Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 40: Tri Thức Lại Là Sức Mạnh



Ôn Dao rẻ vào một con đường nhỏ, trông về mục đích phía xa xa kia, có chút xa à bga... Đợi đi đến đó không biết đến lúc nào đây.

Liếc nhìn chung quanh, sau đó phóng thích tinh thần lực, Ôn Dao bắt đầu tìm công cụ thay cho việc đi bộ. Ừ, chính là nó.

Ôn Dao lại đi thêm mấy trăm mét, ở một ngôi nhà bán lẻ đồ ăn tìm được vài đôi giày trượt băng. Thị trấn nhỏ hơi lạc hậu, chủng loại đồ đạc không nhiều lắm, chất lượng cũng không tốt lắm. Chất lượng của mấy đôi giày trượt băng này cũng không tốt lắm, mấy màu đào hồng ánh huỳnh quang lục sắc thật sự không phù hợp với thẩm mỹ của Ôn Dao, sau một hồi xoắn xuýt, Ôn Dao vẫn mang vào, dù sao cô càng không muốn đi bộ.

Ngay tại lúc Ôn Dao giống như thiếu nữ lướt gió chạy theo hướng mục tiêu, bọn người Ôn Trác đã đến đầu trấn.

Lúc đến gần đầu trấn, bọn hắn đã nghe được bên đó truyền đến âm thanh ồn ào, trong lòng Hồ Hải Phong cả kinh, thật sự tốt không linh xấu linh, quả nhiên một bộ phận của những con chó biến dị kia chạy đến nơi này!

Đoàn người điên cuồng giẫm chân ga, chạy như bay xông lên phía trước, lúc nhìn thấy tình huống đầu trấn, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, bây giờ con Đại Bạch xà dài hơn mười mét này từ nơi nào đến thế này?

Đợi đến hết xe, liền nhìn thấy rõ ràng hơn, chỉ thấy trên mãnh đất trống đầu trấn, có bảy tám con chó biến di đang đối phó với một Đại Bạch xà, chung quanh cũng có không thi thể chó biến dị.

Đuôi nhỏ của Bạch Tiểu Tiểu hất lên, đánh bay con chó biến dị từ phía sau nhào đầu về phía trước, đồng thời phóng ra một loạt băng trùy về phía trước.

Đột nhiên hai bên trái phải có một con chó biến dị chụp đến, Bạch Tiểu Tiểu tránh không kịp, móng vuốt bén nhọn sắc bén vạch phá vảy rắn trên người Tiểu Tiểu, vẩy rắn bị móc ra, đúng lúc này "Pằng" "Pằng" hai tiếng súng vang lên, hai con chó biến dị bị bắn vỡ đầu, ngã rơi xuống mặt đất, hất lên vô số tro bụi.

Khuôn măt Hạ Uyển lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, trợ thủ đắc lực với một khẩu súng, tìm đúng thời cơ kết quả bắn súng, không chút nào dây dưa dài dòng, cơ bản một phát trúng mục tiêu.

Người này là người vợ yếu đuối trong miệng anh sao? Nhớ đến lời nói trước đó của Ôn Trác... mọi người có chút quái dị nhìn Ôn Trác.

Ôn Trác không để ý đến ánh mắt của mọi người, anh mỉm cười nhìn Hạ Uyển, trong mắt nhu tình có thể chảy ra nước, thậm chí còn mang theo kiêu ngạo.

Dưới sự trợ giúp của Hạ Uyển, Bạch Tiểu Tiểu rất nhanh giải quyết hết mấy con chó biến dị còn lại, sau đó ở trước ánh mắt kinh hãi đầy chăm chú của mọi người, một ngụm nuốt lấy thi thể con chó biến dị cách nó gần nhất.

Ôn Trác vốn đi về hướng Hạ Uyển, bước chân ngừng lại, anh nhíu mày, đi đến bên người Bạch Tiểu Tiểu, dùng chân đá đá, giọng điệu lãnh đạm ra lệnh: "Nhả ra."

Bạch Tiểu Tiểu đang chuẩn bị nuốt tiếp thi thể, động tác liền ngừng lại, thân thể trở nên cứng ngắc, nó vẫn luôn sợ Ôn Trác, tuy nó cũng không biết vì sao, nhưng chính là kinh sợ nha!

Sau một lúc xoắn xuýt, Bạch Tiểu Tiểu vẫn lưu luyến nuốt đi thi thể vào đành phun ra.

Thi thể nhả ra, trên đó dính chất lỏng đặc dính, không ít nơi đều đã bắt đầu bị ăn mòn rồi.

Bạch Tiểu Tiểu thương tâm rũ đầu xuống, hu hu hu, thịt ngon đã không có, chủ nhân chủ nhân, có người khi dễ ta! Đúng rồi, chủ nhân đâu rồi?

Từ lúc tỉnh dậy đến lúc chiến đấu, cuối cùng Bạch Tiểu Tiểu đã nhớ ra chủ nhân của mình, thế nhưng chủ nhân đi đâu rồi?

Mà bên kia, Hạ Uyển không thấy Ôn Dao vốn đi theo Ôn Trác nên hỏi thăm ngay.

Ôn Trác nói đại khái chuyện xảy ra, lại thở dài nói ra: "Dao Dao cảm thấy con vua chó kia hại quá nhiều người, muốn đi giải quyết hoàn toàn nó, không cho nó hại càng nhiều người hơn nữa..."

"Cái gì!? Một mình con bé? Sao anh không ngăn cản con bé chứ!" Hạ Uyển nổi giận, chị trừng mắt nhìn Ôn Trác.

"Con bé nhất định muốn đi, anh cũng không có cách nào mà."

"Vậy anh chỉ một mình trở về như vậy hả? Sao anh không đi theo con bé chư! Con bé là trẻ con không hiểu chuyện, chẳng lẽ anh cũng là trẻ con?! Anh lại để một mình con bé đi đến chỗ nguy hiểm như vậy?!"

Nhìn hai mắt Hạ Uyển như muốn bốc hỏa, Ôn Trác quyết đoán muốn nói ra khỏi miệng: "Anh lo lắng cho em hơn nha." nuốt trở lại, nói như thế chỉ châm dầu vào lửa, có điều bây giờ lửa đã nhanh đốt đến chỗ của anh rồi, phải tranh thủ thời gian nghĩ cách chuyển di.

Ôn Trác nói với giọng điệu ảo não lại không biết làm sao: "Anh cũng muốn đi cùng con bé mà, nhưng cũng không biết làm sao, Dao Dao chỉ nhìn anh sau đó anh cũng không biết đang làm gì nữa, chờ đến khi anh lấy lại tinh thần, đã không nhìn thấy con bé rồi."

"Thật sao?" Hạ Uyển lộ vẻ hoài nghi.

"Thật sự!" Ôn Trác lời thề son sắt.

"Có điều em cũng đừng lo lắng, người khác không biết, chúng ta còn không biết sao? Dao Dao nhất định nắm chắc mới đi." Ôn Trác vừa mềm giọng vừa trấn an Hạ Uyển.

"A." Hạ Uyển cười lạnh một tiếng: "Có nắm chắc? Em thấy con bé to gan lớn mật! Trở về phải quan tâm quan tâm con bé thật tốt mới được."

"Con bé còn nhỏ, từ từ dạy."

"Không nhỏ rồi! Anh mặc kệ, lúc trước cũng thôi đi, lần này nguy hiểm như vậy con bé còn đi một mình, nhất định phải nói cho kỹ với nó."

"Ừ." Ôn Trác cười gật gật đầu, nhìn kỹ, trong ánh mắt mang cười kia còn có một tia nhìn hả hê.

Ôn Dao hoàn toàn không biết mình trở về phải đối mặt khắc sâu "Quan tâm giáo dục" như thế nào, bây giờ cô đang đứng ở trấn Hoàng Lâm trước trường học, đột nhiên cảm giác mình chuẩn bị cho tốt hình như không quá đủ nha, đã quên thằng này thích kéo bè kéo lũ đánh nhau, bên người lại có tiểu lải nhải rùi.

Ôn Dao ngẫm nghĩ, đã có chủ ý, cô trực tiếp mang giày trượt băng trượt vào sân trường, bốn phía im ắng, giống như không có người ở bên trong, có điều, tinh thần lực của Ôn Dao đã phát hiện không ít bóng dáng núp trong bóng tối đánh lén bất cứ lúc nào.

Ôn Dao lướt qua lối đi nhỏ thông thoáng đi dưới bóng cây xanh râm mát, đồng thời bắn mũi tên nước về phía hai bên rừng cây cùng lùm cây, từng con chó biến dị từ phía sau bụi cây nhảy ra, Ôn Dao tăng thêm tốc độ, đều dẫn chúng đến sân trường.

Một cái xoay người xinh đẹp, Ôn Dao phi như bay vọt vào bên trong bầy chó, đồng thời tránh né sự công kích của chó biến dị, trong tay xuất hiện từng túi bột mì, Ôn Dao xé mở túi, bắt đầu vung bột mì bốn phía, đợi sau khi cô chuyển qua lại mấy vòng, toàn bộ bầy chó đều bị bột mì bay lên vây quanh, không ít chó biến dị bắt đầu hắt xì.

Ôn Dao lại móc ra một quyển trục hệ hỏa công kích, vừa lui về phía sau vừa mở quyển trục, ngay sau đó phóng ra khiên nước trước mặt mình.

Chỉ thấy quyển trục mở ra trong nháy mắt đó, ba quả cầu lửa bay về phía màn phấn bao quanh bầy chó biến dị, tiếp đó tiếng nổ mạnh vô cùng lớn bắt đầu vang lên, sóng lửa màu đỏ xen lẫn ánh sáng trắng chói mắt, bay lên trời, phảng phất giống như đóa hoa mẫu đơn nở rộ đến mức tận cùng, rực rỡ chói mắt. Đồng thời, vô số sóng nhiệt khuếch tán ra bốn phía.

Ôn Dao không ngừng lui về phía sau, coi như là tấm khiên nước làm lá chắn chống đỡ, cô vẫn có thể cảm giác thứ kia hầu như có thể làm làm da tổn thương nóng rần lên.

Chậc chậc, tình cảnh này có thể so sánh với ma pháp hệ hỏa trung cấp "Bạo viêm" rồi, quả nhiên, tri thức chính là sức mạnh!

Ôn Dao vừa nghĩ vừa lấy ra một quyển trục hệ phong, một trận gió thổi về nơi bạo nổ, rất nhanh, lại liên tiếp vang lên nổ tung lần thứ hai.

Uy lực bạo nổ lần thứ hai càng lớn hơn lần thứ nhất, vốn giống như đóa hoa mẫu đơn đã nở rực rỡ lại lần nữa tận tình tách ra, tùy ý múa động trong gió.

Đợi tiếng nổ mạnh ngừng lại, toàn bộ dân trường đã là một biển lửa, khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết của chó biến dị, không ít chó biến dị tuy không chết nhưng cũng bị lửa thiêu cháy đen, mãnh liệt bạo nổ lần nữa khiến bọn chúng mất đi năng lực hành động, chúng chỉ có thể đau khổ nằm trên mặt đất nóng hổi kêu rên.

Ôn Dao lẳng lặng nhìn xem kiệt tác cô tạo thành, yên lặng móc súng lục ra, một phát kết thúc tánh mạng của bọn nó, xem như một ngày đi làm việc thiện.

Làm xong hết tất cả, nhưng con vua chó kia lại không thấy bóng dáng, đây là từ bỏ đám thuộc hạ của mình rồi hả?

Ôn Dao đi vào trong trường học, xuyên qua mấy phòng học, cuối cùng đứng trước sân vận động trường học. Sân vận động trong trường học có chút cũ nát, xem ra không có gì kinh phí tu sửa, có điều năng lượng bên trong có chút kỳ quái à, đây là đang làm gì đó?

Ôn Dao xác định vị trí vua chó ngoan, trực tiếp mang giày trượt băng lướt vào.

Diện tích sân vận động không tính quá lớn, bốn phía trên khán đài rất nhiều chỗ ngồi bằng nhựa plastic đều bị hư hao, mà con vua chó kia đang ngồi ở giữa sân vận động. Nó từ từ nhắm hai mắt, bên người còn rơi lả tả không ít tinh hạch, toàn thân tản ra nhiệt lượng, trong không khí năng lượng cũng không ổn định. Mà vua chó biểu hiện có chút thống khổ, dường như đang nhẫn nại cố gắng chịu cái gì đó, bốn phía có ba con chó biến dị đang thủ hộ bên người nó.

Không xong, nó đang cưỡng chế tiến cấp!

Ôn Dao không hề do dự, chuẩn bị sử dụng tinh thần lực công kích, ai biết sau khi nó tiến cấp thì sẽ như thế nào, bây giờ có thể nói đây là thời điểm phòng thủ yếu nhất của nó!

Thế nhưng tinh thần lực công kích ít nhất cần hoàn cảnh an toàn, Ôn Dao còn chưa bắt đầu công kích, ba con chó biến dị kia liền tấn công dồn dập về phía cô.

Ôn Dao chỉ đành phải từ bỏ, né tránh công kích của chó biến dịh, đồng thời kéo ra khoảng cách giữa hai bên, chuẩn bị giải quyết trước đám tiểu quái vướng bận này.

Cho nên nói ghét nhất đánh BOSS còn kèm tiểu quái BOSS! Cô là thứ viễn trình à! Còn không có có mang MT!

Ba con chó biến dị này không giống mấy con chó trước kia, không chỉ đều có dị năng, còn mạnh hơn rất nhiều, xem ra bình thường ăn không ít tinh hạch, quan trọng nhất là chúng nó phối hợp rất ăn ý.

Ôn Dao thoáng cảm thấy có chút khó giải quyết, cái này đánh không tốt lắm, đáng tiếc không thể sử dụng ma pháp, bằng không sao có thể bị động như vậy, từng phút đồng hồ đi diệt chúng!

Cũng may mang giày trượt băng, tốc độ di chuyển nhanh hơn bình thường rất nhiều, Ôn Dao nghiêng người, tránh thoát tốc độ công kích của chó biến dị, lại cúi người, tránh một quả cầu lửa lao qua đỉnh đầu của cô.

Ôn Dao chớp đúng thời cơ, trực tiếp dùng nước bao vây chó biến dị vừa phóng quả cầu lửa, đồng thời tay phải vung ra cây roi nước, bức lui hai con chó biến dị khác, sau đó tăng thêm tinh thần lực cùng dị năng, không ngừng tăng lớn áp suất trong nước, bịch một tiếng, đầu chó biến dị ép chế chia lìa, toàn bộ quả cầu nước đều biến thành màu máu đỏ thẫm, bên trong còn có vật khác trôi nổi.

Ôn Dao buông khống chế với quả cầu nước, quả cầu nước rơi xuống đất, trên mặt đất một đống bừa bộn, thi thể đã không còn đầu cũng nện trên mặt đất.

Hai con chó biến dị khác công kích càng thêm mãnh liệt, khiến Ôn Dao có chút chống đỡ không nổi. Cuối cùng Ôn Dao tìm được cơ hội, phát ra liên tiếp mấy con dao nước, cắt con chó biến dị tốc độ ra mấy đoạn, đồng thời thả tinh thần lực tấn công, trực tiếp tàn phá con chó biến dị cuối cùng.

Còn không kịp thở, Ôn Dao phát giác có một trận gió đánh úp đến! Đột nhiên bị tập kích, Ôn Dao chỉ kịp phóng ra một tấm khiên nước, tấm khiên nước không ngừng làm suy yếu lực tấn công của đối phương, nhưng cuối cùng vẫn xuyên qua tấm khiên nước, đập vào sau lưng Ôn Dao, đánh bay Ôn Doa văng ra ngoài.

Ôn Dao miễn cưỡng chuyển người xoay vòng trên không một cái, lại tiếp tục phóng ra một tấm khiên nước cho sau lưng, tốt xấu gì cũng để giảm xóc bên dưới.

Cuối cùng Ôn Dao ngã xuống mặt đất, cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi liền phun ra.