Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện

Chương 54: Sự trả thù của Trác Chi Dĩnh



"Chi Tĩnh, được em chủ động nhờ giúp đỡ thế này anh rất vui. Mấy tiếng trước anh có gặp cha em, chú ấy nói sau khi em từ thành S về sẽ chính thức bàn bạc chuyện của chúng ta"

Đường Vũ Hán vui vẻ nói không ngừng từ lúc xe chạy từ căn cứ đến bây giờ đã 30 phút đồng hồ. Làm sao hắn không vui vẻ cho được, hôn thê của hắn cuối cùng cũng chịu chủ động nói chuyện, không những vậy còn đích thân đón hắn đến thành phố S, cô ấy còn không mang theo một con chó nào làm kỳ đà.

Xe chạy đến ven bìa rừng thành phố tiếp giáp với thủ đô thì bất ngờ phanh lại, Trác Chi Tĩnh nhất quyết tự mình lái xe ngồi bất động, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía trước, hoàn toàn không có một động thái nào khác rằng cô ta sẽ lái tiếp.

Đường Vũ Hán nhìn không gian xung quanh vắng lặng, hắn thắc mắc:

"Em đói à? Hay em muốn đi vệ sinh?"

"Đường - Vũ - Hán !"

Trác Chi Tĩnh gằn từng chữ trong kẽ răng: " Anh có còn nhớ Trạch Tư Hoành không??"

Đường Vũ Hán nghe Trác Chi Tĩnh nhắc đến, ngưng một lát, vẻ mặt hoạt ngôn bình thường thu lại, lộ ra vài phần nặng nề. Hắn gật đầu.

"Anh có biết Trạch Tư Hoành chết như thế nào không??"

Hắn gật đầu.

"Anh tận mắt chứng kiến?"

Hắn tiếp tục gật đầu.

Trác Chi Tĩnh siết chặt vô lăng, cô ta dường như nhớ lại điều gì đó, đầu cúi xuống, giấu cảm xúc tận sâu vào trong lòng.

Mãi sau, cô ta mới khàn giọng, đầu vẫn cúi gằm: "Tại sao ... tại sao người hi sinh lại là anh ấy? Tại sao ... chỉ vì gia thế anh ấy không tốt như các người sao??"

Đường Vũ Hán im lặng không nói, ánh mắt không nhìn ra chút cảm xúc.

Trác Chi Tĩnh bắt đầu nức nở: " Tư Hoành là thanh mai trúc mã của tôi, tôi và anh ấy tình cảm tốt đẹp như vậy ... Tại sao các người cứ phải phá hoại mới chịu? Buông tha chúng tôi ảnh hưởng gì đến lợi ích của mấy người sao??

Đường Vũ Hán, tại sao lúc đó người chết đi không phải anh mà là Tư Hoành của tôi?

Cầm giấy báo tử của anh ấy từ đơn vị huấn luyện báo về doanh trại, anh có biết lúc đó tôi đã muốn đồng quy vu tận, giết chết băm vằm anh cho hả thế nào không??

Cả một đội ngũ, anh, Phó Kiệt, Quý Viêm, Khiêm Tấn Hạo, Tống Hâm, Khúc Phóng, Trạm Án, Lục Hiểu Vĩ, Điều Yên, Tuấn Doanh, Thu Dã, tất cả đều an toàn trở về sau khoá sinh tồn ở rừng Đầm Lầy, tại sao? Tư Hoành của tôi lại không?"

Trác Chi Tĩnh ngẩng mặt lên, mắt đẫm nước nhiễm theo cả hận ý bất dung. Lần đầu tiên cô ta thể hiện sự yếu đuối của một cô gái trước mặt người khác, thế nhưng mải đắm chìm trong cảm xúc, Trác Chi Tĩnh hoàn toàn không nhận ra trong ánh mắt của Đường Vũ Hán, tất cả đều là một mảnh bình lặng.

Giống như hắn đã dự đoán được từ trước.

"Thế nhưng ... tôi biết dù có giết anh, Tư Hoành của tôi cũng sẽ không sống lại được. Canh giữ bên linh cữu của anh ấy một ngày, tôi nhận ra chết quả thực đó là cách thức nhanh nhất, nhưng lại sung sướng nhất. Nó không hợp để trả thù"