Mạt Thế Triệu Hồi Sư Thâm Uyên

Chương 3



Khoảng thời gian trước khi tận thế chỉ có mấy giờ, Trần Phong tốn nhiều thời gian như vậy để đi vào đấu trường, đương nhiên không phải vì giải cứu chó địa ngục đã giết chóc vô số ở kiếp trước này, mà là... Dùng nó làm tế phẩm triệu hồi thuộc hạ đầu tiên của mình.

Triệu hồi sư.

Đây là năng lực Trần Phong có được ở tận thế.

Năng lượng như gió lốc buông xuống, vô số khe không gian mở ra, trong thời gian một giây đồng hồ ngắn ngủn thế giới này đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Tại kỷ nguyên hoàn toàn mới trước mặt, nhân loại ngoại trừ chấp nhận trở thành đồ ăn, còn có một bộ phận vẫn được trời xanh chiếu cố.

Khả năng đặc biệt khiến cho rất nhiều người có được năng lực xưa nay chưa từng có.

Ma Kiếm Sĩ, Băng Hỏa Pháp Sư, Thuần Thú Sư, Long Huyết chiến sĩ, Cự Nham chiến sĩ, có một ít người khác lại có năng lực tự phục hồi, khống chế tang thi.

Mà Trần Phong, là một trong những người may mắn này.

Lúc này hắn đứng tại chỗ, làn da vốn trắng nõn bỗng nhiên trở nên đỏ bừng một mảng, đặc biệt là đôi mắt quả thật giống như bị sung huyết, màu đỏ tươi như máu, khí thế bên trong hai tròng mắt cực kỳ quỷ dị.

Máu.

Nơi nơi đều là máu.

Hiện giờ Trần Phong giống như đang đặt mình trong một biển máu, vô số thi thể xâm nhập vào trong đó, có côn trùng quỷ dị, có quái vật mặt mũi hung tợn, có sinh vật nửa người nửa cá, cũng có người khổng lồ nhìn như một ngọn đuốc.

Thật hiển nhiên, nơi này căn bản không phải tinh cầu mà nhân loại biết.

Ngoại trừ biển máu, trước mắt Trần Phong còn tràn ngập rất nhiều cảnh tượng, nơi này còn tồn tại ao hồ chứa chất dịch có tính ăn mòn, có khói độc, có huyệt động đầy gai nhọn sắc bén, cùng với dung nham cực nóng.

Nơi này có rất nhiều sinh vật trước đây chưa từng gặp, nhưng mỗi một con lại có được đặc tính cộng đồng, thô bạo, thích giết chóc.

Đây là nơi nào?

Thân thể Trần Phong đang run rẩy, so sánh với sự sợ hãi cùng bất an khi lần đầu tiên nhìn thấy những cảnh tượng đó, thì lúc này trong mắt hắn chỉ toát ra sự càn rỡ cùng táo bạo.

Vực sâu.

Đây là tên mảnh đất này.

Vực sâu vô hạn không thấy đáy.

Đây là nơi vô cùng vô tận khủng bố làm người hít thở không thông.

Hoàn cảnh nơi đây cực kỳ ác liệt, là nơi sinh vật cực kỳ nguy hiểm sinh sống.

Nơi này không hề có đạo đức luân lý, vĩnh viễn chỉ có giết chóc không ngừng.

Nơi này chưa từng có hữu nghị, thân tình, tình yêu tồn tại, chỉ có phản bội, giết chóc, hủy diệt.

Vực sâu.

Tồn tại với tử vong cùng hủy diệt ác ma, Trần Phong có thể sinh tồn ở tận thế hay không.

Thân ở tận thế, năng lực của Trần Phong đó là liên hệ với vực sâu, bằng vào lực lượng cùng một ít tế phẩm đặc thù, có thể triệu hoán ác ma từ bên trong vực sâu làm việc cho mình.

Hắn là...

Triệu hồi sư.

Chó địa ngục?

Hung thú làm cho vô số người sợ hãi, từ lúc bắt đầu chỉ là tế phẩm Trần Phong dùng để triệu hồi Ác Ma của vực sâu mà thôi.

Thời đại mới đã mở ra, hắn phải dùng thi thể tràn ngập năng lượng này triệu hồi đồng minh đầu tiên thuộc về mình. Đọc‎ 𝙩hê𝓂‎ nhiều‎ 𝙩𝘳u𝓎ện‎ ở‎ [‎ 𝐓𝘙u𝑴𝐓𝘙UYE‎ N.VN‎ ]

"So sánh với kiếp trước không hề có kinh nghiệm triệu hồi ra Nhuyễn Trùng* vô dụng, lúc này hiến tế thứ mạnh mẽ như chó địa ngục thì sẽ xuất hiện sinh vật như thế nào đây?" Nhìn thẳng phía trước, hai mắt Trần Phong tràn ngập sắc thái điên cuồng, giây tiếp theo hắn thế nhưng đưa tay vào óc chó địa ngục. (*:côn trùng dạng thân mềm)

Đem hung thú mạnh mẽ như vậy làm tế phẩm, Trần Phong đã lấy được tiên cơ.

Kế tiếp.

Đã đến lúc thu hoạch.

Màu đỏ tươi trong mắt hắn càng thêm tràn đầy, thế cho nên hoàn cảnh chung quanh cũng đã xảy ra biến hóa, giống như sương mù màu máu xuất hiện, chỉ trong khoảnh khắc đã bao phủ cả gian phòng.

Thô bạo, tà ác, sợ hãi.

Máu như được nung trong lửa.

Trần Phong cảm nhận được sự thống khổ.

Trần Phong cắn chặt khớp hàm, lúc này hắn phải thừa nhận đau đớn không ai chịu được, màu da chậm rãi trở nên trắng bệch một mảng, nhưng sắc mặt hắn chưa từng thay đổi, thậm chí còn nở một nụ cười quỷ dị, lộ ra hàm răng trắng.

So với triệu hồi chuẩn bị xuất hiện thì chút thống khổ này đã là cái gì?

Ngày lúc màn sương máu nồng đậm đến mức tận cùng, trong không gian xuất hiện một thân ảnh quỷ dị vặn vẹo.

Tanh.

Mùi tanh khó có thể chịu đựng.

Một sinh vật thật lớn, không, chính xác là một khối thịt thối cực kỳ buồn nôn, nó có khuôn mặt xấu xí nhất, thân thể lại là một khối thịt nát mập mạp, còn sót lại bên ngoài cũng chỉ có tứ chi thô to, còn trên gương mặt ngoại trừ một cặp mắt ẩn chứa căm hận thì chỉ có một cái miệng có thể mở to vô hạn dùng để cắn nuốt con mồi.

Liệt Ma.

Chúng nó là ác đồ* trong vực sâu, dơ bẩn mà ác độc, không hề có tư tưởng về đồng loại, sinh sống trong hoàn cảnh hỗn loạn lâu dài, sớm đã từ sinh vật chỉ biết sợ hãi trở thành sinh vật đầy lòng căm hận.

(*:đồ vật tàn ác)

Trần Phong đứng thẳng lên, vui sướng trên mặt khó có kiềm chế, so sánh với lần đầu tiên triệu hồi ra Nhuyễn Trùng, hiển nhiên Liệt Ma càng cường đại hơn, không chút nào khoa trương khi nói súng đạn không làm gì được nó, ngay cả pháo cũng không thể một phát làm nó bỏ mạng được.

Lá chắn thịt*. (*: ý na9 là coi nó như khiên chắn làm từ thịt)

Đây đúng là một lá chắn thịt hiếm có.

Chẳng qua, trạng thái Liệt Ma có chút khác thường, trong sâu thẳm ánh mắt giống như lệ quỷ, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phong, tính cách căm hận làm nó thậm chí sinh ra sát khí đối với chủ nhân.

"Hừ?"

Sắc mặt Trần Phong trầm xuống, dùng vài đạo lực lượng từ tinh thần tạo thành chủy thủ* trực tiếp đâm vào Liệt Ma.

(*:dao)

Công kích bằng tinh thần.

Triệu hồi sư dùng loại phương pháp này đi giáo huấn những sinh vật không nghe theo mệnh lệnh của mình.

"oy...jh...lk..."

Từ trong miệng Liệt Ma truyền ra một ít thanh âm phức tạp, tuy rằng không có trí tuệ, nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được loại đau đớn từ linh hồn này, hiển nhiên là nó đã chịu thua.

Nếu nói chó địa ngục là kiểu nhân tố không ổn định, thì sinh vật triệu hồi mới là thứ khiến Trần Phong thật sự yên tâm, trong một số hoàn cảnh nguy hiểm hắn chỉ cần dùng suy nghĩ là có thể khống chế sinh tử của đối phương.

Trần Phong không để ý Liệt Ma nữa, hắn đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có được Liệt Ma, Trần Phong có được một ít năng lực tự bảo vệ mình, nhưng hắn lại không ngây thơ đến mức hoành hành trong thành phố, dựa theo ký ức, quân đội sẽ đến khống chế thiên tai trong thành phố J vào bảy ngày sau.

Bảy ngày.

Có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra.

Hai phần ba dân cư thành phố J sẽ biến mất trong bảy ngày này, bảy ngày đầy huyết tinh, cũng là bảy ngày nguy hiểm nhất.

Trần Phong chỉ vừa mới thức tỉnh, còn xa mới đạt được trình độ một mình chống lại vô số quái vật mạnh mẽ, bởi vậy, hắn cần tìm một chỗ an toàn tránh nạn.....