Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 71: Rất bận không có thời gian



“Không được, hôm nay tôi rất bận, cho nên khôngthể nào đi chào hỏi mọi người với anh được” Kính Huyễn mắt nhìn vào trong máytính, đôi tay thật nhanh đánh ở trên bàn phím, lười nhìn mà trả lời.

“Em không phải là đã xin nghỉ rồi sao? Tại sao lại còn có chuyện cần làm?” DiêmHoả nhớ rõ mình đã giúp Kính Huyễn xin nghỉ tại sao cô ấy còn bận rộn như vậychứ, dường như là có rất nhiều công việc cần cô ấy giải quyết xong nên mớithành ra bộ dạng này

“Tôi chỉ là bị thương ở chân, chứ không phải bị thương ở tay, tôi vì cái gì màmuốn xin nghỉ. Huống chi tôi là dựa vào công việc này để kiếm cơm nuôi sống tôivà hai bảo bối sống tới bây giờ, tôi cũng không muốn từ bỏ công việc này” KínhHuyễn vừa mới nhận được một cuộc điện thoại xong liền nói. Trước đây đều là do mộtmình tự làm, nay công việc chồng chất càng mệt thêm. Kính Huyễn vội vàng ôm máytính làm tiếp công việc.

“Vậy thì anh có thể nuôi em mà, theo năng lực của anh nuôi em cùng hai tiểu bảobối không phải là vấn đề, em cũng không cần phải liều mạng làm như vậy nữa”Diêm Hỏa nhìn đôi tay không một phút nào dừng lại trên bàn phím của Kính Huyễn.

“Tôi không cần anh nuôi, tôi không thích làm người mà chỉ muốn gả cho một ngườiđàn ông có tiền, sau đó cả ngày ở nhà, hưởng thụ chờ ông xã về, tôi không muốnlàm một người như vậy, anh hiểu tôi nói gì chứ?” Kính Huyễn dừng đôi tay đanggõ trên bàn phím, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Diêm Hỏa.

“Vậy em có nghĩ qua muốn cùng anh kết hôn hay không? Anh là đang nói thật” DiêmHỏa lần đầu tiên nghiêm túc nói vấn đề này cùng Kính Huyễn, nhưng là trong lòngtràn đầy nỗi bất an xem ra là đối với mị lực của mình lần đầu tiên cảm thấynghi nghờ.

“Nói thật chính là tôi không có nghĩ qua, có lẽ có thể là từ lúc đó trở đi, tôiliền chưa bao giờ tin tưởng vào chuyện hôn nhân, vấn đề này chuyện cá nhân tôicủa anh không cần quan tâm” Kính Huyễn trả lời thành thật, không muốn nghĩ phảigạt Diêm Hỏa.

“Đã xảy ra chuyện gì với em sao? Có thể nói cho anh biết hay không” Diêm Hỏachú ý tới ý tứ trong lời nói của Kính Huyễn rốt cuộc vô cùng muốn biết là bởivì sao mà cô lại luôn cự tuyệt kết hôn với mình.

“Chờ có cơ hội tôi sẽ nói cho anh biết, bây giờ không phải là lúc để nói đếnchuyện này” Kính Huyễn lơ đãng cuối đầu, người quật cường như cô, sẽ không muốncho người khác thấy mình yếu ớt, đối với ký ức đau buồn đó cô thật sự khôngmuốn nhớ tới, cô hy vọng nó cứ như vậy giấu ở trong lòng mình, không cần phảivạch trần vết thương đã thành sẹo của cô.

“Tốt, anh sẽ đợi đến lúc em nói ra, hiện tại anh đi xuống giúp em đem bữa sánglên cho em ăn thôi” Diêm hỏa hiện tại ít nhất cũng biết Kính Huyễn không phảilà bởi vì ghét anh mà không muốn cùng anh kết hôn, đây dúng là một tin tức tốt.

“Được, nhanh một chút, tôi đều muốn đói chết đây này” Bụng kính Huyễn vô cùngphối hợp “Ừng ực ừng ực” từ trong bụng Kính Huyễn phát ra, làm Kính Huyễn càngthêm đỏ mặt.

“Ha ha ha! Anh hiểu em đã đói bụng lắm rồi, bụng em đang bắt đầu ca hát” DiêmHỏa nghe thấy âm thanh phát ra từ trong bụng Kính Huyễn “haha” liền nở nụ cười,vừa cười vừa đi ra khỏi phòng.

“Sáng sớm có chuyện gì mà vui thế à? Kính Huyễn thế nào còn không có xuống?”Ngồi ở trên bàn ăn, ăn bữa sáng mẹ Diêm không hiểu con trai mình hôm nay tạisao lại vui vẻ như vậy, phía sau cũng không có Kính Huyễn đi theo, nên thuậnmiệng hỏi.

“Con giúp Kính Huyễn đem bữa sáng bưng lên phòng để ăn, cô ấy còn có việc phảilàm” Diêm Hỏa nhìn thấy mẹ mình đã ở bên bàn ăn, liền thu lại nụ cười mình vừamới cười đến rất vui vẻ, cầm lên bữa ăn sáng đã sớm làm xong để trên bàn bưnglên cho Kính Huyễn.

“Con bé đang bị thương, tại sao còn phải làm việc, như vậy sẽ rất mệt mỏi,không được, mẹ phải đi lên kêu con bé nghỉ nghơi mới được” Mẹ Diêm nghe DiêmHỏa nói xong cũng không vui vẻ, để xuống chén cháo đang ăn một nửa liền muốn đilên lầu kêu Kính Huyễn xuống ăn sáng.

“Mẹ, người đừng nháo, Kính Huyễn cô ấy có việc quan trọng phải làm, mẹ cũngkhông cần đi làm phiền cô ấy, để con lấy bữa ăn sáng đem lên cho cô ấy là đượcrồi” Diêm Hỏa nói gì cũng không thể nào để mẹ của mình đi lên, nếu như bị bànói loạn chuyện lên thế nào cũng khiến Kính Huyễn sợ tới mức lập tức bỏ chạy.

“Mẹ đây tại sao lại nháo, mẹ là quan tâm đến con dâu tương lai của mẹ, chuyệnđó có quan trọng như thế nào mà quan trọng hơn so với thân thể, sức khỏe củamình chứ” Mẹ Diêm không phục chỉ vào Diêm Hỏa hỏi, thế nào mà sự quan tâm củabà vào trong miệng thằng con này liền thay đổi thành nháo loạn chứ.

“Dạ dạ! Người không có nháo, là do con vừa rồi nói sai, có được hay không a”Diêm Hỏa bất đắt dĩ nhìn mẹ Diêm đang muốn phát hỏa, vội vàng phối hợp với lờinói của bà nói tiếp.

“Biết là tốt rồi, mẹ đây không thèm để ý đến hai người các con nữa, thích làmgì thì làm đi, mẹ đi tìm hai tiểu bảo bối chơi đây” Mẹ Diêm cũng không kiên trìnữa, liền hướng phòng của hai tiểu bảo bối đang ngủ ở trong đi tới, muốn đánhthức hai đứa bọn chúng dậy để chơi cùng mình.

“Thật đúng là trong mắt của mẹ giờ đây chỉ còn có con dâu với hai tiểu bảo bốimà thôi, mình đây mới là con ruột cụa bà mà bà cũng quên mất” Diêm Hỏa có chútghen ghét đối với mẹ mình nhìn theo hướng của mẹ đi mà thì thầm vài câu sau đómới đi lên lầu.

“Kính Huyễn, có thể ăn rồi” Diêm Hỏa đem bữa ăn sáng đến trước mặt Kính Huyễn.Nhìn cô chăm chỉ làm việc cũng tràn đầy quyến rũ, hiện tại Diêm Hỏa dù nhìnKính Huyễn như thế nào cũng có cảm giác mê muội.

“Uhm, anh để đó đi, tôi làm xong cái này rồi sẽ ăn” Kính Huyễn trong tay dangcầm hai tờ văn bản đang làm tương đối, cũng không có thời gian ăn sáng.

“Em cũng không cần phải làm như vậy, nghĩ một chút ăn sáng rồi làm, hồi nãykhông phải em than rất đói sao? Em ăn nhanh một chút rồi làm là được rồi” DiêmHỏa thật sự nhìn thì đã nhìn rồi, mặc dù nói Hính Huyễn lúc chăm chỉ làm việcrất đẹp, nhưng thân thể của cô là một chuyện khác.

“Anh làm gì vậy, cứ để ở đó đi lát nữa tôi sẽ ăn, anh nhanh một chút trả lạicho tôi, tôi sẽ làm xong ngay” Kính huyễn nhìn những tờ giấy trong tay mình bịDiêm Hỏa lấy đi từng tờ một, tức giận muốn lấy lại, đây là tư liệu của mộtkhách hàng lớn vài hôm nữa hợp tác sẽ cần dùng đến, đến lúc này lại bị tính khícủa Diêm Hỏa nháo loạn.