Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 166: Phần thưởng nhiệm vụ: Tinh Tế tỷ đệ 25



Có thể nói chiến đội của Mike vẫn rất có thực lực, vô luận phối hợp đoàn đội hay là chiến đấu cá nhân đều rất lóa mắt. Nhưng đáng tiếc, coi như chiến sĩ thể năng dưới trướng Mike có chiếm ưu thế như thế nào, cũng tuyệt đối không có cách nào chống lại sự nghiền ép từ ba cơ giáp kết hợp với chiến sĩ thể năng.

Mark ổn định lại tâm tư, không cần phải nghĩ nhiều như vậy, một trận chiến này, bọn họ sẽ thắng!

Mark vừa chỉ huy đồng đội vây đánh những chiến sĩ thể năng kia, vừa dùng lời nói trực tiếp kêu gọi mọi người đầu hàng: "Chúng ta đều cùng gia tộc Moore, tại sao lại huynh đệ tương tàn, chỉ cần bắt Mike, các thành viên khác chuyện cũ sẽ bỏ qua, vẫn có thể tiếp tục lựa chọn lưu lại đền đáp gia tộc Moore."

Thấy đối phương vẫn dựa vào địa thế hiểm trở chống lại, anh ta dứt khoát lớn tiếng nói với Mike: "Anh cho rằng chúng tôi không biết anh giấu oắt con kia ở nhà sao? Lần dẫn xà xuất động này, chúng tôi đã lên kế hoạch từ lâu, Solina đã mang theo Quincy đến nhà anh, bây giờ chỉ sợ.. A! Đáng chết, Chris, cô đang làm gì?"

Mark đang dương dương đắc ý bỗng nhiên trừng mắt, chỉ thấy cơ giáp phe mình bị đạp bay với một tốc độ quỷ dị xảo trá, sau đó thế như hổ điên trực tiếp vọt tới cơ giáp khác, dưới sự luống cuống tay chân tên ngu xuẩn của gia tộc Simon vậy mà đụng vào cơ giáp thứ ba. Hiện giờ vẫn còn đang bảo trì trạng thái chiến đấu, chỉ còn lại Mike và cơ giáp sư cấp 4 của gia tộc Simon kia, cả hai đang triền đấu cùng một chỗ.

Lâm Tịch liều mạng hao hết năng lượng của cơ giáp, tung cú đấm bằng sắt nện ầm ầm vào phần eo của cơ giáp màu xám đang cố gắng đứng dậy kia, đó chính là chỗ trí mạng của cơ giáp ong vàng A-2.

Lâm Tịch nhảy ra khỏi cơ giáp một cách gọn gàng, lăn một vòng ngay tại chỗ, cùng Mark đang hoang mang chiến ở một chỗ.

* * *..

Dinh thự Mike Moore. Lão quản gia mang theo Jerry trốn đông trốn tây, vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị vây bắt như cũ.

Nhìn cô gái dẫn đường phía trước, lão quản gia cho rằng ánh mắt của mình xảy ra vấn đề: "Julie, thật sự là con?"

"Không sai, là tôi, bác thân mến."

Cô gái tóc vàng mắt xanh, ngẩng đầu ưỡn ngực, như thể chính mình là một Công chúa kiêu ngạo.

Lão quản gia suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài: "Tại sao? Tại sao con lại làm như thế! Ngài Mike bạc đãi con chỗ nào?"

"Bạc đãi tôi chỗ nào? Tôi vì gia tộc đi xuất chiến, bị Chris bắt nạt, tại sao một cái rắm anh ta cũng không thả?" Mệt cô ta vẫn luôn ngưỡng mộ anh ta, cho rằng anh ta là một người đàn ông tốt dịu dàng và lãng mạn.

"Người thường đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, nào có nhiều tại sao như vậy?" Solina lạnh lùng tiếp lời: "Julie là một đứa bé ngoan biết thức thời, tương lai cô bé sẽ là nữ chủ nhân của gia tộc Moore, ta rất thích cô bé. Giao tên con hoang đó ra, sau này ông sẽ là tổng quản của gia tộc Moore. Nếu không.."

Vẻ mặt lão quản gia kịch liệt đau xót, nói với Jerry phía sau lưng: "Thật xin lỗi, tiểu thiếu gia, tôi.. Tôi không thể bảo vệ tốt cậu."

Tim Jerry trầm xuống, chẳng lẽ cậu lại rơi vào tay người phụ nữ này sao? Không đời nào!

Đã thấy lão quản gia duỗi đôi tay gầy yếu kiên quyết bảo vệ Jerry phía sau: "Tôi già rồi, không có tham vọng làm tổng quản nhà Moore gì cả, tôi chỉ muốn ở bên cạnh tiểu thiếu gia, cho dù chết, tôi cũng không làm thất vọng lời dặn dò năm đó của thiếu gia."

Trên khuôn mặt tái nhợt của Solina hiện lên vẻ dữ tợn, vung tay lên lạnh lùng nói: "Tốt, vậy bản phu nhân sẽ thành toàn lòng trung thành của ông! Đưa bọn họ một đoạn đường đi!"

"Nếu như không muốn trở thành tro tàn, tất cả mau dừng tay cho lão tử!"

Một tiếng nói thô lỗ bất ngờ truyền đến, Jerry lớn tiếng reo hò: "Donkey!"

Solina xoay người lại, nhìn thấy một người đàn ông da đen cao lớn mang theo đội duy trì trật tự Liên Bang xuất hiện ở đây!

Điều này sao có thể! Ai đến nói cho bà ta biết tại sao bọn binh lính đáng chết này lại đột nhiên từ trên trời giáng xuống?

Donkey nhanh chân bước về phía Jerry, một người mặc áo choàng đen bên cạnh Solina dùng tay vỗ vào vai Donkey khi anh ta đi ngang qua: "Anh là Donkey sao?" Donkey không ngờ còn có người quen ở đây, dừng bước, xoay đầu lại hỏi: "Anh là.."

Anh ta nhìn thấy một bàn tay tái nhợt, năm ngón tay xòe ra lắc lư trước mặt: "Nhiệm vụ của anh là bảo vệ phu nhân Solina, tiêu diệt tất cả những người chống lại bà ấy, anh là người hầu trung thành nhất của phu nhân Solina.."

Giọng nói kia khàn khàn như lời thì thầm trong mộng, lại có ma lực khiến người ta không thể kháng cự.

Ánh mắt Donkey dần dần đờ đẫn: "Tôi.. Tôi không phải.. Tôi muốn tìm Jerry.. Tôi phải bảo vệ.. Solina?"

Bước chân của anh ta lộn xộn, do dự đi về phía Solina: "Tôi là.." Donkey nhắm mắt lại, dường như đang giãy dụa: "Tôi phải bảo vệ.. Jerry.. Tôi.. Tôi đã đồng ý với cô ấy, Bella.."

Donkey đột nhiên rút một con dao găm đâm vào đùi mình, máu tươi phun ra trong nháy mắt, đau đớn khiến Donkey lập tức tỉnh táo lại.

Mẹ kiếp, lại dám thôi miên lão tử!

Donkey đưa ra một tấm thẻ bạc có biểu tượng của lực lượng duy trì trật tự Liên Bang: "Anh bị tình nghi mưu hại sĩ quan quân đội chính quy Liên Bang, có thể tùy ý giết chết!"

Sau khi Donkey nói xong đưa súng ra bắn một phát vào đùi Quincy, Quincy quỳ trên mặt đất, hai mắt nhìn thẳng Donkey, vẫn lầm bầm như cũ: "Anh nhất định phải phục tùng chỉ thị của tôi, thả chúng tôi ra ngoài, bây giờ, ngay lập tức!"

Donkey còn chưa kịp nói chuyện, lại nghe thấy một giọng nữ truyền tới: "Quincy, mặc dù tướng mạo anh khó coi, nhưng anh nghĩ thì đẹp lắm!"

Cô gái mặc đồng phục tác chiến, từ trên xe bay bước xuống, gió phất qua mái tóc của cô, cả người giống như sắp cưỡi gió bay đi.

"Bella!" Jerry cũng không kiềm được kích động trong lòng, chạy tới vài bước, ôm chặt lấy Lâm Tịch: "Bọn họ nói.. Bọn họ nói chị và chú Mike đã chết rồi."

"Yên tâm đi, trước khi bọn họ chết, chị và chú Mike sẽ không chết. Sau khi bọn họ chết, chị và chú Mike vẫn sẽ không chết." Lâm Tịch ôm lại cậu bé một chút, buông ra, đi đến bên người Donkey, dùng cánh tay đẩy Donkey một cái: "Này, không có sao chứ!"

Donkey hét lên rồi ngã gục xuống, Lâm Tịch cũng sợ hết hồn. Những binh lính phía sau có người hô "Anh Donkey" có người gọi "Lão đại" đã có vài người chạy tới, còn lại vẫn bảo trì đội hình vây kín những người này, phòng ngừa có người thừa dịp hỗn loạn chạy thoát.

Lâm Tịch bắt mạch cho Donkey, ngẩng đầu nói với những binh lính kia: "Yên tâm đi, Donkey không có việc gì, không tin lát nữa ai làm cho anh ta một cái yên ngựa, chắc chắn anh ta có thể kéo xe!"

Các binh sĩ lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, có người còn cười khẽ một tiếng. Nhìn ra được, đối với những người này Donkey vô cùng có uy vọng, nhân duyên cũng không tệ.

Trong đám binh sĩ có người băng bó đơn giản cho Donkey một chút, quả nhiên chốc lát sau Donkey tỉnh lại.

Anh ta thấy Lâm Tịch đến gần người áo đen kia, vội vàng hô: "Bella, đừng trúng kế của tên đó, tên khốn kiếp này biết thôi miên."

Quincy loáng thoáng cảm thấy người này là Chris, nhưng lại không giống Chris, hai mắt nhìn chằm chằm cô, anh ta nhớ lại, là cô bé đã được đưa đi bên người Wendy.

Quincy nhớ rõ mình đã thôi miên cô thành công, vì vậy bây giờ trong đầu cô vẫn còn ký ức anh ta lưu lại.

"Cô là Bella, mẹ cô là Mary, cô là người hầu của phu nhân Solina.."

"Đi đại gia ngươi!" Lâm Tịch đạp Quincy ngã xuống đất: "Quincy, đồ ngu xuẩn, chắc chắn mẹ ngươi chưa từng kể cho ngươi nghe câu chuyện << Sói đến rồi >>, nếu không ngươi đã biết đạo lý một trò lừa gạt không thể dùng hai lần trên cùng một người."