Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 323: Hai Bộ Công Pháp



Lúc đang nói "Có thể gả", Hạ Y Huyên cảm giác sau lưng phát lạnh, dường như bị người nào đó hung hăng liếc nhìn.

Cô chột dạ nhìn về hướng phòng bếp, không thể nào, cô nói nhỏ như vậy, còn cách một khoảng cách, Ôn Minh làm sao có thể nghe thấy, cậu ấy không có "Thuận Phong Nhĩ" như Từ Dương mà.

Hôm nay Tề Cảnh Huy gọi bọn Ôn Dao cùng Hạ Y Huyên đến nhà, chuẩn bị ăn một bữa cơm đoàn viên.

Vốn có một sư phụ đầu bếp rồi, nhưng Ôn Minh nghĩ đến đã lâu như vậy không có cùng em gái ở chung, quyết định tự mình xuống bếp, nấu cho em gái một bữa thật ngon, bồi bổ thân thể.

Tề Cảnh Huy đang nhìn Ôn Minh cho anh hai phần tư liệu, theo thứ tự là phương pháp minh tưởng pháp cùng phương pháp tu luyện dị năng.

Sau khi anh tỉ mỉ xem xong, cảm thấy đầu có chút đau.

Không phải nói phương pháp không tốt, là thật quá tốt, bây giờ đối với bọn họ mà nói đây quả thật là cọng cỏ cứu mạng, so với việc phát hiện tinh thạch còn trọng yếu hơn, cái này quả thật là tài nguyên lâu dài mà!

Dù sao tinh hạch tinh thạch đều hữu dụng sẽ có ngày dùng hết, tuy trước mắt ngày đó còn rất xa xôi, nhưng chúng không phải vô cùng vô tận.

Còn hai bộ phương pháp tu luyện này khác trước, sau khi học xong, cái này chính là hưởng thụ cả đời đấy!

Hoàn toàn không cần lo lắng lúc nào không còn tài nguyên không thể tu luyện rồi.

Đặc biệt phương pháp minh tưởng tinh thần lực này, dựa theo trên tư liệu của Ôn Minh, mỗi người đều có tinh thần lực, tinh thần lực mạnh yếu ảnh hưởng đến lực khống chế dị năng, cũng có thể ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện dị năng, quả thật trọng yếu nhất rồi!

Nhưng vấn đề cũng tới, gần đây căn cứ Hoa Nam bọn hắn thật sự quá chói mắt rồi!

Không nói trước đó tác dụng tinh hạch cùng phương pháp tinh lọc là bọn hắn phát hiện đưa ra, thuốc khôi phục thể lực cũng là bọn hắn nghiên cứu chế tạo ra, đoạn thời gian trước còn phát hiện ra tinh thạch, bây giờ tốt rồi, hai bộ phương pháp tu luyện này lại xuất hiện!

Đây quả thực phách lối đến khiến người người ghi hận mà!

Tuy bình thường anh cũng không phải người ít xuất hiện, có đôi khi làm việc còn rất phách lối, nhưng phách lối mãi như thế anh cũng giữ không nổi nha!

Nếu không phải anh chính là căn cứ trưởng căn cứ Hoa Nam, chính anh cũng thật hoài nghi đến cùng căn cứ Hoa Nam này có chuyện gì ẩn chứa bên trong hay không, dựa vào cái gì nhiều thứ trọng yếu như vậy đều là bọn hắn phát hiện ra cả thế.

Phải biết, những vật này người bình thường chỉ cần phát hiện ra một thứ đã đủ khiếp sợ thế giới rồi, kết quả nhiều thứ như vậy đều do bọn hắn phát hiện ra, có thể không khiến người ta hoài nghi sao?

Đương nhiên, để người hoài nghi nhất chính là, tất cả đồ vật đều xuất phát từ người một nhà!

Tề Cảnh Huy nhịn không được suy nghĩ, kiếp trước người cả nhà này cứu vớt toàn bộ hệ ngân hà sao? Bằng không vì sao những người khác không phát hiện, hết lần này tới lần khác đều là bọn hắn phát hiện ra chứ?



Đương nhiên, trong lúc này quan trọng nhất chính là Ôn Dao gần mười tuổi trước mắt, anh hồi tưởng lại bộ dạng con gái mình lúc mười tuổi như thế nào, lại nhìn Dao Dao trước mắt, quả thật nước mắt muốn rơi như mưa.

Nhất định không phải con gái của anh không thông minh, mà do Dao Dao quá yêu nghiệt!

Tề Cảnh Huy vuốt vuốt trán, nhìn tới nhìn lui tư liệu nhiều lần, sau đó mở miệng hỏi Ôn Dao: "Dao Dao, người bình thường không có dị năng có thể tu luyện phương pháp minh tưởng tinh thần lực này không?"

Tuy vật này là Ôn Minh cho anh, cũng không nói thẳng lai lịch, nhưng anh kết luận nhất định Dao Dao biết rõ đấy, nói không chừng còn tham dự.

Quả nhiên, Ôn Dao lắc đầu: "Không thể."

Trong lòng Tề Cảnh Huy có chút thất vọng, nhưng là cũng hiểu tình lý, dù sao dị năng giả chênh lệch với người bình thường rất lớn.

"Phương pháp minh tưởng tinh thần lực gì? Bác Tề và Dao Dao nói gì đó?"

Hạ Y Huyên tò mò nhìn qua nhìn lại hai người, không biết phương pháp minh tưởng trong miệng hai người họ là vật gì.

"Đây, chính cháu tự xem một chút." Tề Cảnh Huy đưa tài liệu trong tay mình cho cô, ra hiệu chính cô xem.

Đợi sau khi Hạ Y Huyên xem hết tài liệu trong tay, cô chấn kinh không nói được ra lời.

Vào lúc không có dị năng, cô đã nghĩ nếu chính mình có dị năng là tốt rồi, đợi đến cuối cùng có được dị năng, cô mới phát hiện thăng cấp dị năng khó khăn thế nàoTại không có sở hữu dị năng thời điểm, nàng đã nghĩ ngợi lấy chính mình sở hữu dị năng.

Hiện tại, trong tay cô cầm đúng là phương pháp có thể tu luyện tinh thần lực và dị năng sao?

Hai thứ này nếu thả ra tiếng gió cũng đủ khiến gió tanh mưa máu a!

Dù sao thực lực ai ai không muốn? Vì bí quá hoá liều cũng không phải không được.

"Bác Tề, cái này... cái này... việc này thật không đơn giản!"

Hạ Y Huyên đều có thể nhìn ra chuyện, Tề Cảnh Huy làm sao có thể không biết?

Anh thở dài, gật đầu nói: "Quả thật không đơn giản, hai tiểu gia hỏa này lại cho bác một vấn đề khó khăn. Từ khi có bọn nó, tóc trắng của bác mỗi ngày đều gia tăng không ít, nhiều hơn mấy lần nữa, nói không chừng bác còn phải nghỉ hưu sớm rồi!"

Tuy vừa nghe có vẻ oán trách... nhưng trên mặt Tề Cảnh Huy ngăn không được sự vui vẻ cũng đủ chứng tỏ anh nói dối, thật ra trong lòng của anh rất vui mừng đấy.

Anh thật vui mừng vì hai đứa trẻ này cũng không có bị tên tiểu bạch kiểm xấu xa vì tư lợi kia dạy hư, còn giữ một tấm lòng thiện tâm, không phải vật gì tốt đều che giấu không dám lấy ra.

Thiện tâm này không phải thiện lương mù quáng, mà điều kiện tiên quyết có thể bảo vệ mình còn nghĩ đến những người khác, vì quốc gia, vì nhân loại dâng lên một phần sức lực non nớt, làm cho Tề Cảnh Huy rất vui mừng, anh cảm thấy mình không có nhìn lầm người.



Coi như Dao Dao nhìn có vẻ lãnh lãnh thanh thanh, người lạ chớ gần, trong lòng cũng trong suốt, biết rõ chính mình đang làm cái gì.

Dù tuổi của con bé còn nhỏ, Tề Cảnh Huy cũng có thể nhìn ra, đứa nhỏ này là có trái tim kiên cường bất khuất.

"Thế... bác Tề làm sao bây giờ? Báo cáo lên trên?"

Hạ Y Huyên có chút bận tâm, thứ này lấy ra một thứ không chuẩn bị cho tốt không chừng còn bị đánh vỡ sự yên bình hiện hữu nữa đây!

Tề Cảnh Huy mỉm cười, đứng dậy đi đến phòng ăn: "Báo cáo nhất định là phải báo cáo lên trên rồi, có điều báo cáo thế nào, lúc nào báo cáo, cái này cần phải suy nghĩ kỹ càng châm chước một phen. Hiện tại nha, chúng ta ăn cơm trước đi!"

Trong phòng ăn Ôn Minh đã dọn xong thức ăn, tràn đầy một bàn lớn, vừa nhìn đã khiến người ta muốn ăn không ngừng.

Mấy người Ôn Dao ngồi xuống bàn cơm, bắt đầu hưởng thụ món ngon mỹ vị, Tiểu Tiểu, Mạn Mạn cùng Trường Phong từng đứa ôm tinh thạch bắt đầu gặm trong phòng khách.

Tiểu Tiểu quấn vòng quanh chặt chẽ khối tinh thạch không lớn kia, cũng không nỡ một ngụm nuốt vào, đây là chủ nhân đang tết mới cho nó một khối tinh thạch, nó nhất định phải ăn từ từ, chống đỡ qua một tháng này!

Mà hồi lâu không thấy Trường Phong cũng rơi lệ đầy mặt ôm tinh thạch không nỡ buông tay, lại không nỡ một ngụm nuốt vào, chỉ có thể thỉnh thoảng mổ một cái, thậm chí không đành lòng mổ mạnh.

Trong khoảng thời gian này Trường Phong bị cha mẹ của mình lôi kéo đi huấn luyện, còn muốn nó học bay.

Kết quả cũng không biết có phải bởi vì ăn được quá tốt, thân thể quá mập, rõ ràng cánh cũng dài không kém lắm, các phương diện huấn luyện cũng làm rồi, nhưng nó lại bay không nổi.

Vì vậy, hùng điêu quyết định giảm béo cho Trường Phong!

Cái này Trường Phong khổ không thể nói, ngoại trừ mỗi ngày nó chỉ có đủ năng lượng cần thiết, hùng điêu không cho nó ăn nhiều thêm một chút đồ ăn vặt, còn tăng cường lượng huấn luyện, khiến Trường Phong tức giận không nhẹ.

Sau đó nó đi tìm Ôn Dao tố khổ, nhưng Ôn Dao ngược lại rất đồng ý cách làm của hùng điêu, Trường Phong tức giận quyết định không để ý tới Ôn Dao!

Đợi đến khi Ôn Minh trở về, Trường Phong lại đi tìm "Mụ mụ" trong mắt chính mình tố khổ, lên án hùng điêu tàn nhẫn.

Đương nhiên, Ôn Minh cũng không có đứng ở bên này Trường Phong, ngược lại gia nhập đội ngũ huấn luyện Trường Phong, đáng thương Trường Phong chỉ có thể khổ hề hề vượt qua mười mấy ngày nay.

Cũng may vẫn có hiệu quả, tuy vẫn không thể phi, nhưng hình thể quả thật đã thon thả rất nhiều, muốn bay lên cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!

Mạn Mạn tò mò nhìn hai tên đồng bọn biểu lộ cùng động tác giống nhau thế này, hoàn toàn không biết chúng đây là làm sao vậy.

Tiểu Tiểu ngẩng đầu cùng Trường Phong liếc nhau một cái, hai đứa anh không ra anh, em không ra em lập tức tâm tư linh thông, cùng nói một câu: 【Khổ rồi!】