Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 610: Phương thức nhanh nhất



Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, sau khi ở chỗ viện trưởng Hứa không chiếm được tin tức gì, Hạ Y Huyên mang theo Ôn Dao đến phòng nghiên cứu kiến tuyết.

Lúc này người ở chỗ này nhiều hơn lúc trước không ít, mọi người buông bỏ công việc đang làm cùng nhau nghiên cứu kiến tuyết theo lệnh bên trên, toàn lực tiến hành nghiên cứu các vấn đề liên quan đến kiến tuyết.

Hạ Y Huyên không nhìn thấy Tang Lan, cũng không định quấy rầy những nhân viên nghiên cứu khác, cô lôi kéo Ôn Dao đi qua một gian phòng nghỉ, mặt tràn đầy lo lắng hỏi thăm:

"Dao Dao, em nói người ở căn cứ Hoa Nam có thể đối phó được không... Nếu chúng ta cũng ở căn cứ thì tốt rồi."

Ôn Dao liếc nhìn chị họ Hạ cả người đã rơi vào lo nghĩ nào đó, khó có được đậu đen rau muống nói: "Em cảm thấy có chị ở đó cũng không giúp gì được."

Hạ Y Huyên bị chẹn họng một phát, cô hơi trừng mắt liếc nhìn Ôn Dao: "Chị không giúp được, em chắc chắn giúp được mà."

"Em cũng không phải thần."

Ôn Dao nhàn nhạt trả lời, thuận tay cầm lên một xấp tài liệu đặt trong tay mở ra xem, phát hiện là báo cáo liên quan đến một loại dị thực nào đó.

Nhìn qua em họ đã chuyên tâm nghiên cứu tư liệu trong tay mình, Hạ Y Huyên khẽ ngã người ra sau, để cả người chính mình lọt thỏm vào trong ghế sô pha, đầu óc trống không, tận lực không suy nghĩ đến chuyện ở căn cứ Hoa Nam.

Coi như Zombie công thành cũng không làm cô lo lắng như vậy, gần hai năm qua căn cứ xây dựng cũng không phải bài trí, cộng thêm vũ khí nghiên cứu kiểu mới, tuyệt đối không có khả năng công phá đơn giản như vậy.

Nhưng côn trùng biến dị lại không giống lúc trước, đặc biệt lần này là kiến tuyết, thể tích của chúng nhỏ, còn có thể dựa vào tuyết trắng yểm hộ, nếu rơi vào bên trong người bình thường, nói không chừng lúc đó sẽ biến thành một tràng gϊếŧ chóc!

Cộng thêm bây giờ cô đối với Ôn Dao có một niềm tin mê muội, cảm thấy nếu có em họ ở đó... nhất định sẽ giải quyết được mọi chuyện.

Ngược lại Ôn Dao không biết là, nếu cứu một đám người thì không có vấn đề, nhưng người cả căn cứ?

Ôn Dao cũng không phải thần, không có bản lãnh lớn như vậy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thẳng đến khi trong bụng Hạ Y Huyên vang lên tiếng kêu xì xào, cô mới phát hiện bây giờ đã một giờ chiều rồi, hơn nữa viện nghiên cứu cũng không có ai đến gọi các cô ăn cơm trưa.

Hạ Y Huyên xoa xoa bụng: "Dao Dao, chúng ta đi căn tin nhìn xem còn gì ăn hay không."

Người là thiết cơm là thép, dưới tình huống điều kiện như thế nào cũng không thể bỏ đói chính mình được.

Đi ra phòng nghỉ mới biết được, bởi vì đi căn tin phải ra cổng, cho nên bây giờ căn cứ đã đóng, muốn ăn gì cũng chỉ có túi dinh dưỡng mà thôi.

"Sách, ta ngày hôm qua còn nói viện nghiên cứu thức ăn tốt đâu rồi, không nghĩ tới hôm nay ăn không được rồi."

Hạ Y Huyên nhận được mấy túi dinh dưỡng, mở ra sau đó hút một hơi, tiếp đó chậc chậc dưới miệng: "Chị đều đã đề nghị tốt xấu gì cũng nên cho túi dinh dưỡng chút hương vị, nhạt nhẽo như vậy, cảm thấy như ăn cháo gạo không có hương vị."



Trong không gian của Ôn Dao cũng không ít thức ăn, nhưng nhìn chung quanh mọi người đều ăn túi dinh dưỡng, Ôn Dao đành từ bỏ ý định lấy đồ ăn từ trong không gian ra.

Đang lúc đi về hướng phòng nghỉ, Ôn Dao đột nhiên cảm nhận được cái gì, Ôn Dao ngẩng đầu nhìn về một hướng khác, thân thể khẽ chuyển, thay đổi hướng khác, bước nhanh đi đến lối ra cổng viện nghiên cứu.

"Ài! Dao Dao, em đi đâu!"

Ôn Dao đi thẳng đến chỗ cửa lớn, nhưng lúc này tất cả cửa đều bị đóng lại, gần đó còn có vài nghiên cứu viên đang nghểnh cổ dò xét nhìn ra bên ngoài, mà ngay cửa ra vào có bốn binh sĩ súng vác vai, đạn lên nòng, ngoài cửa vừa vặn có một đám binh sĩ bao bọc cực kỳ chặt chẽ tuần tra đi ngang qua.

"Dao Dao, em làm sao vậy?"

Hạ Y Huyên đuổi theo, cô nhìn theo ánh mắt Ôn Dao quan sát bên ngoài, lại phát hiện ngoài trừ bên ngoài không ngừng có hạt tuyết rơi xuống, trên bầu trời không có cái gì.

"Dao Dao, em nhìn cái gì đấy? Chẳng lẽ có kiến tuyết?!"

Hạ Y Huyên lập tức khẩn trương, viện nghiên cứu này thế nhưng là nơi trọng yếu nhất đấy, nếu đại quân kiến tuyết tấn công, vậy cũng phiền toái lắm.

"Không phải."

"Đó là cái gì?"

Hạ Y Huyên vừa dứt lời, toàn bộ viện nghiên cứu đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo, bảo tất cả nghiên cứu viên ở yên tại chỗ không được đi lại, mà ngoài cửa các đội binh sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng hành động.

Biến cố này làm cho vài nghiên cứu viên gần đó khẩn trương.

"Sao thế, chẳng lẽ có địch tập kích?"

"Không biết nữa, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt."

"Nói nhảm, tiếng chuông cảnh báo đều vang lên, còn có thể có chuyện gì tốt chứ!"

"Chúng ta có nên rời khỏi hay không, ngay cửa không quá an toàn rồi."

"Chưa nói để chúng ta tiến vào hầm trú ẩn dưới lòng đất, chỉ ở tại chỗ, có lẽ không có chuyện gì, chúng ta cứ nhìn xem."

Mà cả người Hạ Y Huyên bên kia đều kéo căng, nếu như định tập kích, cô nhất định phải giúp đấy.

Nhưng Hạ Y huyên không chú ý đến chính là, vẻ mặt Ôn Dao bên cạnh nhẹ nhỏm, thậm chí khóe miệng có chút nhếch lên, hiển nhiên Ôn Dao đã biết người sắp đến là người từ phương nào.

Rất nhanh, một chấm đen nhỏ xuất hiện trong tầm mắt các cô, chấm đen không ngừng mở rộng, chỉ chốc lát đã lộ rõ vẻ ngoài của nó.



"Ôi chao! Là Đại Hoàng!"

Hạ Y Huyên nhận ra thứ đang bay về hướng viện nghiên cứu chính là Đại Hoàng, mà hiển nhiên binh sĩ trong đó cũng có không ít người nhận thức, bọn hắn liếc nhìn nhau, bảo trì đội hình trước đó không tản ra.

Đại Hoàng từ từ đáp xuống đất, nó nhìn cũng chưa nhìn đám binh sĩ khẩn trương đứng ở phía trước nó, rất nhanh đã tìm tới chủ nhân nhà mình.

Hạ Y Huyên chọc chọc Ôn Dao: "Dao Dao, không phải Đại Hoàng đang ở căn cứ sao? Làm sao đúng lúc này lại chạy đến đây rồi?"

Sau khi nói xong trong lòng cả kinh, một ý nghĩ không tốt đột nhiên lóe lên, Hạ Y Huyên bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: "Chẳng lẽ căn cứ Hoa Nam gặp chuyện không may rồi?!"

Nhìn chị họ tiện nghi tự mình hù dọa chính mình, Ôn Dao trấn an nói: "Không có, chị suy nghĩ nhiều."

Nếu căn cứ Hoa Nam thực sự xảy ra chuyện, Đại Hoàng tuyệt đối không thảnh thơi tự đắc xuất hiện như vậy, thời điểm nó đáp xuống còn xếp đặt tạo hình, để mọi người chung quanh nhìn thấy một mặt hoàn mỹ nhất của nó.

Đại Hoàng đi đến trước mặt Ôn Dao, nhìn chủ nhân đứng bên trong cửa thủy tinh lớn, Đại Hoàng nâng móng vuốt muốn đập vỡ chướng ngại vật trước mắt, lại bị Ôn Dao ngăn cản.

【Tại sao mi cũng đến? Căn cứ Hoa Nam đã xảy ra chuyện?】

Đại Hoàng thu hồi móng vuốt lớn đã duỗi ra, còn thuận tay liếm liếm bộ lông bên trên:【Không có chuyện gì quá lớn, người kia bảo ta tới.】

Ôn Dao biết rõ, người kia trong miệng Đại Hoàng chính là chỉ anh trai của mình —— Ôn Minh.

Đây đã là xưng hô rất tốt rồi, những người khác đều bị Đại Hoàng gọi là thú hai chân đấy.

【Anh bảo mi đến làm gì vậy?】

【Không biết.】

Ôn Dao bó tay rồi, bảo Đại Hoàng đến tốt xấu cũng nên nói nguyên nhân chứ, chẳng lẽ lại để nó đến bảo hộ mình?

Đang lúc Ôn Dao nghĩ đến có nên bảo Đại Hoang chở mình trở về căn cứ Hoa Nam hay không, viện trưởng Hứa mang theo trợ lý vội vàng chạy đến.

Hắn nhìn thoáng qua Đại Hoàng bên ngoài cửa, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ đây chính là phương thức nhanh nhất tư lệnh Tề nói sao?"

"Phương thức nhanh nhất gì?" Hạ Y Huyên nghe xong đã biết rõ có nội tình, cô hỏi giúp Ôn Dao.

"Chính là mười phút trước tôi có gọi điện thoại cho tư lệnh Tề, nói vừa mới phát hiện một loại dị thực có tính kíƈɦ ŧɦíƈɦ kiến tuyết, mới chế ra thứ có thể xua đuổi bọn chúng, tư lệnh nói rằng sẽ dùng phương thức nhanh nhất đến lấy."

Viện trưởng Hứa đánh giá Đại Hoàng từ trên xuống dưới một thoáng, cách lúc trước hắn gọi điện thoại chỉ hơn mười phút là đến, quả nhiên là phương thức nhanh nhất!