...

Vậy, có hữu dụng không?

Mặt cậu hồng như quả cà chua nhỏ, cố nén ngượng ngùng, ấp a ấp úng hơi hé miệng, hơn nửa ngày mới ậm ừ ra thanh âm: "Miêu, miêu ô..."

Thân thể Già Lâu cứng lại rồi.

Đôi mắt đỏ máu đột ngột dừng lại, mỗi khối cơ bắp trên người, một tấc da đều căng lại. Lỗ tai tròn cùng đuôi dài đều khựng lại tại chỗ.

Một giây đồng hồ hoặc mười năm phút trôi qua, một phút hay một giờ trôi qua. Thiệu Dĩ Ninh ngơ ngác nhìn anh, nhìn anh cúi người xuống, động tác mềm nhẹ, vạn phần quý trọng lại thương tiếc, một lần nữa nhẹ nhàng đụng vào môi cậu.

Thiệu Dĩ Ninh ngửa đầu nhìn anh một cái. Rồi sau đó, ma xui quỷ khiến, cậu nhắm mắt.

Cậu cũng không kháng cự nụ hôn này, không kháng cự động tác của anh. Nếu bởi vì trăng máu mà anh mới hành động như vậy, thì có cớ để giúp anh thoát thân --- nhưng trong lòng cậu có một thanh âm, một người tí hon lặng lẽ thấp giọng nói với cậu: A Ninh A Ninh, cậu cũng đang lợi dụng trăng máu đó!

Thừa dịp Già Lâu cái gì cũng không biết, thừa dịp anh không phân rõ được có phải là cậu trước mắt anh hay không.

Cậu bỏ qua người tí hon trong lòng, hai tay ôm cổ Già Lâu.

... Hôn vài cái mà thôi, không có quan hệ! Cậu có thể!

- ------

Trăng máu:

chapter content