Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1562





Trong máy vi tính vẫn còn đang phát hình ảnh người phụ nữ kia bị ngược đãi, làm cô càng cảm thấy kinh khủng.

 

Cô vội nhấn chuột một cái, tắt màn hình vi tính đi.

 

Cô ngồi ở trên ghế, trái tim vẫn còn đang không ngừng nhảy lên.

 

Trước kia cô ở bên cạnh Lăng Vi thân thiết như vậy, mà lại chưa từng phát hiện tâm tư của cô ta lại độc ác đến như thế.

 

Cô ôm ngực, không có bị cô ta hại chết cũng coi như là may mắn?

 

Sau khi hoảng sợ giật mình, trong lòng cô cảm thấy căng thẳng.

 

Lăng Vi này sẽ trăm phương ngàn kế muốn hãm hại cô, hơn nữa cô ta sẽ càng ngày càng ra tay mạnh.

 

Kế hoạch này cần đảo lộn một chút.

 

Lăng Vi muốn hại cô như vậy, không bằng cô sẽ tương kế tựu kế.

 

Trong lòng cô đã có ý nghĩ đại khái, cô cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.

 

Lần này cô tuyệt đối không thể ngồi yên mà chờ chết.

 

Trước của khách sạn người đến người đi, xe tới xe đi, rất dễ gọi xe taxi, sau khi lên xe cô nói địa chỉ chỗ Cố Hiềm ở.

 

Lái xe lái chiếc xe taxi rời đi.

 

Lúc này bầu trời đã bắt đầu tối, đèn nê ông cũng đã bắt đầu lấp lóe.

 

Khoảng thời gian này gặp phải giờ cao điểm tan tầm, nên bị kẹt xe, đợi khi lái xe đến chỗ ở của Cố Hiềm, đã qua không ít thời gian, cô trả tiền rồi xuống xe.

 

Khi cô đang chuẩn bị gọi điện thoại cho anh ta vì bảo vệ gác cổng chung cư sẽ không dễ dàng để cho cô vào chung cư.

 

Điện thoại vừa gọi, vậy mà cô lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại quanh đó, cô nhìn về phía tiếng chuông điện thoại, vậy mà lại nhìn thấy Cố Hiềm đang đi ra ngoài chung cư.

 

Cô đưa tay quơ quơ, hô: “Cố Hiềm.”

 

Cố Hiềm nhìn qua, anh ta bước nhanh hơn, thuận tiện còn cúp điện thoại đang đổ chuông, anh ta đi tới hỏi: “Sao cô lại đến đây?”

 

Tông Ngôn Hi cũng không quanh co lòng vòng mà trực tiếp hỏi: “ Sự việc tôi nhờ anh điều tra, đã có đầu mối sao?”

 

“Cô nói đến người đàn ông kia?” Cố Hiềm hỏi.

 

Tông Ngôn Hi gật đầu: “Đúng vậy.”

 

“Tôi cũng đang chuẩn bị đi điều tra, còn không thể xác định chắc chắn.” Anh ta đã tra được manh mối, nhưng vẫn không thể chắc chắn xác định được.

 

“Tôi đi cùng với anh.” Tông Ngôn Hi nói.

 

“Vội vã như vậy?”Cố Hiềm nhấn mở cửa một chiếc xe: “Chỗ tôi định đi đến cũng không phải một nơi tốt đẹp gì đâu, cô xác định muốn đi cùng tôi?”

 

Cô gật đầu: “Có người muốn hại tôi, tôi không thể không vội.”

 

Cố Hiềm nhíu mày: “Là ai?”

 

“Còn có thể là ai?” Tông Ngôn Hi hừ lạnh một tiếng: “Tất nhiên là cái người mà lần trước không thể giết chết tôi.”

 

Biểu cảm của Cố Hiềm trở nên nghiêm túc: “Lăng Vi? Cô bây giờ không phải là Tông Ngôn Hi trước đây nữa, vì sao cô ta muốn hại cô?”

 

“Cô ta bị điên rồi.” Tông Ngôn Hi nghĩ đến dáng vẻ bị đánh, bị hành hạ của người phụ nữ kia, trong lòng liền rét run: “Tôi hoài nghi cô ta có bệnh.”

 

Bệnh thích chiếm hữu.

 

Thích một người thì không có gì sai cả, nhưng là không cho phép bên cạnh anh ấy có bất kỳ một người phụ nữ nào, như vậy thì quá quá đáng rồi.

 

Cô nhếch khóe môi, giễu cợt nói: “Giang Mạt Hàn cũng rất may mắn khi có một người yêu anh ta như vậy.”

 

Cố Hiềm nhìn xem sắc mặt của cô: “Cô thực sự không còn yêu Giang Mạt Hàn?”

 

Tông Ngôn Hi trừng mắt liếc anh ta một cái, mở cửa xe chui vào: “Cố Hiềm, anh có biết là anh rất đáng ghét không?”

 

Cố Hiềm mở cửa xe ra, ngồi vào vị trí ghế lái, sau đó khởi động xe, anh ta nhìn thoáng về phía sau nói: “Tôi chỉ nói đùa một chút, cô tức giận sao?”