Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 26: TẦN NGUYỆT BỊ THƯƠNG.



Ba tiết đầu của hôm nay là Sử, Địa, Toán, đến tiết thứ tư là tiết Thể dục. Đúng 10 giờ, học sinh khối 11 ùa nhau ra sân thể dục của trường.

Thẩm Thiên Thành bên khối 12 không biết chuồn đi đâu mà mua được một ly trà sữa, anh kéo theo Phó Dịch Bắc cúp mất một tiết Tin học chạy ra sân thể dục.

Phó Dịch Bắc cà lơ phất phơ mặc cho Thẩm Thiên Thành lôi lôi kéo kéo, anh chán phèo lê từng bước đi còn cố ý dùng lực mà kéo ngược lại Thẩm Thiên Thành.

Thẩm Thiên Thành càng lôi càng mệt, đến khi thở không ra hơi anh gào lên.

"Cậu đi nhanh coi! Không thôi trà sữa tan đá hết thì làm sao?"

Phó Dịch Bắc nhàn nhạt liếc anh một cái.

"Cậu lên cơn gì nữa đây? Khi không mua ba cái trà ngọt ngấy này làm gì?"

Thẩm Thiên Thành dùng sức chín trâu hai hổ kéo Phó Dịch Bắc, tên này mặc dù nhìn gầy nhưng sức lực lại mạnh đến kinh người.

"Ây, hôm qua tớ nhờ Tần Nguyệt mang cơm cho cậu hứa sẽ mua cho em ấy một ly trà sữa, nhưng hôm qua tớ quên nên hôm nay mọi giá phải đưa qua cho em ấy. Cậu không biết ly trà sữa này khó mua cỡ nào đâu, tớ phải nhờ người xếp hàng mua đến giờ mới có đấy!"

Phó Dịch Bắc hơi nhướng mi nhìn về ly trà sữa trong tay Thẩm Thiên Thành, anh chẹp miệng không càm ràm nữa, bước chân đi cũng nhanh hơn trước.

Thẩm Thiên Thành kéo kéo lại phát hiện Phó Dịch Bắc không cố ý gồng mình lại nữa thì hớn hở kéo anh đi nhanh hơn.

Hai người trước sau đi đến sân thể dục, lúc cách chỗ của lớp 11a một đoạn thì bất thình lình một tiếng thét chói tai vang lên thu hút mọi ánh nhìn về bên kia.

"Tần Nguyệt!"

Thẩm Thiên Thành cùng Phó Dịch Bắc đồng thời nhìn về phía đám đông nhỏ bên trong vòng vây lớp 11a.

Không biết ai hô lên một tiếng:

"Trời ơi ghê quá! Chảy máu rồi kìa!"

Nhất thời Thẩm Thiên Thành nghe vút một tiếng, người vốn dĩ lúc này còn kì kèo không muốn đi hiện tại đã chạy như bay vào đám đông.

"Này..."

Thẩm Thiên Thành trơ mắt nhìn bàn tay khi nảy còn đang nắm cổ tay Phó Dịch Bắc hiện tại đã trống không của mình hoang mang hai giây, sau đó anh cũng chạy biến vào đám đông.

Ở trung tâm vòng vây, Tần Nguyệt ngồi bệch dưới đất sắc mặt đã tái mét vì đau, Nguyễn Ân Vân bên cạnh đã hoảng tới mức hốc mắt đỏ bừng.

Một chân Tần Nguyệt đi giày thể thao một chân khác đã tháo giày ra và đang chảy máu không ngừng.



Trình Duệ đi tới xem xét vết thương của cô, không biết anh đã lấy từ đâu ra một miếng vải nhanh chóng cầm máu cho cô, nhìn sắc mặt cô không tốt anh vội nói:

"Lên để tớ cõng cậu đến phòng y tế!"

Tần Nguyệt mím môi nhịn đau đến ứa mồ hôi lạnh, cô vươn tay muốn bám lên vai Trình Duệ để anh cõng.

Thì dưới nách và đầu gối cô đã có người nhanh hơn luồng tay xuống một phát bế bổng cô lên.

"Phó..."

Tần Nguyệt kinh ngạc nhìn sườn mặt đanh lại của thiếu niên, nhất thời quên cả phản ứng.

"Tránh ra!"

Phó Dịch Bắc quát một tiếng, vẻ mặt anh đăm đăm trong rất doạ người khiến cho vòng vây xung quanh bất giác giãn ra.

Thẩm Thiên Thành thấy vệt máu loang lổ trên đất cũng biết chuyện không ổn, anh vội xua đám người ra cho Phó Dịch Bắc đi.

"Các bạn, phiền tránh đường một lát!"

Phó Dịch Bắc một đường bế Tần Nguyệt chạy như bay về phía phòng y tế của trường trong ánh mắt ngỡ ngàng của đám học sinh vây quanh.

Trình Duệ vẫn còn ngồi ở đó vươn mắt nhìn theo bóng lưng hai người, Huỳnh Long Nam đi đến vỗ vỗ vai anh.

"Đứng lên đi, mặt đất toàn máu tanh lắm."

Lưu Khiêm Thuận cũng đến, khẽ lắc đầu nói:

"Chúng ta cũng đến phòng y tế xem sao đi."

Trình Duệ chậm rãi thả lỏng nắm đấm đứng lên, anh liếc mắt lại không thấy Nguyễn Ân Vân lúc nảy sợ tới phát khóc đâu hỏi:

"Ân Vân chạy đi đâu rồi?"

Lưu Khiêm Thuận hất cằm, đáp:

"Chạy theo Tần Nguyệt rồi."

Trình Duệ gật đầu.

"Chúng ta cũng đến đó một chuyến xem sao."



Ba người cùng nhau rời đi để lại đám đông bàn tán sôi nổi, La Tuệ Lăng đứng trong một góc sắc mặt âm u nhìn hết thảy.

"Ghớm, đứt chân có xíu mà làm thấy ghê!"

Lý Nhã Vi bĩu môi khinh thường, tưởng đâu La Tuệ Lăng sẽ nói mấy câu đại loại giải hoà như mọi khi, ai dè cô nói xong liền thấy cô ta xoay người đi luôn.

"Này Lăng Lăng, chờ tớ với!"

Từ sân thể dục đến phòng y tế là một đoạn khá xa, Tần Nguyệt được Phó Dịch Bắc một đường bế đi có chút xốc nảy, hai mắt cô như nổi đom đóm tay víu lấy cổ áo anh thều thào gọi:

"Dịch Bắc, anh chạy chậm thôi."

Phó Dịch Bắc một đường bế cô chạy cũng chẳng thở gấp, anh nhìn miếng vải trên chân cô đã có dấu hiệu thấm máu ra, mày anh cau chặt giọng nói ra lạnh lùng sắc bén vô cùng.

"Im miệng, nói nữa tôi ném em xuống bây giờ!"

Tần Nguyệt nhắm chặt hai mắt, cảm giác lâng lâng bất định khiến cô khó chịu tới mức sóng mũi cay xè.

Cô càng níu lấy áo anh chặt hơn, nức nở nói:

"Tôi chóng mặt quá!"

Phó Dịch Bắc ý thức được cô thật là không ổn, nhưng anh không thể thả chậm tốc độ chân chỉ có thể cắn răng ôm cô chặt hơn, bắt đầu chạy nước rút.

Lúc đến được phòng y tế hơi thở Tần Nguyệt đã bắt đầu dồn dập sắc mặt tái nhợt, Phó Dịch Bắc khó khăn nuốt khan một ngụm nước bọt đặt cô nằm lên giường.

Cô Bùi bác sĩ của phòng y tế tiến lên hỏi:

"Em ấy làm sao?"

Phó Dịch Bắc lúc này mới chợt nhớ mình cũng không biết cô bị gì, anh chỉ có thể lấp lửng đáp:

"Chân em ấy bị thương, cô mau xem một chút! Nảy giờ đã chảy máu rất nhiều!"

Cô Bùi gật đầu không nói hai lời dùng kéo cắt miếng vải trên chân Tần Nguyệt xuống, cô vừa làm vừa nói với y tá bên cạnh mình.

"Tiểu Trình, em đi lấy hòm cứu thương lại đây."

Cô y tá tiểu Trình lập tức đi lấy hòm cứu thương còn sẵn tiện kéo luôn Phó Dịch Bắc đi ra ngoài kéo rèm lại cái roẹt.

Phó Dịch Bắc bị đẩy ra bên ngoài vẻ mặt cau có không hài lòng, nhưng anh vẫn kiên nhẫn mà không kéo cái rèm chết tiệt kia ra.