Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 167: Cục cưng của ảnh đế (5)



Editor: Bạch Diệp Thảo

"Bạn nhỏ, em nhìn kỹ xem, chị giống cô ấy ở đâu chứ? Rõ ràng chị xinh hơn cô ấy nhiều, có được không?" Bắc Vũ Đường tự luyến nói.

Có lẽ cô quá nghiêm túc nói hươu nói vượn, nên hai bé fan cũng không chắc chắn, "Chị thật sự không phải à?"

"Đương nhiên. Aizz, cha mẹ chị sinh chị giống đại minh tinh khiến chị bất đắc dĩ lắm. Hại chị mỗi lần ra cửa đều bị người ta vây xem, em nói xem trên đời còn ai khổ bức hơn chị không?" Bắc Vũ Đường một bộ sống không còn gì luyến tiếc.

Hai bé fan bị cô nghiêm trang nói bậy chinh phục.

"Cái gì chứ? Cha mẹ có thể sinh chị giống Đường Đường nhà chúng ta rất tốt mà. Bọn em muốn giống mà có giống được đâu." Hai người hâm mộ nhìn cô.

Bên cạnh lại có người nhận ra cô, đang định vây lại, lại nghe một bé fan nói: "Chị ấy không phải Bắc Vũ Đường, chỉ là lớn lên giống Bắc Vũ Đường thôi."

"Đúng đúng đúng, chị ấy không phải Bắc Vũ Đường, mọi người đừng bị mặt chị ấy lừa." Một bé fan khác vẻ mặt ngay thẳng chính trực nói.

Bắc Vũ Đường:............

囧, cô thành kẻ lừa đảo rồi!

Người xung quanh bán tín bán nghi nhìn Bắc Vũ Đường, thật sự là diện mạo cô quá giống Bắc Vũ Đường.

"Không thể nào. Cô ấy giống Bắc Vũ Đường như thế, sao có thể không phải." Có người qua đường thì thầm.

Đây chính là tiếng lòng của đám người.

Người vây quanh càng lúc càng nhiều, sau đó còn bao nhiêu người, đột nhiên thấy Bắc Vũ Đường, lập tức thét chói tai.

"AAAAAA, là Bắc Vũ Đường!"

Tiếng kêu lảnh lót đó hấp dẫn thêm càng nhiều người qua.

Bắc Vũ Đường nhìn trận thế này, đen mặt.

Một đám không ngừng chen về phía trước, kiểu như hận không thể nhào lên người cô luôn ấy.

Bắc Vũ Đường lần đầu tiên nhìn thấy, a không, cảm nhận được cảm thụ của ngôi sao đang hot đi trên đường. Quả nhiên, ngôi sao không nên lộ đầu ra đường mà.

Bởi vì không cẩn thận sẽ dẫn đến huyết án!

Mắt thấy người vây xem càng lúc càng nhiều, đến mức khó có thể tiếp thu, Bắc Vũ Đường dồn khí đan điền, gầm lên giận dữ, "TMD! Lão nương mới không phải Bắc Vũ Đường chó má gì kia!"

Một tiếng rống kinh thiên động địa, không gian yên tĩnh trong thoáng chốc. Có lẽ là do câu nói thô lỗ mà khí phách của cô doạ sợ mọi người, một đám đều an tĩnh lại.

Có người hỏi: "Cô thật sự không phải Bắc Vũ Đường?"

Bắc Vũ Đường vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Vô nghĩa, nếu tôi là Bắc Vũ Đường, sao tôi dám đĩnh đạc đi trên đường thế này. Hơn nữa, Bắc Vũ Đường là ngôi sao lớn, làm gì có thời gian đi dạo phố."

Hai bé fan bên cạnh cũng hỗ trợ giải thích, "Bọn tôi đã xác nhận, chị ấy thật sự không phải Đường Đường. Chị ấy chỉ là giống thôi."

Vì kỹ thuật diễn tinh vi của Bắc Vũ Đường cộng thêm sự nỗ lực của hai bé fan, người chung quanh cuối cùng cũng chịu tin cô không phải Bắc Vũ Đường.

"Giải tán đi, giải tán đi." Bắc Vũ Đường vẫy vẫy tay với người xem.

Đám người giải tán rồi, Bắc Vũ Đường mới thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, suýt thì bị ăn tươi nuốt sống.

Cùng lúc đó, chiếc xe hơi xa hoa màu đen ngừng ở ngã tư đường, người trong xe khép văn kiện lại, dư quang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đột nhiên, ánh mắt anh bị một thân ảnh hấp dẫn.

Xe vừa lăn bánh, Bạch Quân Ngọc đã vội vàng ra lệnh.

"Dừng xe."

Chu Phong ngồi ở ghé phụ, quay đầu nói với Bạch Quân Ngọc, "Boss, nơi này là giao lộ, không thể dừng xe."

Bạch Quân Ngọc không nghe vào, mắt thấy thân ảnh quen thuộc sắp biến mất khỏi tầm mắt mình, anh bất chấp, trực tiếp mở cửa xe ra.

Chu Phong kinh hãi, lập tức nói với tài xế, "Mau dừng xe."

Tài xế cũng bị hành động của Đại Boss doạ sợ.

Xe "kít" một tiếng, vững vàng ngừng lại, kết quả là mấy chiếc xe đằng sau đâm vào nhau.

Bạch Quân Ngọc không màng tất cả mở cửa xe, chạy nhanh như bay qua vòng bảo hộ, chạy về phía trung tâm thương mại.

Chu Phong vội cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.

Tài xế nôn nóng hỏi, "Bí thư Chu, những xe phía sau phải làm sao bây giờ?"

Bên ngoài đã ồn ào tiếng mắng.

"Toàn bị phí sửa xe đều do chúng ta phụ trách. Chuyện ở đây giao cho anh xử lý." Sau khi nói xong, Chu Phong cuống quýt đuổi theo Boss.

Bạch Quân Ngọc vội chạy về trung tâm thương mại, hành động của anh khiến không ít người chú ý. Anh làm lơ ánh mắt tò mò và kinh diễm chung quanh.

Anh không ngừng nhìn quanh trung tâm thương mại, muốn tìm bóng hình quen thuộc kia.

Nhưng mà, không có gì cả.

Chu Phong đuổi theo đến nơi, thấy Boss đang nhìn dáo dác khắp trung tâm thương mại, giống như đang tìm gì đó.

Boss đang tìm ai sao?

Chu Phong nhìn chung quanh một vòng, trừ người ra thì vẫn là người, cũng không có ai đặc biệt.

"Boss." Chu Phong tiến lên.

Bạch Quân Ngọc thấp giọng nói: "Gọi người phụ trách, tôi muốn xem camera theo dõi."

"Được."

Rất trùng hợp, trung tâm thương mại này là công ty con của tập đoàn bọn họ.

Chu Phong lập tức gọi cho người phụ trách, người phụ trách đang vui vẻ nhìn biểu đồ trong văn phòng, đột nhiên nghe Đại Boss tới thị sát, cả kinh suýt thì rớt từ trên ghế xuống.

Rất nhanh, giám đốc và chủ quản của trung tâm thương mại mặc tây trang chạy hết đến.

Giám đốc trung tâm thương mại đi lên trước, cung kính chào hỏi: "Boss."

"Phòng điều khiển ở đâu?" Bạch Quân Ngọc trầm giọng hỏi.

Giám đốc sửng sốt, lập tức trả lời: "Ở sau tầng một."

Chu Phong cho ông ta một ánh mắt, giám đốc ngầm hiểu, đi trước dẫn đường. Đoàn người đi về phía phòng điều khiển.

Phòng điều khiển nhận được tin, bốn bảo an đã sẵn sàng đón sếp lớn.

Giám đốc trung tâm thương mại nghĩ Boss muốn kiểm tra việc quản lý của trung tâm, rất cần mẫn nói: "Trung tâm thương mại 24/24h đều có người theo dõi, một khi xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ nhận được tin tức trước tiên, mau chóng xử lý vấn đề."

Bạch Quân Ngọc căn bản không nghe vào, trực tiếp phân phó cho người quản lý giám sát, "Bật đoạn camera quay ở trước cửa trung tâm thương mại mười phút trước."

Người kia khẩn trương đáp, "Được."

Người nọ run rẩy bật đoạn theo dõi. Chỉ thấy trong video có một đám người đang vây lấy một người.

"Phóng to hình ảnh lên." Bạch Quân Ngọc phân phó.

Khi phóng to hình ảnh lên rồi, trong video là một dung nhan quen thuộc.

Là cô!

Đáy mắt u ám của Bạch Quân Ngọc sáng lên.

Chu Phong thấy Bắc Vũ Đường thì có chút kinh ngạc.

Đây không phải là Bắc Vũ Đường sao?

Chẳng lẽ người Boss đuổi theo nửa ngày là cô?!

Giám đốc trung tâm thương mại rất nhanh đã nắm được tình huống từ cấo dưới, lập tức tiến lên báo cáo: "Boss, vị tiểu thư này đi vào trung tâm thương mại, bị hiểu lầm là đại minh tinh Bắc Vũ Đường, bị người vây."

"Cô ấy không phải Bắc Vũ Đường?" Chu Phong kinh ngạc hỏi.

Giám đốc trung tâm thương mại gật đầu khẳng định, "Đúng vậy, không phải Bắc Vũ Đường. Chỉ là một người bình thường có khuôn mặt guống Bắc Vũ Đường."

Ánh mắt Bạch Quân Ngọc gắt gao dán lên người trong video, tuy không nghe thấy giọng cô, nhưng nhìn thấy đôi mắt đó, trái tim luôn tịch mịch, trong giờ phút này, sống!

Từ sau khi cô vào trung tâm, khi nhận được một cuộc điện thoại, cô đi ra khỏi cửa, sau đó không còn bóng cô nữa.

Bạch Quân Ngọc nhìn thân ảnh biến mất trong video, quay đầu ra lệnh cho Chu Phong, "Tìm cô ấy! Nhất định phải tìm được cô ấy!"

Chu Phong lần đầu tiên thấy Boss như vậy, kinh ngạc nhìn người phụ nữ trong video.

Cô rốt cuộc là thần thánh phương nào mà khiến biểu tình của Boss thay đổi lớn như thế?

Bạch Quân Ngọc rời khỏi phòng điều khiển, phân phó cho Chu Phong, "Bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ hoạt động xuất ngoại đều giao cho phó tổng."

Cô đang ở trong thành phố này, anh nhất định phải tìm thấy cô trước tiên.

Chu Phong kinh hãi, ngây người vài giây, vội vàng đáp, "Được."

Bên kia, Bắc Vũ Đường vội vàng bị một cuộc điện thoại của Ngọc tỷ gọi qua.

"Đêm nay Trương Trị sẽ ở lại phòng 1208 của tửu lầu đó." Ngọc tỷ lấy một tấm thẻ phòng ra, rõ ràng là phòng 1206.

Bắc Vũ Đường và Ngọc tỷ nguỵ trang tiến vào phòng 1206.

Ngọc tỷ mở máy tính ra, rất nhanh, trong máy tính xuất hiện hình ảnh của phòng 1208.

"Cái này là camera ẩn chị lấy được từ chỗ bạn, chắc chắn không ai phát hiện ra. Không biết bên Vương Phúc Hải kia thế nào? Trương Cảnh Tuyên không giống người dễ mắc mưu như thế." Ngọc tỷ có chút lo lắng Vương Phúc Hải không trị được Trương Cảnh Tuyên.

"Yên tâm, hắn sẽ đến."

Với hiểu biết của cô về Trương Cảnh Tuyên, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội thành danh. Dù hắn có vì trong sạch của mình mà không tới thì Vương Phúc Hải cũng sẽ dùng thủ đoạn đặc thù mang hắn tới.

Màn đêm buông xuống, phòng bên cạnh lập tức có động tĩnh. Hai người chờ đến phát chán nghe dược âm thanh, lập tức tỉnh táo lại.

Ngọc tỷ nhanh chóng mở máy tính lên, vốn là hình ảnh tối đen, sau khi bật đèn điện lên thì sáng ngời. Trương Cảnh Tuyên xuất hiện trong video, sắc mặt hắn đỏ ửng như uống say, bị một người đàn ông trung niên đỡ lên giường.

Sau khi ngã lên giường, người đàn ông trung niên vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của hắn, sau đó người đàn ông rời đi. Chỉ chốc lát sau, người đàn ông đã quấn khăn tắm xuất hiện trong hình ảnh.

Người đàn ông trung niên bắt đầu cởi quần áo cho Trương Cảnh Tuyên, khi cởi quần áo, người đàn ông đã gấp gáp sờ soạng khắp người hắn.

Tuy không nghe được tiếng, nhưng có thể nhìn thấy biểu tình cảm thụ của Trương Cảnh Tuyên.

Hình ảnh kế tiếp, Bắc Vũ Đường không xem.

Ngọc tỷ cho tự động ghi âm, cũng không xem.

Hai người rời đi, hình ảnh đã thay đổi. Trương Cảnh Tuyên vừa rồi còn hưởng thụ, đột nhiên sắc mặt đổ lên, vẻ mặt đau đớn.

Cảm giác đau đớn xé rách, đau đến mức kéo Trương Cảnh Tuyên còn đang mê say tỉnh lại. Hắn mơ mơ màng màng cảm nhận được khác thường phía sau mình.

"Lăn, cút ngay!" Trương Cảnh Tuyên ý thức mình bị cưỡng hiếp, phẫn nộ và nam kham vô cùng.

Trương Trị thấy hắn tỉnh, không những không dừng lại mà còn càng lúc càng hung ác, va chạm đến mức làm Trương Cảnh Tuyên trắng mặt.

"Vương Phúc Hải đã tặng mày cho tao, ngoan ngoãn để tao hưởng thụ đi. Sau này đi theo tao, mày muốn tài nguyên gì, tao cũng có thể cho mày."

Trương Trị thấy hắn còn giãy giụa, bàn tay to đập một cái lên cái cổ trắng nõn của hắn, "Gần đây tao đang đầu tư một bộ phim truyền hình, đang cần nam chính. Nếu mày hầu hạ tao tốt, nó chính là của mày."

Trương Cảnh Tuyên cứng người, nghĩ mình đã thế rồi, bảo Trương Trị ra ngoài, không những không được lợi, mình còn bị lỗ nặng.

Nghĩ vậy, không bằng nhịn một buổi tối, lấy được toàn bộ những gì mình nên lấy.

Nghĩ kỹ rồi, Trương Cảnh Tuyên không phản kháng nữa.

Trương Trị thấy hắn không phản kháng, cong môi, dưới thân đâm về phía trước, ra lệnh cho hắn, "Đừng có ngậm miệng mãi thế, tao thích nghe tiếng mày rên."

Trương Cảnh Tuyên cứng đờ, nghĩ đến vị trí nam chính, khuất nhục làm theo yêu cầu của Trương Trị. Sau đó, Trương Trị yêu cầu càng lúc càng nhiều, cũng càng lúc càng biến thái, hắn chỉ có thể cắn răng kiên trì.

Sau một buổi tối, Trương Cảnh Tuyên bị tra tấn đến ngất đi vài lần. Sau khi hắn tỉnh lại, mông hắn đau rát, toàn thân đều đau.

Hắn vừa cử động một chút, hai chân đã run lên, suýt ngã ngồi trên đất.

"Đáng chết!" Trương Cảnh Tuyên rủa thầm một tiếng, "Tên biến thái chết dịch!"

Hắn mặc quần áo nhăn dúm dó vào, miễn cưỡng đi ra khỏi phòng, dọc đường hắn cố gắng đi lại như thường, nhưng bước đi của hắn vẫn quỷ dị vô cùng.

Không biết có phải là thần kinh hắn mẫn cảm hay hắn bị ảo giác. Trương Cảnh Tuyên cảm thấy người chung quanh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn.

Vương Phúc Hải ký được hợp đồng thì vui ra mặt.

Gã cố ý gọi cho Trương Cảnh Tuyên, lúc này Trương Cảnh Tuyên vừa bôi thuốc cho mình xong, đang nằm trên giường dưỡng thương.

Trương Cảnh Tuyên vừa thấy là Vương Phúc Hải gọi, tức không chịu được.

Hắn hoàn toàn không ngờ người này lại dám đánh chủ ý lên đầu hắn.

Trương Cảnh Tuyên nén nhịn lửa giận trong lòng, nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên tiếng cười của Vương Phúc Hải.

"Trương lão đệ, tối qua vất vả cho chú em rồi." Vương Phúc Hải cười tủm tỉm.

Trương Cảnh Tuyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương tổng, chuyện tối qua, có phải nên cho tôi một lời giải thích không?"

Vương Phúc Hải giống như không nghe ra sự khó chịu trong giọng hắn, cười nói: "Haha, đương nhiên sẽ cho chú một lời giải thích. Vai nam chính của bộ "Phong Vân Thiên Hạ" là của chú. Lời giải thích này thế nào?"

Sắc mặt Trương Cảnh Tuyên lúc này mới tốt hơn chút, hắn sợ mình bị lỗ, dù sao thì lúc đó mình không biết gì đã bị người ta bỏ thuốc.

"Được." Trương Cảnh Tuyên đồng ý.

Chuyện lần này tuy khuất nhục, nhưng đổi lại được vai nam chủ của một bộ phim điện ảnh và một bộ phim truyền hình, miễn cưỡng làm hắn chấp nhận.

Vương Phúc Hải thấy hắn đồng ý, cười khinh thường, "Tối qua Trương tổng rất vừa lòng, đêm nay chú em nghỉ ngơi cho tốt. Mấy ngày này ở thành phố H, còn cần chú bồi Trương tổng."

"Cái gì?!" Trương Cảnh Tuyên cả kinh, vừa đứng dậy, động phải vết thương phía sau, đau đến mức ngũ quan hắn vặn vẹo.

"Trương lão đệ, đừng kích động." Vương Phúc Hải trấn an, "Trương tổng cũng chỉ ở thành phố H hai ba ngày thôi. Sau khi ông ta đi thì tốt rồi. Trương lão đệ, mấy ngày này vất vả cho chú, phải bồi Trương tổng nhiều nhiều chút. Vai nam chính của "Phong Vân Thiên Hạ" chính là của chú."

Trương Cảnh Tuyên không phải kẻ ngốc, tất nhiên nghe ra ý Vương Phúc Hải. Nếu mấy ngày này hắn không bồi Trương Trị, vậy vai nam chính của "Phong Vân Thiên Hạ", hắn đừng mơ có được.

Trương Cảnh Tuyên cắn răng, "Nếu Vương tổng đã nói thế, vậy tôi sẽ bồi ông ta ba ngày. Ba ngày sau, dù có thế nào tôi cũng sẽ không bồi nữa."

"Đây là tất nhiên." Vương Phúc Hải cười ha hả.