Mặt Trời Sẽ Luôn Đến

Chương 10



Màu da tự nhiên của Potter có màu sắc nhợt nhạt đầy chết chóc so với màu trắng mịn của vỏ gối trong bệnh xá, có những quầng thâm dưới mắt cậu ấy, trước đây Severus đã không nhận ra sự tồn tại của chúng cho dù đôi mắt ấy đã luôn mở ra và hướng trực tiếp, tha thiết nhìn chăm chú vào ông trong suốt vài tuần qua.

Người thanh niên trông quá gầy yếu và nhỏ bé khi ngủ dưới một đống chăn bông chồng lên nhau cao chót vót, đến nỗi Severus không thể không có ý nghĩ kỳ quái rằng một cơn gió nhỏ nhất sẽ có thể nâng cậu ấy lên trong không trung và mang cậu ấy đi thật xa khỏi căn phòng này, xa khỏi sự an toàn mà ông sẽ mang đến cho cậu ấy ở đây. Đưa cậu ấy đi quá xa đến mức ông không thể với tới, không thể giúp đỡ, không thể ôm chặt vào lòng...

Potter ... không. Harry đã yêu ông. Cậu ấy yêu ông với tình yêu chân thành thuần khiết, cảm xúc ấy đã buộc phép thuật bị biến đổi của lời nguyền của Edgar ghi nhận ông là người phụ trách "huấn luyện" Potter. Dù nghe có vẻ khó tin đến mức nào, thì trái tim của người thanh niên đã chọn ông, chọn ông trong tất cả những người khác, biến ông thành người mà Harry Potter phải trung thực trò chuyện, làm ông là người mà cậu ấy sẽ phải ở gần trong suốt sáu tuần tiếp theo của cuộc đời, nếu cậu ấy muốn tránh khỏi sự tra tấn của lời nguyền Hỏa ấn...

Ý nghĩ đó bùng lên trong đầu Severus như một tiếng động lớn đầy bối rối, và trong lòng ông run rẩy với nhận thức đầy đủ rằng, mặc dù Harry đã tập trung đủ can đảm để thổ lộ cảm xúc của mình trước mặt ông, thì ông vẫn không sẵn sàng, không tình nguyện tin một từ nào về điều đó. Ông đã khinh bỉ, đã ... từ chối ... tình yêu của Vị cứu tinh, khẳng định đó là một lời nói dối tàn nhẫn, một sản phẩm từ sự ngu ngốc vô hạn của cậu ấy.

"Không sao đâu, Severus. Xin đừng tự dằn vặt mình vì điều đó. Dù sao thì bây giờ tất cả đều là chuyện đã trôi qua, không cần lo nghĩ nữa."

Khuôn mặt của Harry nhăn lại thành một chiếc mặt nạ của sự đau đớn ngay khi thốt ra câu nói đó, và Severus nhận ra rằng câu nói vừa rồi là một lời nói dối trần trụi. Ngay trong giây tiếp theo, nỗi lo lắng kéo ông ra khỏi ghế, làm ông tách bàn tay vẫn còn mắc kẹt của mình ra khỏi những ngón tay đang siết chặt của Harry để rút đũa phép ra, và thi triển một bùa Tê dại đơn giản trên cơ thể đang quằn quại của Chủ nhiệm nhà Gryffindor.

"Harry, cho dù cậu sẵn lòng tha thứ và muốn bao dung cho cảm xúc của ta thế nào đi nữa, thì xin cậu đừng nói dối ta cho đến khi thuốc giải được pha chế xong. Ta hoàn toàn ý thức được những hành động gần đây của ta với cậu là tàn nhẫn đến mức nào và ..."

"Severus, làm ơn, đừng làm vậy..."

"Nghe này, Harry. Học trò Edgar đáng ghét của cậu đã rất cẩn thận khi xây dựng lời nguyền này. Nó được thiết kế để không cho phép bất cứ điều gì ngoài sự chân thành trung thực giữa học đồ và người huấn luyện, buộc nạn nhân của lời nguyền phải bộc lộ bất cứ cảm xúc nào mà bản năng người đó cảm thấy có xu hướng muốn che giấu, để mang lại, tạo ra sự gần gũi thấu hiểu nhau mà những đứa trẻ kia chắc hẳn đã không thể tự phát triển chúng theo cách tự nhiên. Một thần chú kỳ quái và gian xảo, nhưng đồng thời cũng thông minh một cách độc ác và nó yêu cầu ..."

"Tôi hoàn toàn biết rõ nó yêu cầu điều gì. Tôi biết ơn vì ông đã không bỏ mặc bắt tôi tự giải quyết chuyện này một mình, nhưng ... Tôi không muốn sự thương hại của ông. Tôi biết rằng ông không đáp lại tình cảm của tôi. Ông đã dùng hết khả năng để nhấn mạnh thật sự rõ ràng ý kiến ​​của ông về tôi, và tôi thực sự rất biết ơn nếu ông không mang cho tôi những hy vọng sai lầm, khi mà bây giờ tôi đang buộc phải ... phơi bày hoàn toàn... sự yếu đuối trong cảm xúc của tôi. Như vậy đã là quá đau khổ rồi, Severus."

Severus dùng bàn tay run rẩy xoa mái tóc rối bù của mình, hoàn toàn mất hết tinh thần khi nhận ra rằng vì sự chối bỏ không chịu lắng nghe của ông, Harry đã bị tổn thương sâu sắc như thế nào.

"Ta không thương hại cậu chút nào, hoàn toàn không, Potter!" ông gầm gừ trong cơn bực bội kiệt sức, và chỉ nhận ra mình đã tự thể hiện bản thân tồi tệ như thế nào khi người thanh niên trên giường co rúm lại như thể vừa bị tát, và cậu ấy lập tức quay gương mặt tái xám vào bức tường.

Nỗi buồn khổ tột độ trào ra từ bộ dạng cuộn người của sư tử nhà Gryffindor như một luồng khí độc, và đôi mắt của Severus nóng cháy với ý thức kinh hoàng về việc ông thực sự đã không chuẩn bị trước để xử lý với sự mong manh đầy đau lòng của tình yêu của đời mình.

Ông thở dài thành tiếng với sự mệt mỏi khi tự thấy mình quá tồi tệ, ông cắn môi dưới, biểu lộ sự xáo trộn trong nội tâm mình, trước khi ông có lòng can đảm ngồi xuống mép giường nệm, đưa chính mình đến gần hình dáng run rẩy của Harry hết mức có thể, như một nỗ lực vụng về để đưa cho cậu ấy sự an ủi mà ông khao khát muốn đưa, nhưng hoàn toàn không biết phải diễn đạt ý muốn này như thế nào.

"Ta xin lỗi, Harry. Ta ... Ta hoàn toàn không có ý hung dữ với cậu. Ta thật sự rất tệ với những chuyện như thế này. Mẹ cậu luôn nói rằng ta không biết cách giải quyết những cảm xúc của chính mình, càng đừng nói đến cảm xúc của người khác ... "

"Làm ơn, Severus, làm ơn ... Tôi cầu xin ông, lúc này xin đừng nhắc đến mẹ tôi. Tôi biết ông rất yêu bà ấy và yêu cầu này có thể không hợp lý trong mắt ông, nhưng tôi không thể nào đương đầu với ý nghĩ về việc nói chuyện về chủ đề chết tiệt ấy trong khi lời nguyền này đang làm đầu tôi rối tung lên."

Nội tạng của Severus bắt đầu cuộn lại khi ông nhận ra rằng kể từ khi Harry tỉnh lại, không có điều gì ông đã nói hay đã làm có thể xoa dịu nỗi đau đớn trong cảm xúc của cậu ấy. Với mỗi một từ ngữ lời ông thốt ra, ông cứ tiếp tục làm tổn thương Harry nhiều hơn nữa, và sự thất vọng tuyệt đối khi ông đi đến kết luận không thể tránh khỏi này đã khiến ông nghẹn ngào nói ra một lời thề vô vọng:

"Được rồi, Harry. Ta sẽ yên lặng như nấm mồ, ta hứa ... Vậy sao cậu không ngủ tiếp đi? Poppy nói cậu cần phải nghỉ ngơi."