May Mắn Của Anh, Hạnh Phúc Của Em

Chương 96: Phiên ngoại: Một ngày của chúng ta





Một ngày như mọi ngày trong căn nhà nhỏ, à không cũng không nhỏ lắm của hai vợ chồng Trạch Đường Xuyên Hạ Chi Nhạ diễn ra như thế nào?

Thông thường Nhạ Nhạ và Đường Xuyên sẽ thức dậy chạy bộ sau đó mới tắm rửa ăn sáng nhưng hôm nay do vận động hơi mạnh vào ban đêm nên kết cục là Nhạ Nhạ không dậy nổi, kéo theo Trạch Đường Xuyên cũng không muốn bỏ người yêu lại nên quyết định nướng trên giường, tận hưởng cảm giác buổi sáng trong lành tinh sương.

Nhưng mà có một nhân tố “phiền phức đáng yêu” lại không cho họ cơ hội trải nghiệm điều đó.

Cốc.. cốc…

“Ba lớn, ba nhỏ, A Bảo vào được không ạ ?”

Trong phòng vang lên tiếng sột soạt cùng với tiếng càu nhàu của Nhạ Nhạ.

“Thả em ra. Em ra với con.”

“Con gõ cửa nè. Anh mặc áo vào nhanh lên.”

Trạch Đường Xuyên cảm thấy địa vị bản thân bị xuống dốc không phanh thật sự. Nhưng mà ngẫm lại con trai mình đáng yêu lịch sự như vậy, vẫn là nên chiều chuộng mà thôi.

“A Bảo con vào đi.”

A Bảo đứng trước cửa, nghe được lời đồng ý của ba ba mới khẽ khàng đẩy cửa bước vào. Bé rất thuần thục leo lên giường, nằm trong lòng ba nhỏ.

Trạch Chi Bảo năm nay đã được năm tuổi. Hôm nay là ngày đầu tiên bé con đi học lớp mẫu giáo. Bé đã chọn được mấy bộ đồ sẽ mặc đi học nên đem qua cho ba ba xem. Nhưng mà có vẻ bé không được vui cho lắm nên cứ ủn ủn vào lồng ngực của Nhạ Nhạ.

“A Bảo lo lắng sao con? Lần trước ba đưa con đến nhà trẻ rồi mà. Thầy cô ở đó đều rất tốt đó. A Bảo cũng rất thích cô mà, đúng không ?”

Cái đầu nhỏ của bé con xoay chuyển một hồi. Đúng là bé rất thích cô giáo ở đó nhưng mà bé càng thích ba ba hơn. A Bảo cũng biết đi học chính là xa ba lớn ba nhỏ tới một ngày lận. Bé năm tuổi mới đi so ra với các bạn là có hơi trễ. Cũng vì Nhạ Nhạ và Trạch Đường Xuyên luyến tiếc con, ông bà khuyên mãi mới cho cháu đi.

“Nhưng không có ba ba. A Bảo sẽ nhớ ba ba lắm.”

Nhạ Nhạ nghe con nói vậy thì trái tim muốn lụi đi mất.

“Ba ba cũng sẽ nhớ A Bảo lắm đây. Nhưng mà lớn đi học thì sau này mới kiếm tiền nuôi ba ba được chứ. A Bảo từng hứa rồi mà. Đúng không?”

A Bảo bặm môi cố ngăn nước mắt lại, hít hít mũi mấy cái. Bé con từ lâu đã muốn kiếm thật nhiều tiền để mua đồ ăn ngon cho ba ba rồi. Bé thường thấy ba nhỏ vừa rơm rớm nước mắt vừa ăn cháo, bộ dáng rất đáng thương, nên bé mới quyết tâm như vậy. Cháo có gì mà ngon cơ chứ. Bé phải học thật giỏi kiếm thật nhiều tiền mua thật nhiều bánh cho ba.

Nếu Nhạ Nhạ biết được suy nghĩ trong đầu con mình chắc xấu hổ độn thổ mất. Lý do gì mà cậu phải nằm trên giường ăn cháo cơ chứ? Còn không phải tại tên sắc lang nào đó hay sao? Chung quy là không có dính dáng đến chuyện có tiền hay không có tiền đâu.

Nhưng thôi, A Bảo đồng ý đi học là được rồi.

Nhiệm vụ đưa bé con đến trường sẽ do Trạch Đường Xuyên đảm nhiệm, chủ yếu là do Nhạ Nhạ sợ bản thân sẽ lưu luyến, không nỡ xa con, nhìn thấy bé khóc lại mềm lòng. Cái tật hay mềm lòng này của cậu mãi không sửa được, nhưng mà Trạch Đường Xuyên lại thấy thích cực kì.

“A Bảo ngoan, chiều 4h ba nhỏ đến đón nhé.”

“Vâng ạ…”

A Bảo mặc dù mếu máo nhưng vẫn kiên trì nắm tay cô giáo đi vào trường. Ý chí quyết tâm kiếm tiền thật mạnh mẽ làm sao. Chỉ là bé không biết hai nhà Thẩm Trạch có tiền đến thế nhưng Nhạ Nhạ một tháng cũng có vài ngày phải ăn cháo thôi.

Ở trường, A Bảo cố gắng quên đi nỗi buồn xa ba ba, chơi vui vẻ làm quen với các bạn. Cô giáo nhìn thấy vậy cũng thật sự bớt lo. Haiz, khi bé con này vào học lớp cô cũng có nhiều áp lực lắm đấy chứ. Đây chính là bảo bối của hai nhà Thẩm Trạch đó. Ai có mà ngờ hai vị phụ huynh lại dễ nói chuyện, bé con cũng nhanh chóng hoà đồng như vậy.

Ở Trạch thị, Trạch Đường Xuyên tập trung xem báo cáo và kí các hợp đồng để buổi chiều họp tổng bộ. Trạch thị càng phát triển, quy mô càng lúc càng mở rộng thì anh càng bận bịu hơn. Cũng may, cấp dưới đều có năng lực. Nếu không anh bận bịu chết đi được.

Kiếm được nhiều tiền mà không có thời gian bên cạnh bạn đời của mình thì kiếm tiền để làm gì cơ chứ. Nếu trước kia, Trạch Đường Xuyên chỉ một lòng muốn chấn hưng gia nghiệp, mở rộng Trạch thị thì từ khi kết hôn anh đã tìm một lẽ sống mới cho mình.

Đó chính là có thể ở bên Nhạ Nhạ đến thiên trường địa cửu, dù cho có kiếp sau kiếp sau kiếp sau nữa anh cũng chỉ muốn bên em ấy mà thôi. À còn có A Bảo nữa chứ, chỉ là sau này bé con lớn rồi, anh sẽ dạy nó đi tìm người yêu. Tốt nhất là đừng rúc vào lồng ngực của vợ anh nữa.

Trạch Đường Xuyên nhìn tấm ảnh gia đình một nhà ba người đặt trên bàn làm việc. Đây chính là hạnh phúc của anh rồi.

Hạ Chi Nhạ toàn thân cũng không rảnh rỗi. Công ty Hoàn Thiên đang có một dự án lớn. Hoàn Thiên bây giờ cũng đã tự lực gánh được tài chính mà không cần công ty mẹ rót vốn rồi, sắp sánh ngang với phòng thiết kế nội thất của Trạch thị rồi.

Hoàn Vũ Cư vì việc này mà khoe khoang mãi. Khoe công ty mình ăn nên làm ra, khoe có nhiều đơn hàng cả trong và ngoài nước.

Nhạ Nhạ từ cuộc thi cũng trở nên nóng bỏng tay, nhưng cậu vẫn chọn Hoàn Thiên dù cho nhiều bên muốn đào người. Nơi này, mới cho cậu nhiều cảm hứng sáng tác được.

Nhìn bản vẽ mình hoàn thành, Hạ Chi Nhạ mỉm cười. Lần này cậu thấy thật hài lòng đó.

Nhạ Nhạ mở cánh cửa sổ, ánh nắng mặt trời đi vào căn phòng khiến căn phòng càng trở nên ấm áp rực rỡ. Đồng hồ tích tắc chạy từng nhịp.

Ồ. Phải đến đón A Bảo rồi.

A Bảo lúc này đang ngồi ở yên sau xe máy của ba nhỏ. Cái đầu bé bé đội mũ bảo hiểm con vịt vàng nhìn vô cùng đáng yêu. Vị trí này từ ngày có A Bảo thì Trạch Đường Xuyên đã bị Nhạ Nhạ bắt ép cưỡng chế giao ra cho con rồi.

Mà A Bảo cũng cực kì thích đi xe máy với ba. Chầm chậm đi trên con đường trong khu nhà đang sống, gió thổi mát rười rượi, tay nắm chặt lấy vạt áo ba ba. Sau đó ba nhỏ sẽ dẫn bé vào siêu thị mua thật nhiều đồ. Có đồ ăn đồ chơi, có đồ cho A Bảo, cho ba lớn, cho ông bà.

“Ba ba…”

“Hửm….?”

“Hôm nay ba có mua trà sữa không ạ?”

“Tất nhiên là có. Hôm nay quán ra vị mới, chúng ta thử xem sao nhé.”

“Vưng ạ.”

Quán trà sữa vẫn quen thuộc như ngày nào. Nằm trên con đường đi làm về, nó là minh chứng cho sự phát triển tình yêu của hai người Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ. Từ bắt đầu bằng một bản hợp đồng cho đến một gia đình hạnh phúc.

Cô chủ quán ngày ấy giờ cũng đã có chồng con, nhưng vẫn không nhịn được hâm mộ tình yêu của hai người.

“Vẫn như ngày thường hay thử món mới ạ?”

“Cho anh hai ly món mới đi.”

“Vâng ạ. Để em hối quầy làm nhanh nhanh. Em biết anh Trạch sắp về tới nhà ăn tối cùng hai người rồi.”

“Cái con bé này.”

“Ba nhỏ, ba lớn sắp về tới nhà rồi.”

A Bảo không hiểu trêu chọc, liền lên tiếng hùa theo, gật gù nói là ba lớn đúng là sắp tới nhà rồi, chúng ta cũng mau mau về thôi. Điều này khiến mấy cô gái trong quán cười ầm lên, tíu tít khen A Bảo dễ thương thành thật.

Chỉ thương cho Nhạ Nhạ của chúng ta mặt mày đỏ lựng. Tự nhận bản thân sắp già cả đến nơi mà vẫn không cách nào chịu được trêu chọc ấy. Cuối cùng cậu ba chân bốn cẳng xách xe bỏ chạy về nhà.

Cơm tối tất nhiên được chuẩn bị vô cùng chu đáo thịnh soạn. Mặc dù bảo mẫu và giúp việc đều được trả lương đều đặn để làm việc nhà nhưng mấy công việc bếp núc này cả Nhạ Nhạ và Đường Xuyên đều thích tự mình làm hơn.

Như lúc này đây cậu đang nấu canh thì Trạch Đường Xuyên giúp đỡ bóc tỏi, bóc hành. Ánh mắt anh tràn đầy nhu hoà nhìn cậu, cậu cũng quay lưng lại mỉm cười với anh. Không gian phòng bếp càng thêm ấm áp.

Bé con ngồi trên thảm gần đó vẽ vẽ tô tô, sau đó hài lòng gật đầu đem tranh đi khoe với ba lớn. Bé vẫn còn nhỏ, chỉ có thể vẽ mấy nét nghệch ngoạc nhưng Trạch Đường Xuyên như trúng bùa mà khen lấy khen để.

“Sau này A Bảo sẽ vẽ giỏi như ba nhỏ vậy.”

A Bảo tất nhiên là cực kì hưng phấn, bé con biết ba nhỏ giỏi vẽ lắm a.

Sau bữa tối là thời gian dành cho gia đình, bé con hôm nay lần đầu tiên đến nhà trẻ nên cảm xúc có hơi rối loạn, thế nên A Bảo đã rất ngoan mà xin phép ba ba được ngủ cùng hai người.

Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, A Bảo nằm chính giữa, cái bụng nhỏ thở phập phù, tay nắm chặt ngón tay ba lớn.

Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ nhìn nhau cười. Sau đó, anh nhẹ nhàng rướn người hôn nhẹ lên trán Nhạ Nhạ, khẽ nói.

“Chúc bảo bối ngủ ngon.”

“Chúc anh ngủ ngon.”

Chỉ mong rằng về sau mỗi ngày đều có thể an yên như vậy.