Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 336: Nhện Mặt Người



"Các em ngoan ngoãn ở chỗ này cho chị!"

Bọn trẻ đầu gấu này, chỉ tiến bộ hơn trước một chút, cái đuôi lại vểnh lên trời rồi, chuyện như vậy cũng muốn tham gia một chân.

"Em đi một mình."

Nghe Ôn Dao thình lình nói ra một câu như vậy, Hạ Y Huyên nhịn không được muốn sặc, thật ra em họ nhỏ cũng là một đứa trẻ đầu gấu nha!

Cuối cùng, Hạ Y Huyên vẫn bất đắc dĩ đồng ý Ôn Dao một mình hành động, cô nói với bọn Lâm Khê bọn họ sẽ ở chỗ này qua một đêm, nếu như có chuyện không cần chờ bọn họ, đến lúc đó hẹn chỗ nào đó tụ họp là được.

"Một đường lái xe như vậy mọi người cũng đã mệt mỏi rồi, dù sao cũng không vội, chúng ta cứ nghỉ ngơi ở đây một chút, ngày mai lại đi."

Lâm Khê quyết định đợi Ôn Dao bọn họ, tuy không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng bỏ bọn họ mà đi như thế cũng không phải phong cách làm việc của cô.

Đợi đến lúc trời bắt đầu chậm rãi tối dần, Hạ Y Huyên để Ngữ Điệp cùng những đứa trẻ khác tạm thời đi đến bên chỗ Lâm Khê nghỉ ngơi, từ chối Lâm Khê trợ giúp, chính mình lái xe dựa theo lộ tuyến Ôn Dao chỉ chạy đến một cánh cửa sau.

Cũng không biết Ôn Dao làm sao biết, dọc theo con đường này các cô không gặp bất cứ bóng người nào, dễ dàng đi đến gần trung tâm hậu cần.

"Dao Dao, chị đã nói, chỉ có một giờ, nếu một giờ mà em còn chưa ra chị sẽ tiến vào!"

Nhìn Ôn Dao nhảy xuống xe, Hạ Y Huyên không nhịn được lại dặn dò một lần nữa.

Ôn Dao gật gật đầu, quay người đi về hướng lưới sắt kia, động tác nhẹ nhàng linh xảo vượt qua.

Trông thấy động tác mây bay nước chảy của Ôn Dao, trong lòng Hạ Y Huyên đầy đắc ý, không hổ là em họ nhỏ của cô nha, nhìn động tác kia xem, người bình thường có thể làm được sao?!

Sau khi Ôn Dao hạ xuống lặng yên không một tiếng động, đứng thẳng người, thậm chí còn chưa phân rõ phương hướng, cũng không cần bất cứ thứ gì chiếu sáng, trực tiếp chạy thẳng đến mục tiêu đã định.

Sau khi rẽ qua nhiều lần chỗ ngoặt, Ôn Dao đi đến phía trước một khu ký túc xá công nhân.

So sánh với các tòa nhà khác, tòa nhà này càng thêm cũ nát, thậm chí cũ nát quá bất thường.

Rất nhiều nơi tường bị tróc sơn rơi xuống, thậm chí có không ít nơi xuất hiện vết nứt thật dài, nhìn có vẻ đầy nguy cơ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sụp xuống.

Tòa cao ốc một mảnh đen kịt, chỉ có cửa sổ lầu hai ở một căn hộ vẫn sáng ánh đèn màu da cam, như ngôi sao trong màn đêm đen tối, tỏa ra ánh hào quang ôn hòa.



Ôn Dao vừa mới bước một bước, lại thu chân về, quay người trốn vào một góc hẻo lánh trong bóng tối.

Cũng không lâu lắm, một bóng người chạy ra từ cửa ra vào của tòa cao ốc.

Hắn vừa vỗ tro bụi trên quần áo vừa nhỏ giọng hùng hùng hổ hổ, cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua tòa cao ốc, phun một bãi nước bọt trên mặt đất, nhanh chóng rời khỏi, giống như phía sau lưng có thứ gì đó đáng sợ đuổi theo hắn.

Ôn Dao đi ra từ trong bóng tối, Ôn Dao ngẩng đầu nhìn ánh sáng duy nhất lóe lên từ cửa sổ, rất có khí thế đi ra cửa.

Tiến vào cao ốc, phát hiện bốn phía đều là tro bụi, trần nhà cùng góc tường đều đầy mạng nhện, giống như đã hoang phế từ rất lâu rồi, nhưng kỳ quái chính là, từ cửa lớn kéo dài đến đầu bậc thang, có một con đường rõ ràng được con người quét dọn sạch sẽ.

Con đường này được quét dọn rất sạch sẽ, không chỉ không có vật lẫn lộn chồng chất, thậm chí ngay cả tro bụi cũng không có nhiều, cùng chung quanh đối lập rõ ràng.

Ôn Dao thoáng đánh giá hoàn cảnh chung quanh, sau đó đi đến con đường đã được dọn dẹp sạch sẽ đến đầu bậc thang.

Cầu thang cũng được dọn dẹp sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, mà ngay cả hành lang cũng như thế.

Từ cầu thang đi lên, ở lầu hai phát hiện con đường kia kéo dài từ hành lang đến trước một căn phòng, mà từ khe hở cửa phòng lộ ra ánh sáng le lói.

Ngoại trừ con đường được quét dọn này, những nơi khác cũng đều đầy mạng nhện cùng tro bụi.

Ôn Dao không nhanh không chậm đi đến cửa ra vào, đưa tay gõ cửa hai cái, sau đó cũng không đợi người bên trong đáp lại, đẩy cửa ra.

"C-K-Í-T..T...T —— "

Cửa cũng không khóa, Ôn Dao rất dễ dàng đẩy cửa ra, trong phòng tất cả đều đập vào tầm mắt của Ôn Dao.

Đây là một căn phòng đơn giản một sảnh bảo vệ, bài trí bên trong vô cùng đơn giản, đồ dùng thông thường trong nhà đều có, trên bàn cơm nho nhỏ còn bày biện một bàn cơm, đồ ăn bên trong đã ăn hết một nửa.

Đồ ăn rất đơn giản, chỉ là mì tôm, chỉ có điều bên trên còn có một chút lạp xưởng hun khói cùng thịt.

Quan trọng nhất là, cả gian phòng vô cùng sạch sẽ, dường như vừa mới được người quét dọn sạch sẽ không bao lâu.

Quan sát tất cả phòng khách, Ôn Dao quay người ra cửa, cửa mở rộng, cảnh này khiến Ôn Dao nhìn hết tất cả trong phòng.

Gian phòng không lớn, hai chiếc giường đơn đã chiếm hết phân nửa không gian trong phòng, hơn nữa còn có một tủ quần áo đơn giản, cả gian phòng đã không còn bao nhiêu chỗ có thể đặt chân được nữa.



Trong phòng còn có một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, nó đưa lưng về phía Ôn Dao ngồi ở chân giường, dường như đang nhìn cái gì đó, không có phản ứng gì với chung quanh, mà ngay cả khi Ôn Dao đi vào phòng nó cũng không quay đầu lại.

Khi Ôn Dao còn cách thiếu niên khoảng ba bước, đưa tay là có thể chạm vào, đột nhiên một bóng đen từ nơi hẻo lánh nhảy ra, phóng về phía mặt Ôn Dao.

"Bốp~!"

Một đầu roi nước đột ngột xuất hiện giữa không trung, chuẩn xác đánh bay bóng đen kia, khiến nó nặng nề đâm vào vách tường, phát ra tiếng "Bành" nặng nề.

Dù tiếng vang lớn như vậy, thiếu niên cũng không quay đầu liếc nhìn về phía bên này, dường như hoàn toàn chìm đắm bên trong thế giới của mình.

Ôn Dao cũng không chú ý thiếu niên, Ôn Dao có chút hứng thú đánh giá thứ vừa mới tấn công mình.

Đây là một con nhện biến dị, thân thể của nó to bằng người trưởng thành, tám cái chân lông xù dài vô cùng tráng kiện, trên người có năm hoa văn ban lan (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen), nhìn có vẻ không phải là thứ dễ trêu chọc.

Về hình thể mà nói, con nhện biến dị này không lớn lắm so với con nhện trước kia Ôn Dao gặp, dường như cũng chẳng có gì lạ, nhưng có rất nhiều thứ như thực lực cũng không thể dùng hình thể để làm căn cứ tiêu chuẩn suy xét.

Mà chỗ kỳ lạ nhất của con nhện biến dị này, đầu của nó không chỉ lớn hơn con nhện bình thường một chút, hoa văn trên người nó vừa nhìn lại thấy giống như gương mặt con người!

Hơn nữa nhìn chằm chằm vào "mặt" kia lâu một chút, thậm chí bản thân sẽ cảm thấy "hắn" đang mỉm cười với mi...

Con nhện biến dị này xông về phía Ôn Dao giương nanh múa vuốt vung vẩy chân trước của mình, dường như đang đe dọa Ôn Dao.

Đáng tiếc Ôn Dao không chút phản ứng, vẫn như lão thần đứng đó nhìn.

"Sẹt sẹt sẹt..."

Trong phòng bắt đầu xuất hiện âm thanh rè rè soẹt soẹt, Ôn Dao giương mắt nhìn, phát hiện không biết lúc nào, trong phòng này xuất hiện bầy nhện rậm rạp chằng chịt.

Những con nhện này lớn nhỏ không đều, màu sắc khác nhau, dường như bọn chúng bị con nhện biến dị này kêu gọi đến, từ từ bắt đầu bao vây Ôn Dao lại.

Ôn Dao cũng không sợ hãi, thậm chí Ôn Dao còn đếm đại khái xem nơi này có bao nhiêu loại nhện, đáng tiếc nhiều quá, Ôn Dao chỉ đành từ bỏ.

Mắt thấy bọn nhện này muốn bao phủ Ôn Dao, Ôn Dao cười một tiếng, đột nhiên mở miệng nói:

"Mi muốn gϊếŧ người trước mặt con mình à?"