Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 86: Chờ đợi



Cố Ngọc cưỡi lão hổ rêu rao khắp nơi, thú biến dị tự động né xa ba thước, cho dù có người biến dị không có mắt muốn tiến lên đây đánh lén, cũng bị lão hổ dùng đuôi quất một cái bay đi thật xa.

Trong căn cứ khắp nơi đều hỗn độn, huyết tinh đầy đất.

Bọn họ chậm rãi đi qua, phảng phất như tới một thế giới khác.

Mấy ngày trước, nơi này vẫn còn rất tốt, phần tốt này, có lẽ chỉ duy trì ở mặt ngoài để cho mọi người nguyện ý nhìn nhận chỗ tốt nơi này. Trên thực tế nội bộ sớm xấu xí không chịu nổi.

Người nắm giữ quyền cao chức trọng tranh quyền đoạt lợi, không xem mệnh người thường là mệnh mà đối đãi như cỏ rác. Những người đột nhiên biến mất không thấy đâu, lại không có ai biết bọn họ đã bị kéo đi làm thức ăn cho thú biến dị?

……

Toàn bộ Song Sơn căn cứ đều lộn xộn, nhóm người Cố Cẩn lái xe đi ra ngoài thật xa mới quăng xuống được người cùng thú biến dị đuổi theo phía sau. Xa xa nhìn phía căn cứ dâng lên cuồn cuộn khói đặc, bọn họ biết người nơi đó sẽ không còn trở ra được.

Tiếng cuông điện thoại vang lên, Cố Cẩn nghe máy tức thì, là thanh âm Hàn Thải Liên, “Mọi người ở chỗ nào, thoát khỏi căn cứ chưa?”

Tuy rằng bọn họ đã đường ai nấy đi, phương hướng cũng bất đồng, nhưng Hàn Thải Liên ít nhất muốn xác định bọn họ đã bình an, nếu mọi người không thoát được, hắn nhất định sẽ quay trở về.

“Chúng tôi đã ra ngoài căn cứ, còn đang đợi chị tôi cùng Trịnh Gia.” Sắc mặt Cố Cẩn có chút nôn nóng, hiện tại căn cứ loạn thành một nồi cháo, ai cũng không dám đi vào bên trong đó.

Nhưng Cố Ngọc cùng Trịnh Gia còn chưa ra ngoài, trong lòng hắn có thể không nóng nảy sao?

“Cậu chờ chút, tôi có điện thoại.” Cố Cẩn thấy rõ số điện thoại gọi đến liền vui sướng cắt cuộc gọi Hàn Thải Liên. Quả nhiên là của Cố Ngọc, “Chúng tôi đã ra khỏi căn cứ, hội hợp ở chỗ nào đây?”

Cố Cẩn nói một vị trí đại khái, Cố Ngọc liền ngắt điện thoại.

Biều tình hắn còn có chút ngơ ngẩn, vì sao trong điện thoại lại truyền đến tiếng gió 'vù vù' như vậy, chẳng lẽ bọn họ đang chạy vội tới?

Đầu dây bên kia Hàn Thải Liên còn chờ hắn đáp lời, Cố Cẩn thanh thanh giọng nói, “Chị của tôi không có việc gì, các người đi thôi!”

Hắn biết Hàn Thải Liên là lo lắng cho bọn họ, còn tính là có chút nghĩa khí đó, không có hoàn toàn thấy sắc quên nghĩa.

“Thật sự không có việc gì?” Hàn Thải Liên bán tín bán nghi, kỳ thật rời khỏi nhóm Cố Ngọc trong lòng hắn vẫn còn có chút không nỡ. Nhưng hắn không muốn đi tới Thủ đô, hơn nữa hắn còn có người nhà ở N tỉnh, cũng không biết hiện tại còn sống hay đã chết, dù như thế nào hắn cũng phải đi đến nhìn tận mắt.

“Không có việc gì, các người đi đi, về sau chúng tôi tới N tỉnh thăm cậu!” Cố Cẩn đại khí phất phất tay, mạt thế tiến đến nguy cơ tứ phía. Nhưng chỉ cần mấy người bọn họ an ổn, trong lòng hắn cuối cùng có thể kiên định hơn một chút.

“…… Bảo trọng!” Lời nói Hàn Thải Liên có chút nghẹn ngào, cuối cùng vẫn là quyết tâm cắt đứt điện thoại, giẫm mạnh chân ga hướng N tỉnh mà đi.

Minh Y ngồi ở trên ghế phụ, cô nhìn thoáng qua Hàn Thải Liên, ánh mắt lo lắng lại chuyển về phía Minh mẹ ngồi ghế sau, sau khi bị thú biến dị trảo thương bà vẫn luôn sốt cao không lùi, cũng không biết có thể bị biến dị hay không, hay là sẽ đạt được dị năng?

Nếu nói giờ khắc này cô không lo lắng là không có khả năng, nhưng vận mệnh nhiều chông gai, ai cũng không dự đoán được kết quả sẽ như thế nào?

Tựa như cơm chiều bọn họ còn ngồi ăn cùng nhau, nhưng ai ngờ đến nửa đêm từng người một bắt đầu chia rẽ con đường đào vong.

Minh ba gắt gao nắm chặt dao nhỏ ngồi ở ghế sau, ông đem Minh mẹ ôm ở trong lòng ngực, nửa lo lắng nửa khẩn trương. Nếu vợ ông thật sự biến dị, ông không dám chắc mình có thể đâm dao xuống được.

Nếu tốt hơn một chút, có thể có được dị năng, nếu là……

Minh ba lắc lắc đầu, không dám suy nghĩ thêm.

Phía trước đen nhánh một mảnh, chỉ có đèn xe ô tô chiếu sáng lên con đường phía trước, đó là phương hướng về nhà của bọn họ.

……

Cố Cẩn cùng Phương Tử Di xuống xe dọn dẹp sạch sẽ những chướng ngại chung quanh, có vài con thú biến dị không có mắt từ trong bụi cỏ nhảy ra, từ xa đã bị Phương Tử Di dùng một phát súng đưa ra kết cuộc.

Tiểu Đông an tĩnh ngồi bên trong xe, không nói lời nào cũng không xuống xe, chỉ là ánh mắt nhìn về phía màn đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, phảng phất nơi đó có u linh không nhìn thấy được.

Ngô Hữu Dân ở trong xe do dự một chút, vẫn là mở cửa xe đi xuống.

Nhóm người Cố Ngọc bọn họ mang đến cho hắn chấn động quá nhiều, trước mắt mỗi người bọn họ đều có thể dùng điện thoại câu thông nhau hắn cũng không hiếm lạ. Chỉ là cái điện thoại này tựa hồ chỉ có mấy người bọn họ có trong tay mới có thể dùng, không thể liên hệ với người khác?

Bằng không Cố Ngọc cũng sẽ không vì nguyên nhân này mà đáp ứng bảo hộ hắn về Thủ đô đi.

“Điện thoại các người không thể gọi tới S tỉnh?” Ngô Hữu Dân hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình, tuy rằng hắn đã có phán đoán.

Bọn họ hiện giờ là đồng đội, hắn cũng không hy vọng giữa mọi người có cái gì giấu giếm, trừ phi đó những cái cơ mật, đồ vật không thể cho người ngoài biết đến.

“Không thể, cũng chỉ có mấy người bọn tôi liên lạc với nhau thôi.” Cố Cẩn lắc lắc đầu, Quách Triệt cũng có điện thoại, chỉ là chuyện này chỉ sợ Ngô Hữu Dân cũng không biết.

“Ngô thượng tá như thế nào lại đến nơi này?” Phương Tử Di có tới có lui, rốt cuộc cùng Ngô Hữu Dân không tính là quen thuộc, lẫn nhau đều đang trong giai đoạn thăm dò.

“Tôi phải về Thủ đô, lại không nghĩ rằng ở chỗ này bị bắt lấy, bọn họ thấy tôi không có giá trị trị gì lợi dụng liền muốn đem tôi đi giết, hai người Cố Ngọc và Trịnh Gia đã cứu tôi.” Ngô Hữu Dân một câu liền nói rõ tiền căn hậu quả, chỉ là bỏ qua nguyên nhân hắn trở về Thủ đô, Phương Tử Di cùng Cố Cẩn liếc nhìn nhau, cũng không có ý tứ tiếp tục truy vấn.

“Ngô thượng tá như thế nào lại không có giá trị, là đám người trong căn cứ không biết nhìn bảo vật thôi.” Bất quá Ngô Hữu Dân dù sao cũng là dị năng giả, cho dù dị năng thực yếu ớt nhưng cũng là dị năng a.

Phương Tử Di đem Ngô Hữu Dân từ trên xuống dưới nhìn một lượt, trong lòng suy đoán vừa rồi khẩu súng kia của hắn là lấy từ đâu ra, hiện giờ lại chạy đi đâu rồi?

Ngô Hữu Dân không tỏ ý kiến cười cười.

Trong đêm tối, hắn dựa ở bên xe lẳng lặng châm lửa một điếu thuốc, tia lửa ở trên đầu ngón tay hắn lóng lánh, có một loại sức quyến rũ nam nhân không nói nên lời.

Phương Tử Di nhìn thoáng qua liền thu hồi mắt, cô đối với nam nhân không có hứng thú, nếu Ngô Hữu Dân có thể đem khẩu súng kia của hắn lấy ra, cô còn có hứng thú nghiên cứu thật tốt một phen.

Nhưng Cố Cẩn lại như được mở ra tân đại lục, dán đến trước mặt Ngô Hữu Dân, chớp mắt vài cái nói: “Ngô thượng tá, còn có thuốc lá sao?”

Ngày thường hắn cũng hút thuốc đến mức không đủ một gói thì không đã ghiền, nhưng lúc này không biết làm sao mới có thể hút được một ngụm. Vật tư mà bọn họ dữ trữ trong mạt thế làm sao lại không nghĩ đến việc bỏ thêm thuốc lá vào chứ?

Ngô Hữu Dân sảng khoái cho Cố Cẩn một điếu thuốc, “Cậu cùng chị cậu lớn lên thế nhưng lại không giống nhau nhỉ.”

Cố Ngọc thanh lãnh, Cố Cẩn náo nhiệt hào sảng, nếu không nói thì ai cũng không thể tưởng tượng được đây là hai chị em.

“Có thể là một người giống ba một người giống mẹ.” Cố Cẩn hít vào một hơi thật sâu, thỏa mãn phun ra một vòng khói thuốc, hắn làm sao không biết Ngô Hữu Dân đây là nhân cơ hội nói lời khách sáo, ý tứ trái phải đều đang muốn thăm dò về chị hắn, người này sẽ không phải là có ý gì với chị hắn đi?

Không sai, Cố Ngọc rất mạnh, nhưng Trịnh Gia cũng không yếu, hơn nữa trù nghệ còn ngon nhất đẳng.

Vấn đề như vậy, Ngô Hữu Dân trừ bỏ diện mạo tốt địa vị cao, nhưng dị năng cùng trù nghệ chưa biết ra sao, chỗ nào xứng đôi với chị hắn chứ?

Hai người câu được câu không cùng nhau tán gẫu, khiến Ngô Hữu Dân kinh ngạc chính là Cố Cẩn tuổi còn nhỏ thế nhưng cũng thuộc dạng thâm tàng bất lộ*. Khi trả lời vấn đề của hắn rất khéo đưa đẩy lại một giọt nước cũng không lọt, hắn hỏi tới hỏi lui cũng không hỏi thăm được chuyện hắn muốn biết rõ ràng, thế nhưng lại bị Cố Cẩn đem đề tài chuyển ra thật xa hắn, trong chốc lát cũng chưa vòng trở về được.

*Thâm tàng bất lộ = Đại loại là chỉ người có tri thức tài năng nhưng giấu vào trong, ko khoe khoang tài năng trước mặt người khác.

Đây là do người trẻ tuổi nên suy nghĩ không giống nhau sao?