Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1593





“Ông Quan Kình đây là có ý gì?” Đội trường Ngô không hiểu rõ dụng ý của ông ấy.

 

“Nếu anh ta tìm anh thật sự là để cứu Lăng Vi thì tôi liền dẫn người đến cho anh ta một trận!”

 

Lăng Vi chính là người muốn giết Tông Ngôn Hi, anh ta xem video có lẽ cũng đã thấy rõ, nếu như vẫn còn muốn cứu Lăng Vi, vậy thì người đàn ông này quá bạc tình bạc nghĩa rồi, nhất định ông phải thay Tông Ngôn Hi trút cơn giận này.

 

Đội trưởng Ngô ngay lập tức hiểu rõ: “Vậy sau khi hẹn địa điểm tôi sẽ liên lạc với anh.”

 

“Được.”

 

Quan Kình từ đồn cảnh sát đi ra. Bởi vì Nam Thành gọi điện thoại cho bên này không có hồi âm, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, anh ta sợ rằng đội trưởng Ngô không gặp cho nên liền tự mình đến đây tìm anh ta.

 

Nhìn thấy Nam Thành đi vào đồn cảnh sát, Quan Kình liền núp vào phía sau cây cột ở đại sảnh đồn cảnh sát, đợi cho Nam Thành đi qua rồi mới bước ra, nheo mắt nhìn theo bóng lưng anh ta.

 

Nam Thành hoàn toàn không biết sau lưng có người đang âm thầm nhìn mình, chỉ đột nhiên cảm thấy lạnh mà không nói rõ được vì sao.

 

Anh ta nghĩ rằng có lẽ là do nơi này quá uy nghiêm nên lạnh chăng?

 

Sau khi Quan Kình rời đi thì đội trưởng Thẩm quay lại văn phòng xử lý công việc trong tay, cùng với cấp dưới của mình gõ cửa đến thông báo.

 

“Đội trưởng Ngô, Nam Thành của tập đoàn Hằng Khang muốn gặp anh.”

 

Đội trưởng Ngô nói: “Để anh ta vào đi.”

 

Người kia rất nhanh đã thông báo cho Nam Thành: “Đội trưởng Ngô đang ở trong phòng làm việc, anh vào trong đi.”

 

“Cảm ơn.” Nam Thành nói một tiếng cảm ơn với người thông báo rồi mới bước vào.

 

“Cậu tìm tôi có việc gì sao?”

 

Nam Thành vừa mới bước vào, đội trưởng Ngô liền mở miệng, trong lòng đoán rằng có lẽ anh ta có khả năng đến đây để nói giúp cho Lăng Vi, nhưng lại giả vờ như không biết gì cả.”

 

Là chủ tịch của chúng tôi muốn gặp anh.” Nam Thành nói.

 

Đội trưởng Ngô rất tự nhiên nói: “Ông chủ của Hằng Khang mời khách, tôi phải nể mặt chứ, nói đi, muốn gặp ở đâu?”

 

“Hoàng Thành, phòng VIP tầng trên cùng, bảy giờ chủ tịch của chúng tôi sẽ đợi ngài ở đó.”

 

“Được, cậu nói lại với chủ tịch Giang tôi nhất định sẽ tới.”

 

“Được, bây giờ tôi liền về nói với chủ tịch, người sảng khoái như đội trưởng Ngô sau này có nơi nào có thể dùng đến tôi xin cứ tự nhiên mở miệng.”

 

Đội trưởng Ngô phất phất tay: “Cái này để sau rồi nói.”

 

Nam Thành nói: “Vậy được, tôi đi trước nhé.”

 

Đội trưởng Ngô đáp một tiếng.

 

Bảy giờ.

 

Trong phòng VIP có quan cảnh đẹp nhất của tầng cao nhất Hoàng Thành, Giang Mạt Hàn đã đến trước.

 

Phòng VIP này thiết kế ở vị trí đẹp nhất, cả một bức tường là cửa sổ sát đất, bàn ăn được đặt bên cửa sổ, ngồi ở đây có thể thu hết được cảnh đêm của thành phố này vào mắt.

 

Bảy giờ, đội trưởng Ngô đến theo giờ hẹn, Nam Thành đứng chờ ở bên ngoài nhìn thấy anh ta đến liền lập tức nghênh đón, nhiệt tình nói: “Đội trưởng Ngô.”

 

Đội trưởng Ngô gật đầu.

 

“Chủ tịch đã ở trong phòng VIP rồi.”

 

Nam Thành dẫn đội trưởng Ngô đi về phía phòng VIP.

 

Rất nhanh đã đến cửa phòng VIP, Nam Thành đẩy cửa phòng, hướng về phía anh ta làm động tác mời: “Đội trưởng Ngô, mời.”

 

Đội trưởng Ngô bước vào trong.

 

Giang Mạt Hàn từ chỗ ngồi đứng lên chào hỏi trước: “Đội trưởng Ngô.”

 

Đội trưởng Ngô bước đến: “Tổng giám đốc Giang.”

 

Hai người bắt tay nhau, lúc Giang Mạt Hàn thu tay lại thì nói: “Đội trưởng Ngô, mời ngồi.”

 

Đội trưởng Ngô ngồi xuống, đồng thời nói thẳng: “Tổng giám đốc Giang tìm tôi là vì chuyện của cô Lăng Vi sao?”