Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 932: Người nhà thời loạn thế 31



Chương 944: Người nhà thời loạn thế 31

Edit: Jess93

Cụ ông mặt mũi tràn đầy kinh hoàng, hai hàng lông mày hình chữ bát trắng muốt rũ xuống, càng lộ ra vẻ mặt ủ mày ê.

"Vương giặc cỏ này là bang cướp lớn nhất trong khoảng mấy chục mấy trăm dặm gần đây, có chừng hơn năm mươi người, khoảng hai mươi con ngựa."

Tiêu Hồng Niên nói xong dùng tay mô phỏng tạo hình súng ngắn: "Hầu như người nào cũng có cái này. Trong lòng không thoải mái liền xuống tìm chúng ta phiền phức."

Cụ ông vung tay lên nói: "Cháu xem một chút đây còn là thôn sao? Có thể đi, đều đi cả rồi!"

Trong giọng nói Tiêu Hồng Niên mang theo vô tận thê lương: "Bên ngoài có giặc cướp, trong nhà có giặc cỏ, vì sao sơn thần không mở mắt ra mà xem, nhà ta đều sắp không còn rồi!"

Nói đến đây, cụ ông lại bắt đầu thúc giục: "Đi nhanh đi, chậm nhất ngày mai, chắc chắn Vương giặc cỏ sẽ đến tìm chúng ta gây phiền phức, đến lúc đó nếu trông thấy Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư.."
Con gái da mịn thịt trắng như vậy, trên núi không có, rơi vào trong tay Vương giặc cỏ, còn có thể tốt sao?

Lâm Tịch nói: "Cụ ơi, cháu không sợ bọn họ."

Cụ ông gấp đến độ dậm chân: "Sao nói thế nào cháu cũng không nghe? Bọn họ có hàng thật, là súng của người Đông Dương, cũng không phải hỏa súng (súng etpigôn) của thợ săn ta."

"Thứ cụ nói chính là đồ chơi này ư?" Lâm Tịch vừa ước lượng khẩu súng trong tay vừa hỏi.

"Đúng thế, chính là thứ này, rất tà dị, nếu thứ này nổ lên.. Khoan đã, các cháu.. Là.. Lấy từ chỗ nào?" Cụ ông có chút kinh ngạc.

"Mượn, súng ngắn và ngựa đều hỏi mượn bọn hắn, bọn họ thấy cháu thuận mắt." Lâm Tịch chẳng hề để ý nói.

Tiêu Hồng Niên: Vì cái gì bọn họ chưa từng thấy ông ấy thuận mắt?

Khi Tiêu Hồng Niên trông thấy Lâm Tịch không ngừng lấy ra các loại vũ khí từ trong cái túi to treo trên lưng ngựa tựa như một ảo thuật gia, đã muốn cúi xuống mặt đất tìm cằm của mình.
Quan trọng nhất chính là, bên trong lại có súng tiểu liên, mặc dù cụ ông không biết đó là cái gì, nhưng nhìn ngoại hình liền biết, đây chính là súng thật, có thứ này, đoán chừng hết thảy bang cướp trông thấy ông ấy cũng đều sẽ thực thuận mắt.

Trong thôn có vài thợ săn, cũng có hai cây hỏa súng tự chế, nhưng người ta có nhiều người, súng cũng nhiều, lại là binh hùng tướng mạnh, bọn họ chỉ có thể vẫn luôn để cho bọn họ "Mượn" nhiều năm như vậy.

Cũng không biết mặt cụ ông là bị đông lạnh hay là hưng phấn: "Có những thứ này, ai lại đến mượn đồ, chúng ta cũng không cho mượn!"

Lâm Tịch cười nói: "Cụ ơi, có những thứ này cũng chỉ giải quyết nhất thời không thể cả đời, có thể không dùng tận lực không dùng, chúng ta không có chỗ đi bổ sung đạn dược, đạn này bắn một viên thiếu một viên, tác dụng chủ yếu vẫn là chấn nhϊếp."
Việc này không nên chậm trễ, Lâm Tịch mang theo mấy người trẻ tuổi đi lắp đặt dây thừng gạt ngựa.

Dù sao cũng chỉ có một con đường, địa điểm liền thiết lập tại cửa thôn.

Tiêu Cẩm Ngọc nghe xong con mắt liền sáng lên: "Chị hai, lần này thật sự không phải muốn bọn họ vấp ngã một cái hả?"

Thấy Lâm Tịch gật đầu, Tiêu Cẩm Ngọc lập tức phấn khởi yêu cầu phải đi cùng.

Trong thôn có hai bé trai choai choai trạc tuổi Tiêu Cẩm Ngọc cũng vây trước vây sau chuyển động, cũng muốn đi cùng.

Trong đó có một bé trai đang thay răng, thiếu hai viên răng cửa cũng nói không sợ, còn nói với Lâm Tịch: "Nhị tiểu thư, chúng em chỉ nhìn xem, bảo đảm không quấy rối, bọn họ ức hϊếp chúng em, hiện tại chúng em cũng ức hϊếp lại bọn họ!"

Lâm Tịch kiên nhẫn giải thích, hiện tại chỉ là đi đặt bẫy, phải đợi người đến rồi mới giật dây.
Hai bé trai một hai phải đi theo, nói là nhìn bọn họ lắp đặt những vật kia, trong đầu nghĩ đến hình ảnh chơi ngã những kẻ xấu đó, trong lòng đều thoải mái.

Nhóc con nói thế mà cũng dõng dạc.

Lâm Tịch cảm thấy đời này trên người mỗi người đều có hai loại phẩm chất đắt tiền nhất: Một là nhiệt huyết, một là ngây thơ.

Đáng tiếc theo thời gian mài giũa, ràng buộc nhiều, du͙© vọиɠ nhiều, hầu hết mọi người đã dần dần mất đi hai loại phẩm chất này.

Lâm Tịch hệt như ảo thuật gia, lấy ra hai viên kẹo trái cây, cho mỗi người một viên.

Kết quả không có răng cửa thèm ăn đến nuốt nước bọt, lại cầm kẹo nhanh chóng chạy đi.

Bé trai còn lại nói, nhóc nghịch ngợm kia muốn đem kẹo đưa cho em gái hắn ăn.

Lâm Tịch liền hỏi, vậy sao em cũng không ăn?

Bé trai nói, đợi lát nữa cùng mẹ ăn.
Lâm Tịch trông thấy ánh mắt của Tiêu Cẩm Ngọc chỉ ảm đạm trong chốc lát, đại khái là nhớ tới bà mẹ không đáng tin kia của hắn đi.

Chẳng mấy chốc hắn quay đầu nhìn Lâm Tịch, trong ánh mắt lại không có một tia khói mù, hắn có cha cùng hai chị gái thương yêu hắn, làm người không thể quá tham lam.

Cha nói, thập toàn cửu mỹ, có một chút tiếc nuối, mới có thể đến lâu dài.

Đợi đến khi trời đã gần tối, Tiêu Hồng Niên nói, yên tâm đi, chắc chắn ngày mai bang giặc cỏ mới đến.

Lâm Tịch cũng hiểu ý ông ấy, buổi tối đường không dễ đi, sương mù gió lớn, hơn nữa tới đây cũng cần thời gian.

Những thôn xóm dưới núi chính là từng gốc rau hẹ, trưởng thành bọn họ liền đến cắt một lần, quả thực hệt như đi dạo vườn rau nhà mình, không đáng mạo hiểm chạy trong đêm.
Tiêu Hồng Niên gọi người cả thôn tới, vô cùng náo nhiệt ăn một bữa.

Hai con gà bị Lâm Tịch cướp về hầm với nấm cùng với dưa chua sôi ùng ục ùng ục trong nồi sắt lớn, bánh hấp nóng hổi trên lồng hấp, nhóc con thiếu răng nghịch ngợm nói cho Lâm Tịch, màu vàng chính là bánh nhân đậu, màu tím là bánh bột ngô, đều ăn rất ngon.

"Đáng tiếc, đường đều bị những kẻ gọi là giặc cỏ kia cướp đi, chấm đường đặc biệt ăn ngon. Chờ em trưởng thành nhất định đều cướp về!" Nhóc con răng sún chí hướng rộng lớn.

Lâm Tịch từ trong túi lớn lấy ra hai bao đường trắng, dưa muối cám còn có mận chua, đây là cướp từ chỗ người Đông Dương.

Tất cả mọi người reo hò một hồi, không nghĩ tới còn có thể ăn đồ ngon như vậy.

Ông chủ chính là ông chủ, lần đầu tiên bọn họ ăn ngon giống như ăn tết.
Mỗi người phân hai miếng dưa muối cám của người Đông Dương, thật đúng là ăn rất ngon.

Một bác gái nói: "Tôi còn nghĩ người Đông Dương đều giống yêu quái ăn người, hóa ra bọn họ cũng ăn đồ chay, dưa muối cám này ướp thật ngon miệng."

Lâm Tịch cười nói: "Bọn họ cũng là người, chúng ta không phải cũng có người tốt cùng người xấu, cũng có giặc cướp ư? Bọn họ cũng có người tốt, cũng không phải đều nguyện ý đánh trận. Chúng ta ấy hả, không chủ động đánh người khác, cũng mặc kệ là Tằng Thiên Thọ hay là người Đông Dương hoặc là giặc cướp, nếu thật sự ức hϊếp đến trên đầu chúng ta, vậy cũng không thể nuông chiều bọn họ!"

"Nhưng người ta có súng, chúng ta đánh không lại." Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đập bàn nói.

Người này tên là Chu Nhị, tổ tông đều là thợ săn, đào núi gài bẫy đều lợi hại, trong một lần đánh lợn rừng, bởi vì không cam tâm để Vương giặc cỏ mượn đi, kết quả bị Vương giặc cỏ đánh gãy một chân, vẫn là Tiêu Hồng Niên cầu xin mới để lại một cái mạng.
Lâm Tịch nhìn người nọ: "Công khai đánh không lại thì chơi ngầm, bọn họ có súng, chúng ta có đầu óc, nhập gia tuỳ tục, nhân lúc địa lợi nhân hòa chúng ta tối thiểu chiếm lợi thế phía sau, lợi dụng tốt thì có thể đánh bại bọn họ!"

Người Vương gia mộ ăn những món mới mẻ đó, còn trông thấy ông chủ mang đến đám hàng khủng kia, lại nghe giọng điệu chắc chắn của Nhị tiểu thư, giống như đột nhiên tìm được người tâm phúc.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng ngày hôm sau, bầu không khí ở Vương gia mộ bắt đầu trở nên khẩn trương, Vương giặc cỏ kia nổi danh hung ác, có thù tất báo, không có việc gì luôn thích tới mượn đồ, nay đồ vật của mình bị người khác "Mượn" đi, vậy còn không xù lông?

Lâm Tịch đã sớm tới cửa thôn, sợ cảnh tượng quá huyết tinh, đem Tiêu Trúc Cẩn để ở nhà, Tiêu Bá Dận cùng Tiêu Cẩm Ngọc đều đi.
Ngủ đầu giường đặt gần lò sưởi nóng hầm hập, Lâm Tịch bọn họ có một đêm thoải mái nhất kể từ lúc đào vong cho tới bây giờ, có thể là vì gần long mạch, Lâm Tịch cảm thấy nồng độ linh khí đều lớn hơn rất nhiều.

Lâm Tịch nghiêng lỗ tai lắng nghe một hồi: "Đều chuẩn bị kỹ càng, bọn hắn tới rồi."