Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 815: Song hùng đoạt diện 40



Edit: Jess93

Lâm Tịch ngoại trừ dùng << Đoạt Hồn Chi Tức >> đi tổn thương người chấp hành, biện pháp duy nhất chính là ném thần hồn vào trong không gian của chính mình, dùng lực lượng quy tắc nghiền ép.

Trừ hai loại này, không còn cách nào khác.

Mà con mèo lười biếng không tưởng nổi kia, lại có thủ đoạn khắc chế đặc biệt.

Khi hồn thể Chân Nhã Nam nghe thấy tiếng kêu lười biếng của Tiểu Lâm, lập tức run như cầy sấy.

Lâm Tịch quả thực có chút không dám tin vào hai mắt của mình, lực uy hiếp của Tiểu Lâm đối với hồn thể thế mà mạnh mẽ như thế?

Vương Khiết cười một tiếng: "Về sau chúng ta làm nhiệm vụ ở vị diện linh dị, cô sẽ biết mang theo Tiểu Lâm hạnh phúc đến cỡ nào."

Chân Nhã Nam nhìn một đống đồ vật lấy ra từ không gian của chính mình, đó cũng là cô ta trăm cay nghìn đắng thậm chí mạo hiểm nguy hiểm rất lớn mới lấy được, vì bảo mệnh, chẳng lẽ phải đưa hết cho bọn họ?
Chân Nhã Nam đau lòng không thôi đột nhiên thét lên một tiếng sụp đổ.

Lâm Tịch: "Khổng Tử nói: Đánh mà bị cướp, vui đến quên cả trời đất!"

Chân Nhã Nam không dám nhìn Tiểu Lâm vẫn luôn nghiền ép vật phẩm không gian của cô ta, lại nói với Lâm Tịch: "Tốt xấu lưu cho tôi hai kiện đi, các người không cảm thấy.. Có chút quá tham lam rồi sao?"

Vu Tiểu Ngư một mặt tươi cười ngây ngô: "Mỹ nữ, lòng tham là động lực để tiến tới, đây là lời kinh điển của đội trưởng Khiết Khiết chúng tôi."

"Ra ngoài lăn lộn, dựa vào là đầu óc và lòng gan dạ, đàn ông là không đáng tin cậy, đồ ngốc." Triển Lăng thưởng thức chuôi dao găm, lạnh lùng nói.

"Chưa chắc!" Vu Tiểu Ngư tiếp lời: "Tôi cảm thấy, mặc dù miệng Khiết Tà hơi thối, nhưng là người rất đáng tin, Hổ ca thì sao, lại càng tri kỷ, mỗi lần Ninh Ngưng nhà ta biến thành ảnh chụp đều là anh ấy kiếm về."
Chân Nhã Nam cảm thấy, đoàn đội Khúc Cửu Tiêu, cùng bọn hắn thực sự không giống nhau, bọn họ.. Giống như càng hòa hợp hơn.

Nếu như La tự tạo một đoàn đội, chắc hẳn mọi người cũng có thể thẳng thắn với nhau, bảo vệ lẫn nhau như vậy.

"Không phải đã nói, chỉ cần tôi lấy ra đủ thành ý, các người sẽ thả tôi trở về sao?" Chân Nhã Nam ổn định tâm thần, lặng lẽ nhìn sang con mèo híp lại mắt to, dường như đã ngủ kia.

Vu Tiểu Ngư vừa muốn mở miệng nhận lời, lại bị một ánh mắt của Vương Khiết ngăn cản.

Lâm Tịch cười tủm tỉm nói: "Thật ra, cô lấy ra những thứ này cũng không phải là chúng tôi muốn, tôi nghe Chung.. Ách.. Người khác nói, cô có mảnh vỡ tu di giới tử, giao ra mảnh vỡ cùng nền tảng ngũ hành trên tay cô, cô có thể lập tức trở về Diệu Huyền đoàn tụ cùng với đồng đội cô."
Chuyện Chân Nhã Nam sợ nhất vẫn tới.

Cô ta cố ý giả bộ cuồng loạn như vậy, chính là muốn che giấu mảnh vỡ tu di giới tử.

Cô ta rõ ràng nghe được zombie chết tiệt kia nói là "Nghe Chung" sau đó liền che giấu đi.

Chung Hàn Nguyệt, nhất định là người phụ nữ này đem chuyện cô ta có mảnh vỡ giới tử truyền ra!

Chân Nhã Nam hơi suy nghĩ một chút, đã sửa sang được rất nhiều chân tướng.

Tất nhiên là vua zombie này mang theo nhóm zombie vây khốn căn cứ, về sau Chung Hàn Nguyệt phát hiện vua zombie hóa ra là người chấp hành, thế là cô ta chết cũng muốn hố chính mình một phen.

Cô ta thậm chí não bổ ra rất nhiều chuyện rằng Chung Hàn Nguyệt vì kéo chân sau bọn họ, không cho bọn họ hoàn thành nhiệm vụ lấy được nền tảng ngũ hành mà bán tin tức về đồng đội của mình.

Chỉ cần tôi có thể còn sống trở về xã khu, Chung Hàn Nguyệt cô chờ đó cho tôi!
"Có phải là Chung Hàn Nguyệt bán chúng tôi không?" Chân Nhã Nam nghiến răng nghiến lợi.

"Cái này.. Tôi đã đồng ý với cô ta sẽ không nói ra bất kỳ chuyện gì liên quan tới chuyện này, thật xin lỗi." Lâm Tịch giả mù sa mưa.

Khiết Tà ở bên cạnh không kiên nhẫn trợn mắt trừng một cái, kịch bản ngu như vậy, thật sự có người sẽ tin?

Trong nháy mắt vẻ mặt nổi giận phừng phừng của Chân Nhã Nam cho hắn đáp án khẳng định.

Emmmmmm thật sự có.

Kỳ thật có đôi khi cũng không phải chỉ số IQ của người lừa dối cao bao nhiêu, người bị lừa chỉ số thông minh thấp bao nhiêu, chẳng qua là người lừa đảo nói ra đáp án trong lòng cô ta nguyện ý tin tưởng mà thôi.

Lâm Tịch bọn họ vẫn chưa đuổi tận gϊếŧ tuyệt Chân Nhã Nam, tối thiểu còn để lại hồn bảo pháp trượng cho cô ta.

Chủ yếu là đồng chí A Lê Đại pháp sư trong đoàn đội cũng không cần chuôi pháp trượng tương khắc chính mình này.
Ép một người lên đường cùng, cũng không phải là thủ đoạn lợi hại nhất.

Đưa một người lên con đường đối nghịch với kẻ địch của mình, đó mới gọi là cao thủ.

Lúc đi Chân Nhã Nam dường như nghĩ thả xuống hai câu ngoan thoại, Tiểu Lâm dùng cái đuôi lông xù che kín thân thể mũm mĩm của mình, lười nhác "Meo" một tiếng, khiến Chân Nhã Nam sợ đến mức vội vã biến mất ở trước mặt mọi người.

Những người chấp hành này không đuổi tận gϊếŧ tuyệt, là bởi vì bọn họ cũng không có đồng đội tử vong.

Trong nhiệm vụ tiểu đả tiểu nháo lãng phí chút << Phiếu miễn tử >> của đối phương, ăn cướp chút trang bị đều là xã khu ngầm đồng ý, bằng không mà nói, chợ đen thu thuế từ đâu mà đến? << Phiếu miễn tử >> giá cả gấp đôi lại bán cho ai?

Nhưng một khi thật sự muốn tiêu diệt hồn thể đối phương, vậy phải tận lực làm thần không biết quỷ không hay, như lần trước Lâm Tịch đem Thẩm Kiều có ý đồ mưu sát A Lê ném vào Tẩy Hồn trì, đó là làm tương đối kín đáo.
Tại loại nhiệm vụ đối kháng đao thật thương thật quá rõ ràng ngược lại không tiện xuống tay.

Bởi vì như vậy rất có thể sẽ khiến chiến đội nhằm vào lẫn nhau, cuối cùng diễn biến thành cục diện không chết không thôi.

Dưới tình huống bình thường, thực lực lẫn nhau chênh lệch không phải quá cách xa, ai cũng sẽ không tùy ý để tình thế phát triển đến một bước kia.

Có chút giống tình huống của một số quốc gia trên tinh cầu cố hương của Lâm Tịch bây giờ.

Ngươi động đến lợi ích của ta, mặc dù xa tất mắng.

Mỗi người ngoại giao đều là kẻ xảo trá, các loại khiển trách, kháng nghị, trừng phạt kinh tế, nhưng ai cũng sẽ không tuỳ tiện là người bắn phát súng đầu tiên.

Buồn đầu phát triển, bảo tồn thực lực của mình, không cho người khác thời cơ lợi dụng mới là sáng suốt nhất.
Nhưng sau lưng âm đao, ai cũng đâm không ít.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng đội trưởng Vương Khiết đề nghị, từ Lâm Tịch là người đầu tiên chọn chiến lợi phẩm.

Lâm Tịch nói không vội, chờ Ninh Ngưng tỉnh lại rồi nói sau.

Cuối cùng, Lâm Tịch cầm hỏa linh.

Mảnh vỡ tu di giới tử cho Vu Tiểu Ngư, bởi vì trong tay cô ấy còn có một mảnh, nghĩ biện pháp lại kiếm thêm một mảnh, thì có thể đua ra một cái tiểu thế giới.

Cô nhóc hưng phấn đến hai gò má ửng hồng, vẫn luôn không ngừng nói cảm tạ mọi người.

Nếu như Vu Tiểu Ngư biết, trong tay Chân Nhã Nam còn giấu một mảnh, không biết có tiếp tục vui vẻ như vậy hay không.

Lâm Tịch chẳng những lấy được một cái nền tảng ngũ hành, còn có hai vật liệu trước mắt cô mệt chết cũng mua không nổi cũng không có khả năng lấy tới: Phong lôi khí và tinh hồn.
Bởi vậy thật ra trong lòng cô vô cùng hưng phấn, chẳng qua thứ nhất trên mặt nữ vương zombie khó mà xuất hiện biểu cảm quá linh động, thứ hai bây giờ Lâm Tịch cũng bắt đầu quen mặt không biểu cảm đối mặt hết thảy, cho nên các đội hữu cũng không có nhìn ra trái tim cô gần như đã muốn nhảy cẫng hoan hô.

Lần này Ninh Ngưng không có thu hoạch gì, bởi vì mấy kiện đồ vật của Chân Nhã Nam thật đúng là không có gì cô ấy cần, hai khối vật liệu chế tạo binh khí đều cho Triển Lăng, Vương Khiết đã có sân cao cấp cầm hai hạt giống linh dược.

Khi Lâm Tịch biết Ninh Ngưng là thêm điểm tinh thần lực, nên tính là huyễn sư hiếm có bên trong đoàn đội, hai mắt đột nhiên sáng lên, cô hỏi Ninh Ngưng: "Cô có hồn bảo thích hợp chưa?"

Ninh Ngưng lắc đầu: "Huân chương niệm sư thích hợp ngược lại là có hai cái, hồn bảo cũng không có."
Vừa dứt lời, ở trước mặt cô ấy lập tức xuất hiện một chiếc đèn khéo léo đẹp đẽ, lớn cỡ hột đào.

A Lê tự nhiên biết đây là << Mê Hồn Đoạt Phách đăng >> chí bảo Huyết tộc có được từ bên trong nhiệm vụ ở thế giới nhiệm vụ đầu tiên mà hai người làm!

Ninh Ngưng nhìn Lâm Tịch một chút: "Đây là.. Cho tôi?"

"Đúng thế, công pháp của tôi không thích hợp dùng cái này, bảo bối gì đều chỉ có trong tay người thích hợp, mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của nó."

Ninh Ngưng cũng không già mồm với Lâm Tịch, đèn kia tuy nhỏ, nhưng trong đó lại ẩn chứa một cỗ mê ly, hư vô cuồn cuộn không hết, quả thực là bảo bối chế tạo riêng cho cô ấy.

Cô ấy cất kỹ << Mê Hồn Đoạt Phách đăng >>, hướng Lâm Tịch cười một tiếng rạng rỡ, sau đó nói một câu với Lâm Tịch, đối với Lâm Tịch mà nói quả thực là êm tai nhất trên thế giới: "Cô còn thiếu nền tảng ngũ hành không? Tôi có ba loại, cô có thể tùy tiện chọn một."