Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 94: Trở về



Toàn Hiểu Vũ có chút không biết làm sao, biến hóa bất thình lình này cậu không biết là tốt hay xấu, lúc này nghe thấy Sở Thiên bảo không được chạm vào, quả thật chỉ biết trơ mắt nhìn hắn.

Nhìn thấy ánh mắt của Toàn Hiểu Vũ, Sở Thiên cũng có chút đau lòng, hiểu cậu đang lo lắng cho mình, vì thế dịu dàng nói: “Không có việc gì, có thể là tiến hóa.”

Hắn ngồi xếp bằng tại chỗ nhắm mắt lại: “Để anh xem thử có thể khống chế nó hay không.”

Toàn Hiểu Vũ khẽ gật đầu cũng không dám lên tiếng làm phiền, đứng ở một bên ngóng trông ánh mắt chớp cũng không thèm chớp nhìn chằm chằm Sở Thiên.

Đại khái khoảng hai mươi phút, Sở Thiên ngồi yên không nhúc nhích, Toàn Hiểu Vũ cũng là đứng không nhúc nhích, toàn thân cứng còng nhìn Sở Thiên.

Đột nhiên ánh bạc trên người Sở Thiên phát sáng, sau đó bắt đầu từ đỉnh đầu, lân giáp màu bạc dần dần rút đi, chậm rãi, khuôn mặt nguyên bản của Sở Thiên cũng dần dần rõ nét, quá trình này đại khái tốn khoảng năm phút đồng hồ.

Khi Sở Thiên mở to mắt đứng dậy từ mặt đất, đã hoàn toàn khôi phục về bộ dạng nguyên bản, ngay cả vết sẹo do không ngừng chiến đấu trong ba tháng này tất cả cũng đều biến mất, cả người có vẻ mạnh khỏe hiên ngang.

Hắn cười mỉm đi đến bên cạnh Toàn Hiểu Vũ, sau đó hai tay dang rộng làm một tư thế chào đón một cái ôm chặt nói: “Dường như là tiến hóa, thu phóng tự nhiên.”

Thấy Sở Thiên cười đến mức mặt mũi nhăn nhăn, như là trở về với bộ dạng quen thuộc của ngày xưa, Toàn Hiểu Vũ hiển nhiên là bổ nhào qua ôm chầm lấy hắn, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, hốc mắt có chút đỏ lên.

Nhưng mà cậu vẫn nhịn xuống, hít hít cái mũi, ôm Sở Thiên đem cằm gối lên bờ vai của hắn, mắng: “Ai bảo anh ăn bậy!”

Cậu cũng đoán được có thể là do con cá vừa rồi gây họa, cứ nhìn màu sắc của đám lân giáp kia cũng đủ để đoán ra. Lúc này đây tiến hóa thật có thể nói là đánh bậy đánh bạ.

Nhưng mà, mình có cũng ăn mà vì cái gì lại không có phản ứng gì hết vậy?

“Cái này gọi là như có thần trợ giúp.” Sở Thiên nguỵ biện nói, tuy rằng hắn nói hưu nói vượn, nhưng trong lòng hắn, cái loại dung hợp tiến hóa này chỉ là gặp may, không nghĩ tới gien dị hóa thú trong người hắn cư nhiên còn có thể dung hợp gien của loài khác, xem ra về sau hắn thật sự không thể ăn bậy, vạn nhất mọc ra một cái sừng trâu linh tinh gì đó thì xấu hổ chết.

“Vì sao em không bị?” Toàn Hiểu Vũ nghi hoặc hỏi.

“Trong người em không có gien của thú.” Sở Thiên đơn giản giải thích một chút: “Không gian này là bảo tàng to lớn! Không biết đã ẩn giấu bao nhiêu bí mật chờ chúng ta đi tìm tòi.” Hắn cảm thán.

Toàn Hiểu Vũ gật gật đầu lại có chút xấu hổ, không gian rõ ràng là của cậu, nhưng cậu lại hoàn toàn mờ mịt về nơi này.

Sở Thiên lúc này cũng không có chú ý cái này, mà là nói: “Gần nhất khó có được rảnh rỗi, chúng ta cứ đợi ở đây đi, để anh tìm hiểu kỹ càng phương diện này. Thuận tiện, hưởng thụ một chút thế giới hai người hiếm có này.” Hắn nói xong cúi đầu hôn cái trán Toàn Hiểu Vũ.

Đối với việc này Toàn Hiểu Vũ đương nhiên không có ý kiến gì. Đây là Sở Thiên của cậu, cậu thật vất vả mới tìm được Sở Thiên, Sở Thiên mất rồi lại có. Hắn nói cái gì chính là cái đó.

Kế tiếp trong hơn phân nửa tháng, hai người hầu như đều ngâm mình ở trong không gian, giống như đi thám hiểm vậy, đi khắp mỗi tấc đất của không gian.

Dưới sự dẫn dắt của Sở Thiên, nhận thức củaToàn Hiểu Vũ đối với không gian của mình cũng đột nhiên tăng mạnh.

Bình thường thì chính là ăn ăn uống uống, nghiên cứu giống loại còn có công năng bên trong, ngẫu nhiên đi ra ngoài, cùng Tạ Minh Hiên đi săn, rèn luyện thân thủ cũng thu hoạch thú hạch và một số thịt dị thú để dự trữ.

Tinh thần lực cấp sáu hậu kỳ cộng thêm gien dị thú, cùng với kinh nghiệm sống trong rừng suốt ba tháng khiến Sở Thiên đã có thể phán đoán chuẩn xác, trong mạt thế những nhóm dị thú và thực vật biến dị hoàn toàn, những nhóm có thể làm thức ăn cho nhân loại.

Bọn họ đi săn không phải vì để ăn, trước khi đi Toàn Hiểu Vũ xuất ra hai phần ba vật tư giao cho Bạch Minh Hi, kỳ thật chính là tương đương giao cho đoàn đội, còn lại một phần ba này cũng đủ để bọn họ cơm áo không lo.

Cho nên bọn họ đi săn, thứ nhất là vì thu hoạch thật nhiều thú hạch — sau khi bọn họ phát hiện. Sở Thiên có không đem thú hạch xem như nơi phát ra năng lượng giống như tinh hạch tang thi, thú hạch cũng thành một trong những nguồn tài nguyên nhất định phải thu hoạch.

Thứ hai đương nhiên là vì sau khi trở về, đem những thịt dị thú này giao cho đoàn đội, Tiêu Tử Nhiên muốn thành lập căn cứ, thức ăn khẳng định là cung không đủ yêu cầu, hiển nhiên càng nhiều càng tốt.

Tiếp theo chính là trong không gian có chút biến hóa nhỏ, ví dụ như, hai người ở phần cuối của cánh rừng phát hiện một tổ chim thất thải, lớn lên rất giống phượng hoàng trong truyền thuyết nhưng là không thể xác thực.

Ví dụ như, sau khi Sở Thiên dị hóa, bầy cá trong sông đột nhiên đối với hắn trở nên vô cùng thiện ý, thường xuyên bơi qua bơi lại bên cạnh hắn khi hắn bơi ở con sông.

Toàn Hiểu Vũ cười nhạo hắn nói Sở Thiên hiện tại là đồng loại của chúng nó, đồng thời còn cười hỏi Sở Thiên: “Canh cá uống có ngon không? Còn muốn bắt vài con nấu uống không?”

Sở Thiên phe phẩy đầu, đứng ở trong nước, chìa tay sờ sờ bóp bóp con cá lớn bên cạnh hắn, vẻ mặt vô tội cười: “Uống ngon, nhưng mà không bao giờ ăn nữa, không thể ăn thịt đồng loại.”

Toàn Hiểu Vũ bị hắn đùa cười nghiêng ngã.

Bởi vì nhiều lần đi săn và kề vai chiến đấu, Tạ Minh Hiên đối với Sở Thiên cũng không còn hung dữ, phẫn nộ ban đầu đối với việc Toàn Hiểu Vũ bỗng nhiên bị cái con mồi này chiếm lấy cũng không còn, thỉnh thoảng đi săn còn có thể mời Sở Thiên đi cùng.

Có Sở Thiên ở đây, rất nhiều chuyện cũng dần dần có đáp án. Ví dụ như về Tạ Minh Hiên, Sở Thiên phán đoán hắn đại khái có trí lực như một đứa nhỏ ba tuổi, không có ký ức lúc trước, nhưng vững vàng nhớ kỹ chuyện phải bảo vệ Toàn Hiểu Vũ. Có lẽ, khi còn sống, Toàn Hiểu Vũ từ chối hắn biến thành chuyện mà hắn tâm tâm niệm niệm không bỏ xuống được nhất đi.

Cho nên, sau này khi biến thành tang thi rồi, cũng nhớ rõ chuyện này và còn cố chấp đi thực hiện, phương hướng dị hóa của hắn lại là tinh thần hệ, bởi vì vậy chỉ cần ở trong phạm vi nhất định hắn có thể giống như một cái ra-da tiến hành xác định vị trí.

Công năng này của Tạ Minh Hiên, khiến Sở Thiên dở khóc dở cười.

Tạ Minh Hiên vẫn đang tiến hóa, Sở Thiên có khả năng cảm nhận được. Phương hướng tiến hóa tinh thần lực của hắn và Sở Thiên khác nhau, nhưng mà đều là cấp sáu hậu kỳ, đều đang chờ đợi một khắc đột phá bình cảnh để thăng cấp lần nữa kia.

Sở Thiên trong lòng có cảm giác nguy cơ, hắn cho rằng, phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa, hiện tại nhiều lắm là đánh tay ngang với Tạ Minh Hiên, nhưng mà rõ ràng, tốc độ thăng cấp của Tạ Minh Hiên nhanh hơn hắn.

Sở Thiên cũng bắt đầu giống như đối đãi với một đứa trẻ vậy, thường xuyên tiến hành giáo dục Tạ Minh Hiên, dạy hắn hành vi của nhân loại, giáo dục càng nhiêu chính là tư duy phẩm đức.

Dù sao, Tạ Minh Hiên là tang thi, hắn tuy rằng không ăn thịt nhân loại, nhưng mà hắn có thể ăn thịt người! Từ sự tiến hóa của hắn, trí khôn sẽ không ngừng tăng lên, không giáo dục hắn một chút, sẽ rất dễ dẫn đến sai lệch, bị bản năng chiếm lấy, như vậy bọn họ rất có thể sẽ nuôi ra một con quái vật lớn tràn ngập sức uy hiếp đối với nhân loại.

Có đôi khi, Toàn Hiểu Vũ nhìn thấy bộ dạng Sở Thiên ân cần dạy bảo Tạ Minh Hiên, nghiêm khắc giáo dục, nhất thời có chút lỗi ảo giác một nhà ba người, ba ba khó tính đang dạy dỗ con trai bướng bỉnh không chịu nghe lời.

Loại ảo giác này, thường khiến cậu hỗn độn trong gió một hồi.

Nên như thế, dị năng của Toàn Hiểu Vũ cũng tăng lên rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của Sở Thiên, công năng của không gian bị lợi dụng một cách triệt để, tiến bộ của Toàn Hiểu Vũ, trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi một đường hát vang tiến mạnh, hỏa hệ dị năng đi tới cấp sáu trung kỳ.

Tốc độ và sức mạnh của cậu tăng lên theo sự biến hóa của không gian, nhưng mà gần nhất cậu càng lúc càng nhanh, đại khái là bởi vì trong không gian cũng đang biến hóa tốt đẹp đi.

Toàn Hiểu Vũ còn nhớ rõ giọng nam khi mở ra không gian, nhưng mà hai người lần này đi thám hiểm nhiều nơi như vậy, vẫn không có kết quả, cho nên dứt khoát không nghĩ chuyện này nữa.

Trái cây trong không gian đều đã chín, trừ bỏ cây thất thải vẫn đang từ tốn sinh trưởng ra, những trái cây khác hai người đều đem chúng nó thu gom lại đặt ở trong sân, vậy mà chiếm đầy nửa sân nhỏ.

Tạ Minh Hiên còn bởi vì không gian hoạt động của mình bị thu hẹp mà tìm hai người kháng nghị. Hắn trong không gian, phạm vi hoạt động trên cơ bản chỉ là chỗ nhà gỗ nhỏ và cái sân kia thôi, hắn không quá yêu thích không gian, cho nên đa số thời gian, Toàn Hiểu Vũ đều thả hắn ở bên ngoài.

Mặt khác, hai người còn thừa dịp rảnh rỗi, dùng trái cây trong không gian chế ra mấy chục bình nước trái cây, nghĩ khi trở về, tìm cơ hội cho Tiêu Tử Nhiên bọn họ dùng.

Hết thảy chuẩn bị đâu vào đó, hai người cũng định trở về. Lí Nam, Bạch Minh Hi phỏng chừng còn đang ngóng trông bọn họ trở về.

Ra khỏi khu vực bị thực vật bao phủ hoàn toàn, càng đi về phía Nam, di tích nhân loại lại càng rõ ràng. Hai người từ sớm đã ra khỏi không gian lấy xe thay đi bộ.

Không gian của Toàn Hiểu Vũ vốn có dấu vài chiếc xe, trước khi xuất phát chỉ để lại một chiếc, còn lại đều đưa qua cho Bạch Minh Hi.

Nửa tháng sau.

Mấy con đường đi thông đến căn cứ Thự Quang đã được thanh lý, hiện tại chỗ này, bởi vì có sự tồn tại của căn cứ Thự Quang và căn tứ Thiên Trạch, nên có chút an toàn, vì thế mà trên đường vùng này có rất nhiều người sống sót đi ngang qua.

Đi tới trước cửa thành của căn cứ Thự Quang, vô cùng náo nhiệt. Tuy rằng là ngoài thành, nhưng căn cứ vẫn xây một vòng phòng ngự đồng thời phái người quản lý. Cho nên, một số người không có đủ tư cách vào thành, dứt khoát cư trú tại chỗ này. Căn cứ Thự Quang cũng không đuổi bọn họ đi, nhưng đồng thời, dù cho là khu bảo hộ của ngoại thành, căn cứ Thự Quang cũng thiết lập quy tắc cần phải tuân thủ, chủ yếu chính là quản lý ở phương diện trị an, nói chung là không gây sự thì sẽ không bị đuổi ra.

Cho nên, dần dần, nơi này hình thành một khu tụ cư loại nhỏ, người mộ danh đến cũng nhiều mà người đi ngang cũng nhiều, bởi vậy còn hình thành một cái chợ giao dịch nho nhỏ, náo nhiệt lạ thường.