Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 87



Bọn Tề Duyệt ngồi trên một chiếc jeep, lái xe là một quân nhân nhìn vẫn còn khá trẻ nhưng tác phong cũng rất ổn trọng.

Từ đêm khuya đến bình minh, từ bình minh đến khi mặt trời chói chan, từ khi mặt trời chói chan đến hoàng hôn, đội ngũ vẫn luôn bị vây trong nguy hiểm. Đoàn quân kia vẫn theo sát phía sau, không khí rất là khẩn trương.

Qua một khoảng thời gian dài, đội ngũ đã kéo được một khoảng cách với tang thi triều, nhưng mọi người vẫn không dám lơi lỏng, đại quân tang thi vẫn còn trong tầm mắt của họ.

Dọc theo đường đi không ngừng có tang thi từ chung quanh nhảy ra công kích đội ngũ, chuyện này rất khác thường. Tinh thần một thời gian dài bị vây trong trạng thái khẩn trương, mỗi người đều có vẻ mỏi mệt, nhưng may mắn là bọn họ đã sắp đến đích.

Đội ngũ đi quốc lộ vài giờ trước đã hoàn toàn mất liên lạc với bọn họ, rất có thể lành ít dữ nhiều.

Lại một đợt sóng tang thi mới chuẩn bị tràn đến, có một chiếc xe vì trường kì lăn bánh mà gặp trục trặc phải dừng lại, những người khác còn không kịp phản ứng, chiếc xe kia trong chốc lát đã bị tang thi cắn nuốt, chiếc xe này đã là chiếc thứ hai gặp chuyện không may, nhân loại đối mặt với tang thi không biết mệt mỏi có vẻ thật yếu ớt vô lực.

Phía trước có một ngã rẽ, quẹo vào lối rẽ này sẽ cách Lĩnh Đích thôn không còn bao xa nữa. Nơi đó ba mặt núi vây quanh, xa xa nhìn lại, núi rừng xanh biếc, địa hình tạo thành một hình chữ U thật lớn.

Khi Tề Duyệt nhìn thấy tường vây từ dưới bất mọc lên, rốt cục thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng vẫn không thể phớt lờ, tang thi triều sắp tràn đến nơi này rồi.

“Tề Duyệt, em đi theo bọn họ đi vào trước đi.” Lâm Vũ Trạch vừa nói vừa giắt khẩu súng bên hông.

“Em sẽ lưu lại.” Tề Duyệt ngẩng đầu Lâm Vũ Trạch, sau đó lại tiếp tục cúi đầu đùa nghịch vũ khí trên tay, thỉnh thoảng nhìn những chiếc xe phía sau.

Nghe thấy lời của Tề Duyệt nói, tay Lâm Vũ Trạch có chút phát run, anh nắm chặt nắm tay, “Nhất định phỉ cẩn thận một chút.”

Đường Khả cũng thật sâu nhìn Tề Duyệt, y không tiến lên khuyên can, tính tình Tề Duyệt tuy nhuyễn miên (nhẹ dạ, yếu lòng) nhưng lại dị thường chấp nhất.

Một nhóm người đi vào khu tường vây an toàn, một bộ phận khác dừng lại ngay cửa, nhiệm vụ của bọn họ là giết chết những tang thi cao cấp trong đội quân tang thi, nói cách khác bọn họ không thể để cho tang thi tụ tập nếu không tường vây sẽ bị phá hư, khu an toàn sẽ gặp nguy hiểm, như vậy hết thảy sẽ mất đi ý nghĩa, bọn họ cũng rất khó có thể an toàn rời đi, vì vậy chỉ có thể dốc hết sức.

Bên trong tường vây, trực thăng đã chuẩn bị tốt tùy thời đều có thể cất cánh, tất cả chỉ còn chờ đại quân tang thi tiến đến.

Nương theo ánh trăng, Hàn Phi đứng ở trên tường vây, nhìn mấy chiếc xe không xa phía trước, cuối cùng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia. Lòng hắn tràn đầy phẫn nộ, mẹ nó, cậu ấy không phải rất sợ chết sao, vì cái gì lại ở đằng kia.

Liễu Nguyệt vốn tính toán cùng một nhóm người khác tiến vào khu vực bên trong tường vây, nhưng lại đổi ý. Quả nhiên ông trời vẫn ưu ái cô, dị năng của cô rốt cuộc cũng khôi phục. Mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn bị ghen tị mãnh liệt chiếm thượng phong, cô không thể nhìn Tề Duyệt sống có địa vị như vậy, chỉ có thân phận khiếp nhược hèn mọn mới xứng đáng với nó.

Liễu Nguyệt mặc chiếc váy trắng nổi bật, mảnh mai đứng giữa một vòng dị năng giả, yên tâm thoải mái được người bảo hộ, cô chính là chữa khỏi dị năng giả, là uy tiên cần được bảo hộ.

Mùi vị tanh tưởi tràn ngập trong không khí khiến người có chút muốn ói mửa. Cao cấp dị năng giả nhanh chóng tấn công tang thi cao cấp trong đàn, các loại dị năng đồng loạt phát động, dị năng hoa mỹ thổ, thủy, hỏa hoa cả mắt.

Hết thảy cũng rất thuận lợi, tang thi cao cấp đi tuốt ở đằng trước chỉ có ba con cấp bốn, cũng không tính là nhiều, bọn chúng rất nhanh đã bị giải quyết sạch sẽ. Theo một tiếng lui thật lớn, tất cả mọi người nhanh chóng chạy tới khu cách ly. Đã không còn thời gian lên xe, dị năng giả trên tường vây không ngừng phóng thích dị năng giúp bọn họ rút lui.

Nhìn chung quanh tang thi bao vây càn ngày càng nhiều, Liêu Phi Phàm có chút thiếu kiên nhẫn, hắn bắt đầu có cảm giác tang thi đối với phương hướng bọn họ công kích càng ngày càng hung, cấp bậc tang thi cũng rất cao.

“Duyệt Duyệt nhanh lên lại đây.” Đường Khả lớn tiếng kêu tên Tề Duyệt, y đã muốn vào cửa.

Tề Duyệt nhắm vào một con tang thi cấp năm giữa đàn, “Các anh vào trước đi, em lập tức tới.”

Phanh, một phát trúng đích. Tề Duỵêt lăn lộn một vòng né tránh một con tang thi vồ tới, phanh, cậu nhanh chóng nổ một phát súng kết liễu nó.

Chỉ trong chớp mắt như vậy mà giữa bọn họ đã bị tách rời ra một khoảng cách, nhìn Tề Duyệt cách đó không xa, Lâm Vũ Trạch có chút sốt ruột la lớn: “Tề Duyệt, Tề Duyệt.”

“Đừng nhiều lời nữa, các anh vào trước đi.” Tề Duyệt không ngừng bắn vào những tang thi vồ lên.

Ngay tại lúc tất cả mọi người tụ tập trước đại môn, thời điểm đại môn mở ra, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đánh úp tới, Liêu Phi Phàm nhìn lại đàn tang thi, một tang thi mặc hồng y đứng đối diện với hắn. Nó chắn chắn phải hơn cấp tám, hắn hoàn toàn nhìn không thấu tang thi này, cảm giác uy hiếp thật lớn khiến mồ hôi lạnh từ trên trán hắn không ngừng chảy xuống.

Một tiếng ầm vang thật lớn, một bức tường dày đột ngột chặn đại môn lại. Đường Khả, Lâm Vũ Trạch mắt mở trừng trừng nhìn Tề Duyệt bị cách ở bên ngoài tường vây.

Đường Khả như phát điên, không ngừng kêu to: “Tề Duyệt, Tề Duyệt.”

Bức tường trước vừa lúc đem toàn bộ đại môn chặt chẽ ngăn trở, không để lại một chút khe hở. Bức tường được tạo thành từ dị năng nên cứng rắn vô cùng, mẹ nó bức tường này như thế nào lại xuất hiện.

Lâm Vũ Trạch hai mắt mơ hồ, anh hung hăng chà lau trên mặt một phen, cứng rắn kéo Đường Khả, “Đừng đập nữa, mau nhảy lên tường vây.”

Đường Khả bị Lâm Vũ Trạch kéo kéo, ánh mắt đỏ bừng.

Bang bang phanh!

Giải quyết mấy con tang thi vừa công, Tề Duyệt quay đầu nhìn Viêm Bân, “Anh tại sao không đi vào, vừa rồi rõ ràng có cơ hội.” Đừng tưởng rằng cậu không chú ý tới, Viêm Bân rõ ràng đã muốn đi vào bên trong đại môn, nhưng trong chớp mắt bức tường kia xuất hiện lại chạy đến đây.

“Tôi nói là vì cậu, cậu sẽ tin sao?” Viêm Bân hơi nhếch khóe miệng, phong cách này thật không giống gã chút nào.

Tề Duyệt hừ lạnh một tiếng: “Đừng tưởng rằng như vậy thì tôi có thể tha thứ anh.”

Đối với tang thi chung quanh phát động dị năng không khí phao nhanh chóng giải quyết chúng, Viêm Bân đứng ở bên người Tề Duyệt chậm rãi mở miệng, tiếng hô tiếng kêu tiếng khóc chung quanh rối thành một mảnh, thanh âm đối phương vẫn trầm thấp trước sau như một, nhưng Tề Duyệt lại có thể nghe thấy rõ ràng lời nói của Viêm Bân.

Viêm Bân nói: “Không cầu em tha thứ cho tôi, tôi chỉ muốn được ở bên em, cho dù là tử vong.”

Tề Duyệt dùng sức chớp chớp mắt, tên lưu manh này tại sao lại có thể nói một câu sến súa như thế chứ, lại còn khiến cậu có chút cảm động muốn khóc nữa, cậu làm sao vậy chứ, rõ ràng nên hận đối phương mà.

Dị năng giả bị ngăn trở bên ngoài rất nhiều, bọn họ bị bức tường chắn phía sau, phía trước lại bị tang thi không ngừng vồ lên. Liêu Phi Phàm đem Liễu Nguyệt kéo ra phía sau, cẩn thận bảo hộ.

Mọi người xuất phát từ trực giác, không hẹn mà cùng đối phó khí tràng cường đại toát ra giữa đàn tang thi trung kia, hồng nhãn tang thi nguy hiểm mười phần, nhưng mấy lần công kích đều bị con tang thi kia né thoát.

Nhìn càng ngày càng nhiều tang thi không ngừng tiến lên, những người bị ngăn trở ở phía ngoài đều có chút tuyệt vọng.

Tí tách, mồ hôi lạnh từ trên mặt Viêm Bân chảy xuống. Dị năng tiên đoán cũng không thể biết trước mỗi một sự kiện, vốn trước đó gã vẫn luôn cách Tề Duyệt không xa, tùy thời chú ý đến cậu. Nhưng Tề Duyệt đột nhiên tránh né tang thi, thoát ly hai tên vẫn luôn kè kè bên cậu. Trước mắt gã đột nhiên hiện lên vài hình ảnh khiến gã không thèm suy nghĩ bất cứ việc gì, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, gã muốn ở bên người Tề Duyệt.

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng của trực thăng, hai cái thang dây thật dài từ phía trên vứt xuống.

Dị năng giả phía dưới nhanh chóng leo lên, giải quyết rụng một con tang thi vừa vồ lên, Viêm Bân bắt lấy thang dây đong đưa thúc giục Tề Duyệt đi lên.

Tề Duyệt nhìn thoáng qua Viêm Bân, vừa định vươn tay nắm thang dây, không nghĩ tới lại bắt lấy hư không.

Liêu Phi Phàm trong tay nắm thang dây đưa cho Liễu Nguyệt, “Tiểu Nguyệt, em mau lên đi.” Nói đoạn hắn xoay người lại nói với Tề Duyệt: “Thật có lỗi, tôi cho rằng nên ưa tiên nữ nhân, cậu không biết là phải tích đức một chút sao, sao có thể tranh đoạt với nữ nhân chứ.”

Viêm Bân lạnh lùng nhìn đối phương, gã cũng không có nhiều lời, hiện tại cũng không phải lúc tranh luận. Viêm Bân hướng về phía Liêu Phi Phàm phát ra một cái dị năng, Liêu Phi Phàm cả kinh liên tục né tránh, chỉ thấy cái không khí phao kia sát mặt của hắn rơi vào giữa đàn tang thi. Nhìn bộ dáng chật vật của Liêu Phi Phàm, Viêm Bân lãnh khốc cười nhạo một tiếng.

Tề Duyệt tay cầm đao, chém vào con tang thi đang vồ lên, lạch cạch một cánh tay hư thối rơi xuống mặt đất. Cậu thu hồi cây đao, tiếp tục bắn tang thi.

Nhìn Liễu Nguyệt bò lên thang dây, Tề Duyệt nhíu hạ, hiệu quả dị năng dường như đã hết, cậu vươn tay, đối với Liễu Nguyệt phóng ra một cái tập trung.

Liễu Nguyệt đắc ý nắm thang dây bò lên, nhưng chỉ bò được mấy bước, một cái dòng khí bắn thẳng về phía cô.

A một tiếng, Liễu Nguyệt ôm tay ngã xuống mặt đất, thang dây cũng bị cắt đứt.

Đã có vài con tang thi bám vào được thang dây, thấy đã mất đi thời cơ tốt nhất, trực thăng ở phía trên xoay vài vòng, cuối cùng bay lên cao ly khai.

Tang thi chung quanh ngửi được mùi máu càng trở nên điên cuồng, Liễu Nguyệt nhìn tang thi chung quanh hoảng sợ hét ầm lên, cô nghĩ muốn tiến vào không gian nhưng lại không ngờ rằng dị năng của cô lại không khởi động được.

Liêu Phi Phàm mạo hiểm tránh né công kích của hồng nhãn tang thi, bên người một trận gió lạnh lướt qua, con tang thi kia đã xuất hiện trước mắt hắn. Tốc độ quá nhanh, ít nhất phải đến cấp tám, có lẽ là cấp chín.

Nhìn tang thi trước mắt, không hiểu sao hắn cảm giác thật quen thuộc, nhưng không kịp nghĩ nhiều, dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến Liêu Phi Phàm theo bản năng nắm lấy người bên cạnh đẩy về phía nữ tang thi hồng nhãn.

Liễu Nguyệt đứng ở bên người Liêu Phi Phàm, ôm cánh tay bị thương máu chảy đầm đìa, căn bản không có thời gian kịp phản ứng đã bị đẩy mạnh về phía trước.

Một trận xé rách đau đớn, nhìn bả vai bị cào rách, Liễu Nguyệt không thể tin nhìn về phía Liêu Phi Phàm.

Liêu Phi Phàm hối hận nhìn Liễu Nguyệt, “Tiểu Nguyệt, anh không phải cố ý.”

A…

Hồng nhãn nữ tang thi lại cắn lên tay Liễu Nguyệt, Viêm Bân thừa dịp này phát động dị năng, xì, một đạo không khí lưu trực tiếp bắn vào đầu nữ tang thi hồng nhãn kia.

Nữ tang thi mặc quần áo hồng sắc có vẻ rách nát gầm rú một tiếng, nhảy vào giữa đàn tang thi.

Miệng vết thương vô cùng dữ tợn, huyết nhục lẫn lộn, nhìn cánh tay Liễu Nguyệt vươn ra, Liêu Phi Phàm theo bản năng né đi, đối phương chỉ bắt được hư không.

“Tề Duyệt, mau lên đây.”

Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc.