Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản

Chương 91: Vũ khúc thâm lâm (19)



Linh Ưu yên lặng đợi ông ấy.

Mà Hạ Chí Khanh cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Vì để đề phòng việc sau này sẽ có trục trặc xảy ra ảnh hưởng đến quá trình quay trở về của nhân loại, cho nên ngoại trừ khóa mặc định và khóa cảm ứng ra, chúng tôi đã tạo ra thêm loại chìa khóa khác. Một loại chìa khóa dùng nhân loại để mà làm chìa khóa dự phòng.”

“Những chìa khóa dự phòng bằng nhân loại đó như thế nào?” Linh Ưu nghĩ tới ở vị diện trước, có chút nhíu mày.

“Chính là truyền tải những số liệu vào trong trí óc của họ để mà đến lúc cần thì sẽ sử dụng.”

“Chính là lấy cả mạng sống ra để mà sử dụng?” Cô nhìn chằm chằm Hạ Chí Khanh mà hỏi.

“Đúng là như vậy!” Hạ Chí Khanh yên lặng mấy giây rồi nói.

“Mà Tích Thần chính là một trong những chìa khóa đó?” Linh Ưu tiếp tục nhìn chằm chằm Hạ Chí Khanh.

“Đúng vậy.” Hạ Chí Khanh khó khăn trả lời.

“Tại sao?”

“Bởi vì A Thần là người tương thích duy nhất được tìm tới cho tới hiện tại cho phần chìa khóa đó.” Hạ Chí Khanh rũ mắt nói.

“Ồ, vậy các chìa khóa khác thì sao?”

Hạ Chí Khanh vốn nghĩ Linh Ưu sẽ nói với ông ấy về những đạo lý về làm người và làm cha gì đó, thế nhưng cô chỉ ồ một cái như vậy rồi hỏi tiếp về chìa khóa khác thì làm ông ấy có chút bất ngờ.

“Tiểu Xuyên, cô sao vậy? Sao cô lại ở đây? Lại còn hỏi như vậy nữa?” Lúc này một giọng nữ đột nhiên chen vào.

Linh Ưu nhìn qua cô gái đó một cái.

Là cô dịch chuyển thời gian rồi quen biết với bọn họ, hay là nguyên chủ có liên quan tới bọn họ vậy nhỉ?

Thật sự thì cô nghiêng về vế sau hơn.

Vì cô không thể nhảy thời gian quá lâu để mà đến mức thân quen với bọn họ như vậy được.

“Được rồi, cô không cần biết về chuyện này. Tinh tiểu thư, về phần chìa khóa khác thì chỉ còn một người nữa thôi.” Câu trước là nói với cô gái kia, còn câu sau là nói với Linh Ưu.

“Người đó là ai?”

“Là cô.” Hạ Chí Khanh mỉm cười nói.

“Là tôi sao?” Linh Ưu chỉ vào mình mà hỏi.

“Đúng vậy, hay nói một cách khác là bản thân cô trước khi mất trí nhớ đã từ mình ứng cử vào vị trí này.”

“Không phải nói là rất khó để tìm người tương thích sao?”

“Đúng vậy, cô chính là người may mắn như vậy đấy.”

“...” May mắn cái em trai ông ấy!

Nguyên chủ cũng thật trâu bò!

“Tôi có thứ này cho cô.” Hạ Chí Khanh lấy ở bên bạnh ra hai cái bảng khác nhau.

Một cái thì cô không biết nhưng cái còn lại thì cô lại biết rất rõ, là tấm bảng đánh chữ bằng ý nghĩ của Hạ Tích Thần mà ở vị diện trước cô đã thấy.

“Đây là tấm bảng chứa mã lệnh của chìa khóa mặc định ban đầu. Có thể dùng nó để thay thế cho cô, hoặc A Thần. còn cái này là tấm bảng mà A Thần dùng để giao tiếp.” Hạ Chí Khanh nói.

“Tôi biết rồi. Thứ mà ông cần.” Linh Ưu cất hai tấm bảng vào bên trong không gian của cô, đồng thời lấy ra một viên tinh thể màu tím đưa cho ông ấy.

“Cám ơn cô.”

Linh Ưu bỏ chút thời gian nói cho ông ấy cách sử dụng, vừa nói xong thì một cảm giác quen thuộc liền kéo tới.

Cô vốn nghĩ là sẽ quay về hiện tại, nhưng ngay khi vừa mở mắt ra thì liền nhìn thấy một người đàn ông với khuôn mặt đỏ như trái cà, gân nổi đầy, và đôi mắt trợn trắng đang chạy về phía cô.

Ơ ơ ơ???

Thế quái nào???

Cô vội vàng nhảy lên tránh khỏi người đàn ông đó, nhanh chóng rút súng ra bắn vào hắn ta.

Cô còn chưa kịp vỗ ngực thở phào thì đột nhiên ở mấy nơi khác bắt đầu có người lắc lư đi ra.

Từ chối chơi bời tụ tập nhá!

Cho dù là có bị nhiễm bệnh hết rồi thì có ý thức xíu đê!

Cô không muốn day dưa ở đây, thế là chạy về một hướng trống trải khác, sau đó liền chui một xó mà trốn.

Phi! Cô mới không chui một xó!

Chỗ này chỉ là hỏi nhỏ thôi! Không phải xó!

[Thần kinh!]

Cút!

[Ký chủ à, cô có cần vì một khẩu súng mà trở nên gắt gỏng với tôi như vậy không? Người ta tổn thưng đó!]

“...” Thể loại giọng nói làm nũng này thật làm người ta mẹ nó nổi da gà mà!

Con mẹ nó anh đừng nói bằng loại giọng như vậy nữa!

[Ứ ừ… Ký chủ, chô đang làm người ta sợ đó! Cô thậm chí còn muốn đánh tôi! Hứ!]

Anh thôi đi mà!

[Ứ ừ! Vậy ký chủ đừng có mà đánh người ta!]

Không đánh!

[Vậy cô định bao giờ đi đổi tên lại theo họ tôi?]

Linh Ưu vốn đang hất con nhện ở trên vai xuống, nghe thấy anh hỏi như vậy thì ngơ ngác một trận.

Hoa đào nở rồi à?

Mùa xuân của cô tới rồi à?

Nghĩ tên con luôn được chưa?

[Lần trước cô nói chắc như đinh đóng cột là không đánh được tôi thì sẽ theo họ của tôi mà?] Tên con cái quỷ gì!

“Cưới anh thì mới theo họ anh chớ, mình làm tới luôn đê!”

[Cô cũng có thể làm con nuôi của tôi nha! Nào, Tiểu Ưu ngoan gọi papa!]

Mẹ nó anh mau cút!