Mạt Thế Tôi Trở Thành Zombie Ngốc Nghếch

Chương 3



Mẹ nhìn thấy chúng tôi còn hớn hở nói: “ Tiểu Bạch của dì thật có bản lĩnh! Con có đặc biệt muốn ăn gì không, dì sẽ nấu thật ngon cho con!”

Tôi: “……………”

Con mẹ - Tiền Đa Đa đang đứng bên này mẹ ơi, bên đó không phải con mẹ! Nếu như không phải có con thì anh ta có mang được đống đồ ăn này về không?? Dù con không ăn thì mẹ cũng phải hỏi con một tiếng chứ!!!!

Mẹ mặc kệ tôi, lấy hai lon đồ hộp rồi chạy vào bếp, ba phút sau mẹ bưng ra hai chiếc đĩa, hóa ra mẹ tôi chỉ hâm nóng đồ ăn rồi mang ra! Thế mà còn bày đặt hỏi chi vậy!!

Tôi vừa định cầm đũa lên thì mẹ tôi bất chợt nói: “ Sau này con đừng có cố ăn nữa, Tiểu Bạch nói là zombie thì không ăn được đồ ăn của con người. Con thấy con có ngu ngốc không, không ăn được cũng không nói một tiếng…..”

Tôi xin phép được giữ im lặng.

Giờ mẹ mắng là sao tôi không nói ra??? Tôi có nói được đâu mà mẹ bảo tôi nói??? Tôi cũng muốn nói lắm chứ, nhưng mà ngồi rặn nửa ngày không được chữ nào, mẹ cáu lên mẹ đánh tôi thì tôi nói sao??? Mẹ trả lời đi!!! Mẹ có biết là làm thế tôi là zombie cũng biết tổn thuonwg không?

Mà kể cả tôi có nói được đi chăng nữa, liệu tôi nói mẹ có tin không??

Hừ! Bằng ngón chân tôi cũng biết mẹ sẽ nghĩ tôi lý sự cố ý kiếm cớ để không phải ăn. Mặc dù trước đây tôi cũng hơi lươn lẹo lắm lý do thật, nhưng lúc đó tôi còn là con người, giờ tôi thành zombie rồi, tôi nói dối mẹ cũng đâu để làm gì đúng không?

Mẹ chỉ tin tưởng Tiểu Bạch của mẹ thôi.

Tôi cũng biết bất mãn, tức giận đùng đùng quay về phòng, đương nhiên cũng không quên đóng sầm cửa một tiếng để bày tỏ thái độ của mình.

Khịt mũi! Trái tim nhỏ bé của con zombie này đã ngừng đập vì tổn thương huhu!

Một tháng sau khi đại dịch zombie bùng nổ, loài người dần thích nghi với môi trường sống khắc nghiệt, đồng thời một sự kiện chấn động toàn cầu đã xảy ra.

Một số ít người đã đột phá dị năng. Bản tin thời sự vẫn đang chiếu trên TV còn tâm hồn tôi đã treo ngược cành cây rồi.

Sao tự nhiên ngày tận thế lại trở thành kịch bản khoa học viễn tưởng vậy?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cũng hợp lý, ngay cả zombie là sự tồn tại con người còn chưa từng tưởng tượng ra đã xuất hiện thì đột phá dị năng cũng là chuyện dễ hiểu thôi.

Người đàn ông trung niên đeo kính trên TV vẫn đang hùng hồn thao thao bất tuyệt:

“Cho đến hiện tại, chúng tôi mới chỉ tìm thấy một số loại dị năng như lửa, nước, gió, mộc, đất và điện. Chúng tôi sẽ không loại trừ khả năng vẫn còn dị năng khác, chúng tôi sẽ cố gắng tìm hiểu thêm.”

“Nhìn thì có vẻ đây là tin tốt cho con người. Trên thực tế không phải như vậy, nếu con người có thể tiến hóa đột phá dị năng thì zombie cũng có thể đột phá dị năng được. Điều này sẽ khiến cho những người không đột phá được dị năng lâm vào trạng thái cực kỳ nguy hiểm.”

Mẹ tôi tay thì đang đan len nhưng mắt vẫn dán lên màn hình TV, quay sang tôi hỏi: “ Con đã đột phá dị năng chưa?”

Tôi lắc đầu.

Bà lại quay đầu sang phía Tề Mộc Bạch: “ Tiểu Bạch, còn con thì sao?”

Tề Mộc Bạch đang tựa nửa người vào cửa sổ nhàn nhã uống nước.

Không biết sao nhưng tôi cảm thấy vẻ bình tĩnh mà anh thể hiện ra bên ngoài chỉ là giả dối, khí chất và vẻ mặt của anh đang rất kỳ lạ, thậm chí tôi còn thấy những ngón tay đang cầm cốc của anh dần trở nên trắng bệch do cầm cốc quá chặt.

Anh im lặng.

Mẹ tôi gọi lại một lần nữa: “ Tiểu Bạch?”

Lần này anh nhanh chóng bừng tỉnh, mỉm cười như chẳng có chuyện gì xảy ra: “ Sao thế dì?”

“Trên TV nói có người đã đột phá dị năng, con đã đột phá dị năng hay chưa?”

“Con chưa ạ.”

Thấy tôi đang nhìn anh chằm chằm, anh chợt cười rạng rỡ với tôi rồi hỏi:

“Đa Đa đã đột phá rồi sao?”

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoảng hốt không biết nên trả lời ra sao thì người mẹ tần tảo của tôi đã trả lời hộ: “ Dì chỉ tiện mồm hỏi nó đã đột phá hay chưa thôi chứ đứa ngốc nghếch như nó sao có thể đột phá dị năng được! Nó mà đột phá dị năng chắc phải ơn ba đời nhà dì mất….”

Tề Mộc Bạch im lặng mỉm cười.

Đêm đó tôi đột nhiên tôi bị sốt cao.

Tôi cứ tưởng tôi sốt cao là do tôi quá hãi Tề Mộc Bạch cơ đấy.

Mẹ ngồi bên giường, không ngừng thay khăn đá đắp lên trán tôi, lo lắng như kiến bò trong chảo nóng nói liên hồi: “ Sao lại có chuyện này? Tại sao con bé là zombie rồi mà vẫn bị sốt? Tiểu Bạch, con có biết con bé xảy ra chuyện gì không?”

Tề Mộc Bạch yên lặng đứng ở đầu giường cúi đầu xuống nhìn tôi. Anh bình tĩnh như thể đây là điều không thể bình thường hơn và anh đã sớm lường trước được mọi chuyện.

“Dì ơi, dì đừng lo lắng, có con ở đây rồi.”

Tôi nhìn anh, càng nhìn càng thấy nhiều Tề Mộc Bạch rồi bất tỉnh.

Không biết đã trải qua bao lâu, khi tôi tỉnh lại, người tôi nhìn thấy đầu tiền chính là Tề Mộc Bạch.

Qua cửa sổ, bầu trời bên ngoài tối tăm, tôi không biết được bây giờ đã là mấy giờ rồi, anh vẫn yên tĩnh ngồi bên cạnh tôi, thấy tôi tỉnh lại lập tức hỏi: “ Sao rồi? Em vẫn ổn chứ?”

Tôi thầm nói trong lòng: “ Tôi muốn uống nước.”

Tề Mộc Bạch quay người, rót từ bình nước trên bàn ra một cốc nước lớn, đỡ tôi ngồi dậy, đưa cốc nước đến bên môi tôi vừa đút cho tôi còn không ngừng nói: “ Uống từ từ thôi.”

Đang nghĩ sao mới ốm dậy lại khát nước thế, uống liên tiếp mấy ngụm hết sạch cốc nước, Tề Mộc Bạch ngồi bên nhìn cốc nước rỗng, nghiêng đầu sang hỏi tôi: “ Em uống nước được từ bao giờ thế?”

Anh vừa nói xong tôi mất thấy có gì sai sai.

Đúng rồi, tôi là zombie mà, uống nước cái quằn què gì nhỉ? Sao hôm nay đột nhiên muốn uống nước làm gì?

Trong lúc tôi vẫn còn đang xoắn xuýt nghĩ cho bằng được nguyên nhân thì Tề Mộc Bạch đã đỡ đầu cho tôi nằm xuống, anh nhìn đồng hồ trên tường rồi lên tiếng: “Vẫn chưa đủ thời gian, em ngủ tiếp đi.”

Đang định phản bác anh là tôi đã ngủ đủ rồi thì mới đặt đầu xuống, nhắm mắt một cái là tôi đã tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Tôi mơ một giấc mơ, rất dài.

Tôi mơ thấy hồi nhỏ mình bị một đứa trẻ khác ở trường mẫu giáo bắt nạt phát khóc, mẹ tôi trực tiếp dẫn tôi đến chặn con bé đó lại, yêu cầu tôi đánh trả lại.

Mơ thấy khi tôi lên lớp 5, tôi luôn mồm nói mình muốn có một bộ búp bê công chúa Disney hoàn chỉnh mới tinh như các bạn, mẹ bên ngoài thì mắng tôi phải tập trung vào việc học nhưng sau lưng lại bí mật tăng ca liên tục trong một tháng để có đủ tiền mua búp bê cho tôi.

Mơ thấy khi tôi có thể sẽ thi trượt trường cấp 3 trọng điểm, chỉ đủ điểm đỗ một trường cấp 3 rất bình thường, mẹ ngoài miệng thì nói tôi không có tương lai, không biết phấn đấu nỗ lực nhưng khi tôi tự thất vọng nhốt mình trong phòng, mẹ lại ở bên ngoài nói rằng dù cho tôi có đứng cuối cùng trong kỳ thi thì trong mắt mẹ tôi vẫn là đứa trẻ giỏi giang nhất trên đời này.

Mẹ chưa bao giờ hỏi về điểm số của tôi ở trường, tôi có thể nói những gì tôi muốn nói, không nói những gì tôi không muốn nói.

Hiệu trưởng trường tôi từng tìm gặp mẹ, nói rằng tôi không có ý chí cầu tiến, mẹ tôi khi ấy nói với thầy rằng chỉ cần tôi không vi phạm đạo đức thì không cần tìm tới bà vì với bà, tôi luôn là đứa con gái tốt nhất.

Mẹ tôi thực sự rất tốt, rất rất tốt. Tất cả bạn bè xung quanh tôi đều ghen tị vì tôi có một người mẹ như vậy từ khi mà tôi còn nhỏ tới khi mà tôi lớn lên. Kể từ khi tôi dẫn Tề Mộc Bạch về nhà, tôi luôn tỏ thái độ với hành động của mẹ, không hài lòng với thái độ của mẹ khi mẹ cố tình lấy lòng Tề Mộc Bạch. Nhưng giờ cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao mẹ nhất định muốn giữ Tề Mộc Bạch ở lại.

Năm đầu tiên tôi học ở trường trung học, tôi phải lòng nam thần ở trường, là một người tràn đầy sự tự tin, tôi đã thổ lộ tình cảm với anh ấy. Ngay sau khi tôi bị từ chối, lời tỏ tình của tôi bị lan truyền khắp cả trường.

Tôi bối rối, tôi xấu hổ, tôi quẫn bách, tôi vô thức đi tìm mẹ. Mẹ tôi đã đi tìm người lan truyền tin đồn về tôi, dạy cho cô ta một bài học. Khi đó tôi đã ôm chầm lấy mẹ khóc lóc và thề rằng tương lai sẽ tìm một người bạn trai đẹp trai hơn bạn nam kia gấp trăm lần, gấp nghìn lần để rửa nỗi nhục này.

Hóa ra mẹ nhớ tất cả những lời tôi từng nói, hóa ra cuộc sống của mẹ như một hình tròn xoay quanh trọng tâm là tôi. Chỉ có tôi là người quên hết tất cả.

Mẹ tôi vẫn luôn là người mẹ tuyệt vời nhất trên cõi đời này.

Tôi bật khóc nức nở ngay ở trong mơ, giọng mẹ như gần như xa vang lên bên tai tôi: “ Đa Đa! Đa Đa!”

Tôi bừng tỉnh từ trong cơn mơ, mở mắt ra, lần này người đầu tiên tôi nhìn thấy là mẹ.

Tôi hoảng hốt kêu lên: “ Mẹ ơi! Con yêu mẹ!”

Mẹ tôi sững người.

“Đa Đa, con…..”

Tôi vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu lên thì thấy Tề Mộc Bạch đang mỉm cười dịu dàng ngồi ở một bên, tôi tỉnh táo hơn một chút: “ Có chuyện gì vậy?”

Mẹ tôi run rẩy hỏi: “ Con…..làm sao con có thể nói được.”

Đến lượt tôi sửng sốt.

Tôi vừa…vừa mới nói chuyện?

“Con có thể nói chuyện được rồi sao?”

“Ừ!” Mẹ tôi vui mừng hớn hở cười nhìn Tề Mộc Bạch “ Đa Đa…. Đa Đa nó có thể nói chuyện rồi!”

“Vâng, thưa dì.” Anh mỉm cười nhìn tôi đầy ẩn ý, cũng như thể đang nói với chính mình.

“Thật sự là một điều kỳ diệu ạ.”

Đã lâu không được nói chuyện với mẹ, tôi không ngừng ríu rít ở bên tai bà:

“Mẹ là quả táo nhỏ của con, dù có yêu thương thế nào vẫn cảm thấy không đủ.”

“Tình yêu mà không có vật chất cũng giống như một nắm cát, không cần gió thổi, đi hai được đã tan vào không trung.”

“Tề Mộc Bạch, anh đang thất vọng lắm vì đột nhiên tôi có thể nói chuyện đúng không! Tôi nói cho anh biết, anh đừng hòng cướp đi mẹ của tôi, giờ tôi dùng một ngón tay cũng giếc chếc được anh!”

Tề Mộc Bạch: “…………..”

Mẹ: “ Im mồm!”

Vừa lau bàn, mẹ tôi vẫn không ngừng lẩm bẩm: “ Tốt nhất là con đừng nói chuyện, con nói nhiều ồn ào quá, chai cả tai mẹ rồi, Tiểu Bạch, nếu con bé còn tiếp tục ồn ào, dì nhất định sẽ dùng băng dính dán miệng nó lại! Yên lặng quen rồi ồn ào quá dì không chịu được!”

Tôi: “…………”

Không sao, giấc mơ mà tôi mơ hai ngày qua đã khiến tôi vô cùng cảm động, giờ trong lòng tôi đang trào dâng tình yêu thương vô bờ bến dành cho mẹ, mấy lời này có là gì, tôi chịu được, không sao cả hehe.

Buổi tối, khi mẹ đang bận rộn giặt quần áo, tôi nghịch ngợm lẻn vào phòng giặt đồ lải nhải:

“Mẹ ơi!”

“Có rắm thì mau thả đi!”

“Hehee, con biết rồi nhé!” Tôi cười nham hiểm.

Tay mẹ vừa đổ bột giặt vào vừa hỏi: “ Con thì biết cái gì?”

“Con biết rồi, mẹ muốn giữ Tề Mộc Bạch lại vì những lời con nói trước mặt nam thần năm đó đúng không?”

“Nam thần nào?” Mẹ tôi suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nhớ ra, khinh thường nhìn tôi: “ Cái chuyện mất mặt năm đó ấy hả?”

Tôi: “…………”

“Cái này thì mẹ chưa nghĩ tới, nhưng nói cho con đỡ ảo tưởng, mẹ chỉ đơn giản thích cái đẹp mà thôi, Tiểu Bạch đẹp trai như vậy, ngàn dặm mới chọn được một người, mẹ có ngu đâu mà dễ dàng nhả ra cho con heo nhà khác cắp mất? Nhất định con phải cùng nó đẻ bảy tám đứa cháu cho mẹ rồi mẹ sẽ tính tới việc thả Tiểu Bạch ra haha!”

Tôi: “………….”

Hóa ra tất cả là do tôi tự mình ảo tưởng.

Ôi! Con người!

Filter bling bling trên người mẹ tôi cũng bay mất đồng thời biến thành màu đen hắc ám.

Tôi vừa mới chán nản ra lê chân ra phòng khách thì đã thấy Tề Mộc Bạch đã đang ngồi yên tĩnh trên ghế sofa, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Giọng mẹ không nhỏ cũng không lớn, nhưng phòng khách lại cách phòng giặt đồ khá xa, chắc là anh không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và mẹ đâu nhỉ?

Để yên tâm hơn, tôi quyết định tế nhỉ dò hỏi anh: “ Anh có nghe thấy gì không?”

Tề Mộc Bạch ngồi trên sofa, mặc áo len trắng toát ra vẻ trẻ trung, mái tóc vàng óc được xõa tung trên trán, đôi chân dài tùy ý gác lên trên bàn trà.

Tôi lập tức tìm thấy cơ hội làm anh mất mặt, gào lên gọi người mẹ tần tảo đang giặt quần áo: “ Mẹ ơi, mẹ mau lại đây xem này, Tề Mộc Bạch đang làm chuyện xấu.”

Lúc mẹ tôi đi ra, đồ trà xanh Tề Mộc Bạch đã thu chân lại từ lâu, ngoan ngoãn ngồi yên tĩnh trên ghế, vẻ mặt vô tội nhìn theo mẹ tôi: “ Dì ơi có chuyện gì thế ạ?”

Mọe đồ trà xanh, anh ta diễn thế này đến tôi còn không chịu nổi nói chi mẹ tôi.

Mẹ tôi cười dịu dàng: “ Không có chuyện gì đâu, con cứ tiếp tục đi.” Nói xong mẹ quay sang gửi cho tôi ánh mắt sắc lẹm chứa tình yêu thương vô bờ của mẹ.

Tôi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng lại bị âm thanh của trò chơi trong máy Tề Mộc Bạch thu hút, lặng lẽ tiếp cận anh.

Nhìn anh chơi vui quá, tôi ngứa tay cũng muốn chơi game nhưng mà lại không biết tên game là gì, mặt dày xích lại gần Tề Mộc Bạch hỏi: “ Game này…game này tên là gì vậy?”

Tề Mộc Bạch: “ Tại sao tôi phải nói cho em biết?”

Tôi: “………..”

Chống mắt chờ anh nhẹ nhàng chơi thêm một ván nữa, tôi không chịu được lại tiếp tục lảm nhảm: “ Anh nói cho tôi biết thì chếc chắc? Sao mà anh keo kiệt quá vậy…”

Tề Mộc Bạch: “ Tôi sẽ không nói cho em đâu, em khỏi quấy rầy tôi.”

Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, mất bình tĩnh sẽ làm hỏng chuyện lớn!

Hừ! Anh không ăn cứng chứ gì, thế thì anh chắc chắn anh mềm.

Tôi mặt dày xích lại gần anh thêm một tí nữa, động tác trên tay anh giây trước như múa giây sau lập tức dừng lại. Tôi tiến gần lại, ôm chặt lấy cánh tay anh.

Đến lượt cả người Tề Mộc Bạch cứng đơ.

Tôi đơn giản đối xử với anh giống như mỗi khi tôi mắc lỗi với mẹ tôi thôi:

“Nói đi! Anh mau nói cho tôi đi!”

Hueeeeeeee! Không ngờ tôi buồn nôn được đến mức này!

Không biết tôi có thành công nài được tên của trò chơi không thì tôi không biết, chứ tôi thấy nhân vật phản diện dưới tay Tề Mộc Bạch chưa bao giờ chếc trong game ngỏm rồi.

Ngón tay của Tề Mộc Bạch dừng hẳn trên màn hình, hồi lâu sau quay đầu sang nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt tối sầm nhìn thẳng vào tôi.

Trái tim giật thót, hoảng hốt buông tay anh ra.

“Anh đừng làm tôi sợ! Nếu anh không muốn nói cho tôi biết thì thôi, tôi không cần cũng được!!!

Tôi đứng phắt dậy, không biết vì sao có chút áy náy vì khiến cho nhân vật trong game của anh ngỏm, cố gắng vớt vát: “ Tôi…tôi đi ngủ đây, anh làm gì thì làm đi.”

Tề Mộc Bạch nghe xong khôi phục vẻ mặt trở lại bình thường, hừ lạnh một tiếng, im lặng không nói gì.

Tôi thấy có gì cứ không đúng lắm, nhìn kỹ anh thì mới nhớ ra, lần đầu tôi gặp anh, anh có mang theo hành lý gì đâu nhỉ? Đến nhà tôi ở một thời gian dài rồi, không biết quần áo và giày dép của anh đột nhiên từ đâu xuất hiện. Anh có rất nhiều quần áo và giày dép, có lần tôi để ý, dường như đồ của anh mặc một tuần 7 ngày cũng không hề trùng lặp, giờ mới nhớ ra, tôi lại tò mò hỏi:

“Anh lấy mấy bộ quần áo này từ đâu vậy?”

Tề Mộc Bạch vẫn đang hăng say chơi game không thèm ngẩng đầu lên: “ Không nói cho em biết.”

Hừ!

Kể từ hôm tôi bị sốt khỏi, tôi có vẻ như ngày càng giống người bình thường hơn.

Tôi có thể ăn, cũng có thể ẻ, nhưng tôi ăn cũng không nhiều lắm, ít nhất thì cũng hơn trạng thái không hề thèm ăn trước đây.

Tốc độ đi bộ cũng nhanh hơn trước, tuy rằng cũng chưa bằng người bình thường nhưng so với zombie thì đúng là nhanh hơn rất nhiều.

Ngoài ra, màu xanh lét trên mặt tôi cũng biến mất, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài của tôi, người ta thậm chí không nhận ra tôi là zombie.

Mẹ tôi nhìn tôi hỏi: “ Vậy bây giờ con bé là người hay xác sống?”

Tề Mộc Bạch trầm ngâm, do dự trả lời: “ Là zombie, nhưng có vẻ như cô ấy đặc biệt hơn zombie….”

Đang nói chuyện, TV phát ra âm thanh của người dẫn chương trình thời sự:

“Tin tức mới nhất chúng tôi cập nhật được, sức mạnh và tốc độ của zombie đã tăng lên đáng kể, ngày càng trở nên khó đối phó hơn. Dường như phỏng đoán của bác sĩ Tề trước đây đã thành sự thật. Con người và zombie tiến hóa cùng một lúc, chúng ta sắp phải đối mặt với thử thách sinh tồn ngày càng khắc nghiệt hơn….”

Mẹ tôi nuốt nước miếng “ Hai đứa ăn no đi……Mấy ngày nữa cũng đừng ra ngoài.” rồi bà quay sang tôi “ Nhất là con, giờ con trông càng giống con người, zombie có thể cũng không nhận ra con là đồng loại của chúng mà cắn cho con một phát nữa thì không biết hậu quả sẽ …..”

Tôi tự an ủi bản thân rằng chỉ cần chờ qua những ngày này thì mọi thứ lại sẽ quay trở lại bình thường.

Đã lâu rồi chúng tôi cũng không ra ngoài.

Tin tức của TV không ngừng được cập nhật, tôi nằm dài bên cửa sổ cả ngày, ngây người nhìn xuống dưới đường mới phát hiện ra bên ngoài vô cùng hỗn loạn.

Kể từ khi đại dịch zombie bùng phát, cả thế giới bước vào những ngày tận thế, đạo đức và pháp luật cũng vì thế mà biến mất, con người sống trong một nền văn minh mất người dẫn đầu, bộ mặt xấu xí của người ta dần lộ ra bên ngoài.

Những băng đảng lớn, băng nhóm nhỏ mọc lên như nấm, đại ca xã hội đen trước đây được coi là đáy xã hội đột ngột trở thành những thủ lĩnh nhỏ nhờ việc đột phá dị năng,

Những người không đột phá được dị năng, đặc biệt là người già, phụ nữ và trẻ em trở thành gánh nặng của căn cứ, dần dần bị bỏ rơi hoặc trở thành công cụ của người có sức mạnh siêu nhiên.

Mắt thấy một vài dị năng giả đang bắt nạt một ông già bảy tám mươi tuổi và một bé gái chắc mới năm tuổi, tôi vô cùng phẫn nộ nhưng lại lực bất tòng tâm.

Trước đây có thể tôi sẽ không trơ mắt như thế này, nhưng bây giờ làm gì còn chế độ cảnh sát, tôi không có bản lĩnh, cũng chẳng có năng lực để cứu bọn họ, nếu tôi liều lĩnh đứng ra cứu bọn họ, không biết tôi có cứu được không chứ không nói đến việc có thể liên lụy tới mẹ và Tề Mộc Bạch.

Thở dài nặng nề, Tề Mộc Bạch không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi, mắt cũng nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu, nhẹ nhàng thốt ra: “ Con người so với zombie còn đáng sợ hơn.”

Tôi im lặng, bởi anh ta nói đúng quá, cãi không nổi.

Mắt tôi không hiểu sao cay cay, ngước mắt nhìn xung quanh, không biết từ đâu có vài con zombie xuất hiện, trông chúng khá mạnh mẽ, có vẻ đã đột phá dị năng zombie, những dị năng giả trước mặt mấy con zombie này dường như trở nên yếu ớt không có sức chống cự, nhanh chóng bị lũ zombie giếc chếc trong nháy mắt.

Tôi sốc tới mức câm nín, chưa kịp hiểu gì xảy ra lũ zombie đã quay đầu bỏ đi, để lại một ông già và một đứa trẻ run rẩy ôm chầm lấy nhau.

Tôi nhìn Tề Mộc Bạch, anh cũng đang chăm chú nhìn tôi, môi mỏng của anh chậm rãi nhả ra mấy chữ: “ Đúng là vô dụng.”

Tôi: “…………..”

Ngày tháng êm đềm trôi qua, đến cuối tháng tủ lạnh của nhà tôi còn xót lại đúng khẩu phần ăn của ba ngày.

Mẹ tôi buồn bã thở dài: “ Xem ra chúng ta cứ trốn mãi trong nhà cũng không phải ý tưởng hay.”

Tôi suy nghĩ một chút, xung phong lên tiếng: “ Mẹ, con nghĩ rồi, con là zombie, con ăn ít lắm, hay là hai người đừng ăn nữa để lại hết đồ ăn này cho con đi, đống đồ này con có thể ăn trong vòng nửa tháng.”

Mẹ tôi: “…………….”

Tề Mộc Bạch: “………………”

“ Tiền Đa Đa, có phải mấy ngày nay mẹ không đánh con nên con ngứa người đúng không?” Mẹ tôi chống hai tay lên hông, giờ tôi mới thấy mình lanh mồm lanh miệng có, dưới ánh mắt khinh thường của Tề Mộc Bạch, tôi nhỏ giọng đáp lại, biết điều im hơi lặng tiếng trở về phòng.”

Ngay khi chúng tôi đang bối rối vì không biết phải giải quyết vấn đề lương thực như thế nào thì tin tốt đã đến.

Căn cứ dành cho con người đầu tiên đã được xây dựng ở thành phố B. Mẹ tôi nghe tin xong vui mừng khôn xiết, kiểm tra địa chỉ thấy khá gần nhà tôi.

“Hay là….chúng ta đi thử xem tình hình như thế nào?”

Tôi rất đồng ý với quyết định này, dù sao thì ít nhất đó cũng là nơi an toàn.

Tề Mộc Bạch cũng không hề phản đối, chiều hôm đó chúng tôi lập tức lên đường.

Để có thể đến nơi an toàn, mẹ tôi đã trang bị vũ khí tự về cho tất cả chúng tôi.

Không ngờ đường đi tới căn cứ rất an toàn, chúng tôi không gặp phải bất kỳ một con zombie nào.

Tôi thở dài, may mắn của đời người cũng đến thế mà thôi!

Căn cứ được xây dựng ở trung tâm thành phố B. Diện tích xây dựng rất lớn, có vẻ như mất khá nhiều thời gian mới xây dựng xong.

Có người canh giữ ở trước cửa căn cứ, thấy chúng tôi đi về phía cửa, liền lên tiếng hỏi: “ Các người là con người sao?”

Mẹ tôi vội vàng ét lên: “ Đúng vậy! Chúng tôi đều là con người. Nếu anh không tin thì đến nhìn thử xem!”

Người bảo vệ vẫy vẫy tay, từ phòng bảo vệ có vài người cầm theo thứ máy gì đó đi ra, quét từ đầu xuống chân chúng tôi, tôi đang lo lắng vì sợ bọn họ phát hiện ra mình là zombie thì người đàn ông kiểm tra nói: “ Mọi thứ đều bình thường!”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cánh cửa căn cứ mở ra, mẹ tôi nhanh chóng kéo tôi và Tề Mộc Bạch vào trong với tấm lòng ơn trời ban phước, bảo vệ dẫn chúng tôi vào một căn phòng có người đang đợi sẵn. Người đàn ông có ria mép trong số họ hỏi chúng tôi: “ Có ai có dị năng không?”

Mẹ tôi sửng sốt nói: “ Không, cả ba chúng tôi đều là người bình thường.”

Khuôn mặt của người đàn ông lộ rõ vẻ thấy vọng: “ Vậy các người đến khu F.”

Tôi không biết Khu F là khu gì, nhưng để đến khu F chúng tôi phải đi bộ một quãng đường khá xa, mất kha khá thời gian mới đến nơi.

Đến tối chúng tôi mới ổn định được chỗ ở.

Mỗi người chúng tôi được phân cho một căn phòng tuy không rộng như khá đầy đủ nội thất. Tuy nhiên là cách âm hơi kém, tôi ngồi trong phòng thậm chí còn nghe thấy tiếng hắt hơi truyền đến từ phòng bên cạnh.

Phòng của mẹ ở đối diện phòng tôi, phòng của Tề Mộc Bạch ở cạnh phòng tôi, đối diện hình như là phòng của một cô gái, tôi mơ hồ nghe thấy được giọng nói giống như của con gái.

Hôm nay là một ngày mệt mỏi, tôi vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi, tôi ngủ rất ngon, không hề mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, mẹ vẫn cứ đúng giờ đánh thức tôi dậy.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt mẹ, tôi cứ ngỡ mình vẫn còn đang ở nhà, nhưng khi nhìn đồ đạc trong phòng tôi mới nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.

“Mau dậy đi, mặt trời sắp lên đỉnh đầu rồi, con mau ra ngoài hấp thụ ánh nắng mặt trời đi!”

Tôi yếu ớt đứng dậy vệ sinh cá nhân, khi ra ngoài thì đã thấy mẹ đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trò chuyện rôm rả cùng các cô các dì trong căn cứ.

Mắt tôi trợn tròn.

Làm thế nào mà mẹ già của tôi lại nhanh chóng hòa nhập thế?

Nhìn thấy tôi, bà vẫy vẫy tay gọi tôi tới: “ Đây là đứa con gái ngốc nghếch của tôi, con mau lại đây chào dì Trương, dì Lý, bà Vương đi….”

Tôi: “………”

Đúng là hàng xóm là những chiếc camera chạy bằng cơm có khác.

Tôi chỉ ngồi đó có gần một tiếng đồng hồ mà từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ trong căn cứ, rồi thì quy tắc chung sống sao cho thoải mái cũng nằm trong lòng bàn tay.