Mê Muội Vì Em - Mộc Tuỳ Phong

Chương 21: Sóng gió



Hoa Hi Mạt ngồi trong một khu xa hoa độc lập xem phim, chỗ ngồi của họ chỉ có hai ghế, Hoa Hi Mạt ngồi một bên, bên kia hiển nhiên là Đỗ Tử Đằng. Trên màn ảnh rộng là một cặp đôi đang đuổi nhau, chốc chốc lại liếc mắt đưa tình, rõ ràng là thích nhau đến vậy nhưng lại vì chuyện này chuyện kia mà vẫn chưa ngỏ lời.

Hoa Hi Mạt mệt mỏi ngáp một cái, bỏng ngô trên tay cũng vì đà ngáp của cô mà chông chênh rơi xuống đất một ít, nơi cô đang ngồi là khu ghế riêng tầng 2, bên dưới là rất đông khán giả đang theo dõi. Cô quay đầu nhìn sang phía Đỗ Tử Đằng liền phát hiện hình như nãy giờ hắn toàn nhìn cô.

"Đỗ tiên sinh?" Cô có ý tốt nhắc nhở. Vốn cho là người này tự biết mình, nhưng bây giờ Hoa Hi Mạt cảm thấy đầu óc hắn ta nhất định là có vấn đề, cô đã đánh giá thấp dục vọng trong con người hắn rồi.

"Cô ăn như vậy không sợ béo sao?" Đỗ Tử Đằng nhớ tới bà vợ ở nhà của hắn suốt ngày hô hào đòi giảm béo, kiên quyết không bao giờ ăn mấy thứ như vậy, bình thường chỉ ăn rau xanh hoặc uống nước lã cho qua bữa.

"Đúng." Hoa Hi Mạt lại cầm một ít bỏng ném vào trong miệng: "Tôi trời sinh đã không sợ béo." Nói rồi đưa mắt nhìn qua động tĩnh phía dưới, cứ cảm thấy từ lúc bắt đầu chiếu đã có người luôn theo dõi cô: "Hình như có người phát hiện ra tôi."

Đỗ Tử Đằng cũng nhìn theo tầm mắt cô, phát hiện quả thực có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm hướng này, liền hớn hở nói: "Xem ra kế hoạch của tôi rất thành công." Đôi mắt hạt đậu của hắn lóe lên một loại tia rạng rỡ, đây xem ra chính là biểu hiện của sự đắc chí cùng kiêu ngạo. "Tất cả những việc này đều nằm trong dự liệu của tôi, tin tức bây giờ được truyền đi rất nhanh, cô bước đầu đã rất thành công, thu hút sự chú ý, vậy nên cũng sẽ có rất nhiều người quan tâm đến cuộc sống riêng tư của cô, bây giờ cô lại đi ra ngoài như vậy không phải là sẽ thỏa mãn sự hiếu kỳ của họ hay sao, tôi thật là thông minh, haha..."

Hoa Hi Mạt xoa xoa thái dương, tiện tay bốc bỏng cho vào miệng.

"Anh có chắc cách này hữu dụng không?" Kỳ thực cô muốn hỏi, anh có chắc tạo scandal với anh có tác dụng không? Nhưng lại thôi bởi trên thực tế hắn cũng đã giúp cô không ít việc, nên cô mới đồng ý chuyện này.

"Hữu dụng chứ, cô xem tôi cũng có thể coi là một người đàn ông thành đạt. Cô tạo scandal với tôi nhất định sẽ nổi tiếng, đến lúc đó..." Đỗ Tử Đằng vừa nghĩ tới món hời mà hắn thu được từ chuyện này, hai mắt híp lại, xoa xoa tay ra vẻ rất hả hê.

Nếu không phải Hoa Hi Mạt đã sớm quen với cảnh tượng này, thì cái điệu bộ tự cho mình tài giỏi của hắn ta thật khiến cô buồn nôn.

"Kế hoạch của anh quả thực không sai, thế nhưng..." Hoa Hi Mạt dừng một chút, thấy đối phương trưng ra bộ mặt ngu ngốc nhìn mình: "Đỗ tiên sinh, chuyện trong nhà của anh phải tính sao đây?"

Đỗ Tử Đằng nghe xong ngẩn ngơ, tiện đà vỗ đùi, hắn thật sự đã quên mất bà vợ và mấy cô em tình nhân của mình rồi, chuyện này mà nổ ra không phải là hậu cung sẽ đại loạn sao?

"Không... Sẽ không có chuyện gì chứ?" Hắn vừa ngẩng đầu, bao nhiêu nếp nhăn trên trán lộ rõ, dùng một loại ánh mắt vô tội nhìn Hoa Hi Mạt như thầm mong cô sẽ cho hắn đáp án. Con người chính là như vậy, đều hi vọng từ miệng người khác có một câu trả lời đúng với suy nghĩ của mình, như vậy mới an tâm. Hoa Hi Mạt liếc hắn một cái, tiếp tục nhìn lên màn hình, nam phụ với vai trò 'bia đỡ đạn' đã hoàn thành sứ mệnh của mình cùng câu thoại kinh điển: "Anh sẽ vẫn chờ đợi em."

"Có lẽ vậy." Cô nhàn nhạt trả lời. Tầm mắt lại di chuyển xuống hai người đang ngồi hàng ghế thứ nhất ở tầng dưới, rất ít người sẽ mua hàng ghế đầu tiên, trừ phi là phim bom tấn hoặc thực sự không còn chỗ ngồi. Nhưng bộ phim này không nói về một con tàu đâm vào tảng băng trôi hay một người khuyết tật nhập vào một sinh vật ngoài hành tinh và yêu một người ngoài hành tinh. Vậy cớ gì mà hai người này lại mua hàng ghế đầu?

Họ nhất định có lý do, hơn nữa nhất định phải là suất chiếu này.

"Sao vậy, cô biết hai người kia sao?" Đỗ Tử Đằng dù ngu ngốc cũng nhận ra nét khác thường của Hoa Hi Mạt, tiến tới nhìn theo tầm mắt cô, phát hiện ra một nam một nữ.

Như cảm giác được phía sau có người nhìn mình, cô gái kia quay lại, ngẩng đầu nhìn Hoa Hi Mạt.

"Là cô ta?" Hoa Hi Mạt sững sờ: "Triều Hề Nhiên tới đây làm gì?"

"Triều Hề Nhiên?" Đỗ Tử Đằng lặp lại:" Cái tên này hình như tôi đã nghe qua đâu đó."

Hoa Hi Mạt bỗng nhiên đứng lên, đi thẳng ra hướng cửa ra vào.

"Ơ, Sincerely, cô đi đâu vậy?" Đỗ Tử Đằng cũng đứng dậy theo, muốn đuổi nhưng tới cửa đã không thấy bóng dáng cô đâu, quay đầu lại nhìn ô ghế trống trơn, trên khay trà vẫn còn một ít bỏng ngô, lủi thủi quay lại chỗ ngồi.

Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, đó chính là, sao có thể chi tiền vô ích được? Sincerely đi như vậy, scandal còn chưa tạo được, kế hoạch của hắn đã bị phá nát hết rồi.

Thời điểm Hoa Hi Mạt xuống tầng dưới, hàng ghế đầu tiên đã trống trơn, cô quay đầu hướng cửa ra vào, phát hiện Triều Hề Nhiên đang đứng đó, mỉm cười giơ tay ngoắc ngoắc, thần thái kia đích thị là đang muốn câu dẫn cô.

"Nhìn kìa, đúng là Sincerely, đúng là cô ấy rồi!" Một cô gái chọc chọc chàng trai bên cạnh, thanh âm đã ép đến mức thấp nhất, nhưng khán phòng đang rất yên tĩnh, khiến cho lời nói của cô ít nhiều đã truyền đến các khu vực xung quanh.

"Oaaa, đúng là cô ấy, nhìn ngoài đời đẹp hơn trên TV nhiều!" Một cô gái khác cũng hướng về bên này.

"Sincerely!" Một cậu nam sinh đứng lên, tay đặt lên miệng làm hình loa, hướng về Hoa Hi Mạt hô to: "Sincerely, em yêu chị!"

Vốn dĩ định rút lui trong êm đẹp, nào ngờ tình thế bây giờ lại thu hút rất nhiều người tiến đến vây quanh cô.

"Thật là..." Hoa Hi Mạt không biết nên làm gì trước cảnh tượng như vậy, Triều Hề Nhiên ban nãy còn đứng dựa cửa giờ đã mất hút, chỉ còn lại cả một khán phòng đang chăm chú nhìn cô. Chân cô hơi di chuyển, dù đã từng đối mặt với muôn vàn hiểm nguy nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy hoang mang như lúc này. Hoảng sợ, thực sự là hoảng sợ...

Tay bỗng nhiên bị ai đó kéo, người kia đội mũ lưỡi trai, ngẩng đầu, dưới ánh sáng yếu ớt, Hoa Hi Mạt dường như nhận ra được khuôn mặt ấy.

"Cô Thẩm?"

Trên mặt Thẩm Trác Di vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào, cầm tay Hoa Hi Mạt kéo đi: "Muốn bình yên thì mau rời khỏi đây, bằng không cô nhất định sẽ bị biển người ở đây nhấn chìm." Hoa Hi Mạt ngẩng đầu cười, bàn tay nắm lấy tay Thẩm Trác Di: "Tôi tin cô."

"Theo tôi chạy đến nhà vệ sinh nữ, mau lên!"

Bên ngoài có tiếng đập cửa dữ dội, Hoa Hi Mạt mơ hồ cảm nhận được sự nhiệt tình của "các fans", cô có thể chịu được đủ loại "nguy hiểm", duy chỉ không chịu được sự "quá nhiệt tình" này. Cô bắt đầu hối hận khi xuất hiện trước mặt mọi người.

Thế nhưng...

Thế nhưng nếu không làm như vậy, cô không còn cách nào để lộ diện nhanh nhất trước mặt mọi người, càng không thể nào làm cho Thẩm Trác Di xuất hiện.

Đoàn Dữ Thành trước đây luôn cằn nhằn cô sao không chịu xuất hiện mà cứ phải núp sau cái bóng của Đỗ Tử Đằng.

Hoa Hi Mạt chỉ cười mà không nói, cô đoán Thẩm Trác Di và Vân Phi gặp nạn hẳn có liên quan đến cô, cô chỉ có thể lộ diện, để xua đi sợ ngờ vực của đám người kia.

"Hoa tiểu thư, cô ổn không, mau đưa quần áo cho tôi." Thẩm Trác Di giơ giơ bộ quần áo của mình qua vách ngăn, đưa sang buồng vệ sinh bên kia cho Hòa Hi Mạt.

Hoa Hi Mạt nhìn cánh tay cô ấy, trên đó vẫn còn vết trói. Cô cắn cắn môi dưới, tự thề với lòng mình sau này nhất định sẽ không để người ấy bị thương nữa.

"Được rồi." Hoa Hi Mạt cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo, đưa cho Thẩm Trác Di.

Hai người thay đồ xong, đi ra ngoài không hẹn cùng quay đầu nhìn nhau.

"Cô nhìn gì vậy?" Cả hai đồng thanh.

"Chị Thẩm mau lên một chút, em sắp không chống đỡ nổi rồi." Bánh Bao nãy giờ dùng lưng chắn ở cửa, ngăn không cho mấy người hâm mộ cuồng nhiệt kia xông vào.

"Được, chị đếm 1,2,3, em sẽ mở cửa. Sau đó đưa sincerely đi, hiểu không? Chị không chống đỡ được lâu nên hai người sẽ không có nhiều thời gian đâu. Trực tiếp qua cửa sau dùng cầu thang đi xuống đi nhé."

Bánh Bao gật đầu: "Vâng ạ."

Hoa Hi Mạt biết Thẩm Trác Di tự biết phải làm thế nào, dặn dò đôi câu: "Cô nhớ cẩn thận, tôi sẽ ở bên ngoài chờ cô."

Thẩm Trác Di do dự một chút, đáp:" Được."

"Ba."

"Hai."

"Một."

"Mở!" Đúng như dự đoán, ngoài cửa chật ních fans của Hoa Hi Mạt, bởi vì cửa được mở, dòng người cứ thế ồ ạt tràn vào, người này đè ép người kia khiến rất nhiều người thi nhau ngã. Nhưng khí thế của họ vẫn không hề thuyên giảm, dũng cảm tiếp tục đứng dậy.

"Sincerely!" Bọn họ gào thét, đồng loạt mãnh liệt hướng về phía Sincerely mà đuổi theo.

Hoa Hi Mạt cùng Bánh Bao an toàn chạy ra khỏi rạp chiếu phim, chạy đến một con đường cách đó không xa, cả hai đều thở hồng hộc, nhìn phía sau không có ai đuổi theo mới có thể thở phào một hơi.

"Yên tâm đi, chị Thẩm có chút mánh khóe." Bánh Bao cười hì hì nói:" Sincerely, chị đẹp hơn trên TV rất nhiều, có trang điểm gì không ạ?"

"Cảm ơn." Hoa Hi Mạt nở nụ cười: "Tôi bình thường vẫn thế này."

"Da của chị đẹp thật đấy, ngưỡng mộ quá đi. Dáng người thon thả xinh đẹp, lại còn có tài văn chương nữa chứ..."

"Cô quá khen rồi, kỳ thực tôi không nghĩ tôi xuất sắc như vậy đâu, tôi chỉ là..." Tầm mắt Hoa Hi Mạt lướt qua Bánh Bao, thấy có người phía sau đang khập khiễng tiến đến. Vội vàng chạy tới.

"Thẩm Trác Di, cô sao rồi? Cô bị thương à?" Hoa Hi Mạt nhìn đầu gối người ấy có chút trầy xước, máu theo đó mà lan ra, nơi khóe mắt cũng có vết thương.

"Tôi không sao, không có chuyện gì đâu. Xe của cô ở phía trước, cô về sớm đi." Thẩm Trác Di cố gắng tỏ ra bình thường, chân đứng thẳng, nhưng vết thương trên đầu gối khiến cô đau đến tan nát cõi lòng.

"Á..."

"Còn nói không đau?" Hoa Hi Mạt đau lòng nhìn bộ dạng của người ấy, lại nhớ đến vết tụ máu ban nãy trên cánh tay: "Dù gì đi nữa, hôm nay cũng là cô giúp tôi, theo tôi về nhà, tôi sẽ băng bó vết thương cho cô."

"Thật sự không nghiêm trọng lắm đâu." Thẩm Trác Di mạnh miệng.

"Được, vậy cô chứng minh cho tôi xem, nếu cô có thể đi bình thường được 5 bước, tôi sẽ tin cô." Hoa Hi Mạt liếc mắt Thẩm Trác Di một cái, khoanh tay lùi về phía sau.

Thẩm Trác Di cười khổ, miễn cưỡng bật người dậy, vừa định bước đã đau tới mức ngồi sụp xuống.

"Xương cô bị tổn thương rồi, sao lại như vậy chứ, lẽ nào đám người đó biết ăn thịt người?" Hoa Hi Mạt vội vàng đỡ lấy cô ấy, nghiêng đầu quay về phía Bánh Bao nói: "Chúng ta đỡ cô ấy lên xe, đêm nay hai người cứ đến chỗ tôi đi, hoặc là tôi đưa cô ấy đến thẳng bệnh viện!"

Chịu loại "uy hiếp" này, Thẩm Trác Di đúng là dở khóc dở cười, Bánh Bao ngược lại rất nghe lời, ngoan ngoãn đỡ Thẩm Trác Di lên xe, hai người đều ngồi xuống ghế sau.

Hoa Hi Mạt nổ máy, nhìn hai người đằng sau qua gương chiếu hậu.

"Chị Thẩm, em cảm thấy..." Bánh Bao lặng lẽ chọc chọc Thẩm Trác Di, nói thầm vào tai cô.

"Cảm thấy cái gì?" Thẩm Trác Di hỏi.

"Em cảm thấy ánh mắt Sincerely nhìn chị có chút khác thường, đối xử với chị cũng rất đặc biệt...".