Mặt Trời Sẽ Luôn Đến

Chương 6



"Tôi yêu ông và tôi ... Tôi đã khao khát ông quá sâu sắc, quá ... vô vọng ... từ rất nhiều năm nay, nên cuối cùng tôi đã nắm lấy cơ hội duy nhất mà ông trao cho tôi, và hy vọng với Godric, cầu xin rằng sự gần gũi về thể xác giữa chúng ta sẽ giúp tôi gỡ bỏ, dù chỉ một chút trong những bức tường mà ông vẫn đang tiếp tục xây dựng chắn giữa hai người chúng ta."

Cho đến nay, không có bất cứ điều gì Potter từng nói với ông có một dạng sức mạnh hoàn toàn đánh gục ông như thế. Yêu ... trước đây Potter chưa bao giờ sử dụng từ đó. Đầu óc ông quay cuồng khi ông cố gắng nghiền nát cảm giác đáng thương, cảm xúc yếu đuối về ... hy vọng ..., cảm xúc mà một từ duy nhất với ba chữ cái vừa mang lại vào trong lòng ông. Ông cảm thấy vừa không thể thở nổi, vừa căng thẳng kiệt sức. Ông thật sự không thể thật tâm tin rằng đây là sự thật. Làm sao có thể có chuyện như vậy? Ông chẳng là ai cả, ông vô hình, vô giá trị, trong khi Potter ... Potter là mọi thứ.

Sự im lặng bao trùm xung quanh họ như một tấm chăn ngột ngạt trong khi Severus đứng đó, cắm rễ tại chỗ như một con thỏ bị bỏ bùa mê choáng váng. Ông không thể cử động, không thể suy nghĩ, thậm chí không thể thở trong khi một giây từ từ hòa vào giây tiếp theo và Gryffindor chờ đợi một câu trả lời mà ông thực sự không thể đưa cho cậu ta.

Ông không thể ép buộc môi mình để tuyên bố ra những từ ngữ miêu tả những ước mơ ông ấp ủ nhất, trân trọng nhất là những điều dối trá. Ông không thể công khai phủ nhận chúng, khinh bỉ chúng hoặc phản đối chúng bằng bất kỳ cách nào. Ông không thể buộc bản thân mình làm việc như ... từ chối ... chúng, bởi vì làm một điều như vậy sẽ tương tự như ông vừa tự nuốt độc dược vào mình, sẽ làm ông đau ngang với giết chết ông.

"Severus? Ông ít nhất có thể cho tôi sự tử tế, để nhìn vào trong mắt tôi trong khi tôi bộc lộ trái tim mình với ông không? Tôi đang trao cho ông thứ vũ khí mà những kẻ chán ghét tôi sẽ sẵn sàng giết người để có được. Tôi đang cho phép ông nhận ra rằng ông có thể nghiền nát tôi dễ dàng như thế nào ngay bây giờ, nếu ông muốn. Ông có thể chà đạp từng giấc mơ và tất cả những khát vọng quý giá nhất của tôi dưới gót giày ông cho đến tận khi ông nghiền nát chúng thành cát bụi."

Severus tức giận. Ông quay lại hoàn toàn để đối mặt với tên Gryffindor bướng bỉnh đáng giận và khịt mũi chế nhạo cậu ta với tất cả các kỹ năng ông tập luyện bấy lâu nay.

"Cậu có thể nhận được gì từ hành động tự hủy diệt như vậy, Potter? Ta từ chối bị dụ dỗ tham gia vào một trận chiến nhỏ khác với cậu, vì vậy nếu cậu đang cố gắng để buộc ta nguyền rủa cậu, muốn khiến ta gặp rắc rối với Minerva, thì cậu tốt nhất nên quên kế hoạch ấy đi."

"Chuyện này không liên quan gì đến trường học. Tôi yêu ông, chính ông đấy, đồ khốn kiếp ngu ngốc!"

"Xin cậu đừng chọc cười ta, làm ơn. Cậu nghĩ ta có thể ngu ngốc đến mức nào? Cậu đã nhìn thấy ta trong khoảnh khắc tồi tệ nhất của ta. Cậu đã chứng kiến những hành vi kinh khủng nhất mà ta từng phạm phải. Không đời nào cậu sẽ rơi vào tình yêu với một người đàn ông như ta khi cậu đã biết ta như thế nào."

"Đó chỉ là..."

"Cậu đã bỏ mặc ta chết một mình trong cái lều cũ đầy bụi bặm đó và sau đó dốc hết sức ... giải cứu ta ... khỏi một bản án hoàn toàn xứng đáng ở Azkaban, bằng phương pháp cực kỳ nhục nhã khi phơi bày từng chút sự yếu đuối của cái bản ngã ngu ngốc thời niên thiếu của ta, trưng bày chúng ra trước sự khinh miệt của toàn bộ cộng đồng phù thủy. Đó không phải là hành động của một người đàn ông với người mình đang yêu."

"Đúng, tôi làm thế vì tôi yêu ông! Tôi đang cố gắng cứu ông. Tôi muốn cả thế giới biết sự tuyệt vời trong ông dù ông cứ cố phủ nhận nó. Không có gì là nhục nhã khi yêu một người trọn vẹn và tuyệt đối như ông đã từng, Severus. Ngay từ đầu ông đã không nên bị buộc phải ra tòa và tôi muốn ... "

"Cậu muốn phá hủy ta. Cậu đã cố gắng hủy hoại danh tiếng khó-kiếm-được của ta bằng cách biến ta thành một con gấu bông nhà Hufflepuff ... đáng thương ... để mọi người có thể nhìn vào và chế giễu. Sau đó, chưa đủ hạnh phúc với tất cả những điều đó, cậu đã dám theo ta đến tận đây, đến nơi duy nhất trên thế giới mà ta thực sự cảm thấy an toàn, và tiếp tục sử dụng sự tồn tại của cậu ở nơi này để xua đuổi ta rời khỏi nó!"

"Đó không phải sự thật. Tôi không muốn làm ông rời khỏi Hogwarts. Tôi..."

"Cậu đã sử dụng sự hiểu biết của cậu về quá khứ của ta, về sự hối tiếc sâu sắc của ta, để tiếp cận ta vào thời điểm mà cậu biết ta sẽ yếu đuối dễ bị tổn thương. Cậu có thể thấy rằng ta không tỉnh táo trong đêm hôm đó và vẫn dám nhận lấy những gì, mà chính cậu đã thừa nhận, rằng cậu biết ta sẽ không bao giờ đưa cho cậu nếu ta có đủ lý trí thông thường.

"Hành động của cậu trong trường hợp này không gì hơn ngoại trừ sự đáng khinh bỉ, Potter. Cậu đã biết điều đó trong suốt nhiều tháng và bây giờ chính ta cũng biết điều đó. Không có gì để đấu tranh ở đây cả. Không có gì có thể cứu vãn được. Dù cậu có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng không có gì khác cho cậu chiếm được. Cậu không đời nào có thể làm nhục ta thêm nữa, ta đảm bảo với cậu điều đó. Không có điều gì trên đời này có thể làm ta bị hạ thấp hơn sự thấp hèn chính cậu đã mang lại cho ta... "