Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 912: Người nhà thời loạn thế 11



Chương 924: Người nhà thời loạn thế 11

Edit: Jess93

Ánh sáng bạc trong tay Lâm Tịch lóe lên một cái rồi biến mất, nói ngươi nghe nha đây là bạo lực gia đình.

Cú va chạm của Lâm Tịch cực có kỹ xảo, đã có thể để Lâm Tịch dùng tay đẩy Tằng Thiệu Quân ra sau có vẻ thuận lý thành chương, cũng mượn cớ này che giấu sự đau đớn lúc thi châm.

Lâm Tịch vừa ôm đầu kêu đau vừa liếc mắt nhìn bộ phận không thể miêu tả nào đó của Tằng Thiệu Quân một chút, hắn nên may mắn người ủy thác cao một mét sáu lăm, nếu Tiêu Trúc Nhàn cao một mét năm nhỏ nhắn xinh xắn giống như Phòng Tiểu Nhã, Lâm Tịch sẽ trực tiếp phế đi con cháu hắn.

Dù sao hiện tại tiểu tử này cũng không có đời sau.

Chẳng qua ngẫm lại phế hắn cũng vô dụng, đám di thái thái kia của Tằng Thiên Thọ hầu như người nào cũng có con trai, lão già làm người chẳng ra sao cả, tạo ra con người vẫn rất lợi hại.
Lần này Tằng Thiệu Quân bị đâm quả thật không nhẹ, hai đầu mày kiếm của hắn gần như xoắn cùng một chỗ, đem Lâm Tịch đẩy đến lảo đảo lui về phía sau mấy bước, ngồi sụp xuống đất.

Tằng Thiệu Quân cảm thấy ngực không giống bị đụng, ngược lại có hai chỗ đau như bị kim châm, thở một hơi liền đau, cảm giác như là đau sốc hông.

Hắn vẫn chưa hết giận, sải hai bước đến trước mặt Lâm Tịch, nâng giày ủng cứng rắn lên đạp về phía ngực Lâm Tịch.

Ha ha, thật sự là quá tốt!

Đám vú già trong viện cùng với mấy người Giản An Như từ trong phòng đi ra, hầu như đều hưng phấn nhìn chằm chằm chân Tằng Thiệu Quân.

Mau đá đi, một chân đá chết tiện nhân này là xong rồi!

Lâm Tịch nhắm chặt hai mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực: "Đá đi, dù sao bị người ta coi khinh như vậy, tôi cũng không muốn sống nữa, gọi cha tôi đến nhặt xác cho tôi!"
Đoạn này hẳn là có nước mắt.

Chậm rãi dọc theo gương mặt trắng nõn trượt xuống.

Nhưng thần thϊếp làm không được oa!

Sớm biết tiết mục có thể trình diễn như vậy, mang theo vài miếng gừng là được rồi.

Không có nước mắt, đành phải gào khan: "A~làm đi, hu hu~anh đá chết tôi đi~!"

Đúng thế, đá đi, quần chúng ăn dưa đều ngóng trông đây này!

Chúng nữ lấy Giản An Như cầm đầu chỉ kém không có phất cờ hò reo.

Thời gian dừng lại ở đây, khi chân Tằng Thiệu Quân cách ngực Lâm Tịch 0.01 li thì dừng lại, sau đó thu hồi chân, hắn không nhịn được kéo Lâm Tịch trên đất đứng lên: "Em làm gì đó? Về phòng mình đi, không có mệnh lệnh của anh không được ra ngoài!"

Thế này mà cũng không nổi bão?

Giờ phút này Lâm Tịch xác định, hiện giờ mục tiêu của Tằng gia cũng là thứ được gọi là "Mỡ heo," về phần tài sản cùng dược phẩm kia của Tiêu gia, chẳng qua là ôm cỏ đánh thỏ mà thôi.
Vậy thì còn chờ gì nữa?

Được lắm, gây sự đi, dù sao ngươi cũng không dám làm gì.

"Tại sao tôi phải trở về phòng? Tôi cũng không làm sai cái gì! Sao hả? Tằng tư lệnh cũng cảm thấy tôi người ô uế này làm mất mặt mũi soái phủ? Vậy sao không viết giấy ly hôn đi, chúng ta từng người mạnh khỏe, không ai nợ ai? Cho là tôi thích ở lại nhà các người à? Một đám mèo chó gì cũng dám giẫm trên đầu tôi, ly hôn đi, tôi muốn đi học!"

Tằng Thiệu Quân hoài nghi người phụ nữ này đã gặp ma trên núi.

Lúc trước chính là một cô gái ngây thơ, chưa thấy qua việc đời, nhưng bây giờ một chút chuyện nhỏ liền điên cuồng làm loạn, cố tình gây sự, thật là khiến người ta càng thấy càng phiền.

Hắn xoa xoa chỗ bị đụng trên ngực, hung hăng trừng mắt nhìn kẻ đầu têu như bà điên kia, ông đây còn không có truy cứu cô đụng tôi, cô trái lại còn nhất quyết không buông tha.
Lâm Tịch ngang nhiên không sợ cũng hung tợn nhìn lại Tằng Thiệu Quân.

"Ly hôn? Uổng cho cô nghĩ ra được!" Giản An Như lộ vẻ mặt không vui: "Cô một buổi tối trắng đêm chưa về, trở về thế mà nháo muốn ly hôn, Đại di thái, cô đến cùng là đi làm gì rồi hả?"

A.

Còn có thể làm cái gì? Nghĩ theo cách ngươi nói đi, vậy ông đây chính là đi gặp dã nam nhân chứ gì.

Quả nhiên là tiểu thư thế gia, am hiểu sâu chân lý gϊếŧ người không cần đao, nhưng hiện giờ đã không phải là cựu triều, đừng mơ làm ra vẻ cái gì tam tòng tứ đức nhét vào lồng heo ngâm xuống nước kia.

Ông đây phạm vào thất xuất, cô cho rằng có thể danh chính ngôn thuận nuốt những đồ cưới đó của tôi rồi ấy hả?

"Tôi đi gặp dã nam nhân, hay bị người Đông Dương bắt đi, hoặc là bị giặc cỏ bắt đi làm áp trại phu nhân, không phải các người đều ngóng trông tôi xảy ra chuyện sao? Dù sao tôi chỉ có một cái miệng nói không lại các người, muốn nói xấu thế nào cũng được, ly hôn đi, Tằng Thiệu Quân! Tôi muốn về nhà! Tôi muốn đi học!"
Học em gái cô!

Tóc tai Lâm Tịch cũng rối như tơ vò, bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu, cô đi khập khiễng, tốc độ lại không chậm, sải bước xông về hướng nhị môn.

Mặt Tằng Thiệu Quân xanh lét.

Nếu tùy ý cô ta đi ra đường nói như vậy, cửa hôn sự này không ly cũng phải ly, nếu không mặt soái phủ để ở đâu!

Chẳng lẽ hắn tự thân xuất mã giày vò khó khăn đem cô ta xách về phủ chính là vì đồ cưới ba vạn Đông Dương cùng một tòa nhà kia?

* * * Ách, đồ cưới là khẳng định phải lấy, gia sản cũng nhất định bắt vào tay, thế nhưng so với món đồ kia, những thứ này đều không đáng nhắc tới.

Hắn vừa gọi người ngăn lại Đại di thái vừa co chân đuổi theo, vẫn như cũ cảm giác ngực ẩn ẩn đau, không thể dùng một chút khí lực.

Trong lòng thầm mắng một câu "Gái điếm thối," chờ vật tới tay xem gia thu thập cô như thế nào!
Lâm Tịch còn chưa chạy đến nhị môn đã bị mấy bà tử cao lớn vạm vỡ ngăn cản.

Không phải ta không muốn đi, là quân địch quá mẹ nó phì nhiêu.

Hiện tại thân thủ Lâm Tịch thật sự chơi không lại người ta, cũng đành thấy tốt thì lấy, ỉu xìu đứng lại, mặt mũi tràn đầy uất ức.

Nếu thật sự tùy tiện trở mặt cô sẽ chịu thiệt.

Bà tử đoán không ra Tằng Thiệu Quân có thái độ gì, cũng không dám quá thô bạo với Lâm Tịch, chỉ kết thành bức tường người không cho cô tiến thêm một bước về phía trước.

Tằng Thiệu Quân cũng đã đến bên cạnh cô, vừa đưa tay đi kéo cô vừa mềm giọng nói: "Tại sao lại giở tính trẻ con rồi? Nói một chút, là ai chọc giận con mèo nhỏ của anh."

Đậu má!

Ông đây là khủng long khổng lồ của ngươi!

Lâm Tịch ác hàn một hồi, đưa tay chỉ vào mấy người bên cạnh Giản An Như: "Bà ta, bà ta còn có bà ta, còn có Tiểu Nhị cùng Tiểu Tứ."
Lâm Tịch tiện tay điểm mấy người, hai người là Giản An Như mang tới của hồi môn, còn lại bà tử họ Lưu kia lại là chó săn Giản An Như dùng thuận tay nhất, cũng là người bắt nạt người ủy thác tàn nhẫn nhất.

Mẹ Lưu nghe xong liền sửng sốt, lời là hai người kia nói, Đại di thái, tôi một chữ cũng chưa từng nói, chẳng lẽ lỗ tai cô là để trang trí?

Tằng Thiệu Quân cảm thấy ngực nhất định bị ả đàn bà này đụng gãy xương, không dám há mồm thở dốc, một cỗ lệ khí không thể phát tiết, thầm mắng nếu không phải mấy ả đàn bà miệng thối này nói huyên thuyên, hắn cũng sẽ không có tràng tai bay vạ gió này, thế là cố nén đau đớn hô một tiếng: "Kim Bách Thành, đem ba ác nô dĩ hạ phạm thượng này kéo ra ngoài cho tôi, bẻ gãy một tay để bọn họ ghi nhớ thật lâu!"

"Vâng!" Phó quan tên là Kim Bách Thành lập tức lớn tiếng la lên, mấy người lính ở phía nhị môn bên kia nhanh chóng đi tới ba chân bốn cẳng kéo ba người đi.
Mẹ Lưu lớn tiếng khóc thét: "Đại gia minh giám, tôi không nói gì cả, tôi thật sự một chữ cũng chưa từng nói, oan uổng quá!"

Ba người này bị gãy tay không oan chút nào.

Tằng Thiệu Quân ngoại trừ vẻ ngoài điển trai thì không có một điểm tốt nào, giống hệt cha hắn tham hoa háo sắc lại tâm như sắt đá.

Trước khi Giản An Như vào cửa đã cùng mấy nha đầu không rõ ràng, thậm chí còn có người châu thai ám kết, tất cả đều bị Giản An Như mang theo ba bà tử này thu xếp.

Ở trong mắt hai cha con Tằng gia, sự sống chết của những người đó vốn không quan trọng, chỉ là người có thai một thi hai mệnh kia làm Tằng Thiệu Quân giận dữ không thôi, từ đó về sau Giản An Như liền triệt để bị Tằng Thiệu Quân chán ghét mà vứt bỏ.

Phụ nữ có rất nhiều, chơi chết gia lại đổi mới, nhưng tay Giản An Như thế mà vươn tới con cái của hắn, vậy thì hơi dài quá rồi.
Sau đó Tằng Thiệu Quân đi ngủ Tiêu Trúc Nhàn.