Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 305: Kế Hoạch



Kỹ càng như vậy? Làm sao thấy được vậy?

Tiết Hàng nhịn không được đánh giá Ôn Dao từ trên xuống dưới một lần, không phải đều là người sao? Làm sao lại có chênh lệch lớn như vậy!

Nhưng cấp bậc này không tính là quá cao, trong mười mấy người bọn họ, cấp bốn sơ kỳ có hai người, những người khác toàn bộ đều là cấp ba, đánh nhau cũng không sợ.

Có điều, cũng không biết bọn hắn còn có đồng lõa khác hay không, nếu như bọn hắn thiết kế mai phục ở nơi khác, vậy thì không dễ làm rồi.

Tiết Hàng lại lần nữa thông báo với các binh sĩ đằng sau, muốn mọi người làm tốt công tác đề phòng, nhưng không được để lộ cho bọn hắn phát hiện ra.

Đối phương đã muốn đóng kịch cùng bọn họ, vậy thì xem ai có thể đóng kịch đến cuối cùng!

Vào lúc trời sắp tối, bọn họ còn chưa đến căn cứ Hoa Nam, có điều cũng nhanh, chiếu theo tốc độ này, nghỉ ngơi một đêm, trưa mai có thể đến.

Trước khi trời hoàn toàn tối đen, bọn họ đã đến một trạm xăng dầu cỡ nhỏ, trước đó bọn Lâm Hạo đã đến nơi này, chỉ có điều lúc ấy mới mới giữa trưa, không có đi vào nghỉ ngơi, đến nơi này vào lúc này cũng vừa vặn.

Trạm xăng dầu khắp nơi đều có thể nhìn thấy vết máu đen nhánh khô cạn, trên đất trống cũng có không ít xe bị vứt đi, trong không khí tràn ngập mùi hôi như có như không.

Tiết Hàng từ chối Trịnh Trạch Giai chủ động trợ giúp, chỉ huy mấy binh sĩ dọn dẹp sạch sẽ bãi đất trống, xe tải từng chiếc đều đậu tốt, lại sắp xếp xong xuôi binh sĩ tuần tra, sau đó mở xe jeap của bọn họ cho Ôn Dao xuống xe.

"Xem..."

Trịnh Trạch Giai đụng đụng bả vai lão đại bọn hắn, ra hiệu hắn nhìn về hướng kia, bọn quân nhân này thế mà dẫn theo hai cô bé đi theo!

Cái này cũng quá biết hưởng thụ rồi nha!

Chú ý đến ánh mắt bên kia, Ôn Dao giương mắt lạnh lùng nhìn một cái, quay người lại để cho Trường Phong nhảy xuống xe.

Nhìn thấy con ấu điêu lớn như vậy, Trịnh Trạch Giai trọn tròn mắt, vừa muốn nói gì, lại nhìn thấy ánh mắt lão đại của mình ném tới, chỉ đành nuốt xuống lời đến trong miệng.

Hắn nhìn quanh bốn phía, đi đến trước mặt Tiết Hàng: "Đội trưởng Tiết, chúng ta vào đi thôi?"

Tiết Hàng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, gật gật đầu, dẫn theo Ôn Dao các cô đi vào trạm xăng dầu.

Nhìn binh sĩ canh giữ bên cạnh mấy chiếc xe quân đội, Trịnh Trạch Giai nhíu mày, mím môi kêu gọi những người khác đuổi kịp.

Vừa đi gần cửa ra vào, Tiết Hàng rút súng bên hông ra —— trong đó có người.



Thấy Tiết Hàng đứng ở cửa ra vào chậm chạp không tiến vào, Trịnh Trạch Giai nghi hoặc hỏi trước: "Đội trưởng Tiết, làm sao không đi vào?"

Trạm xăng dầu này không lớn, cũng chỉ có gian phòng này dù sao cũng là cửa hàng lớn giá rẻ có thể ở tạm rồi, còn ngây ngốc đứng ở nơi này làm gì vậy?

Tiết Hàng liếc nhìn Trịnh Trạch Giai, im ắng nói một câu: "Có người."

Nghe bên trong có người, Trịnh Trạch Giai cũng ngây ngẩn cả người, hắn thăm dò nhìn nhìn, quả thật trong góc bên trong thấy được mấy bóng đen.

Vì vậy hắn hắng giọng một cái, hô lên với trong đó: "Chào các vị bạn hữu trong nhà, ở đây không có chỗ nào khác đặt chân, làm phiền quấy rầy."

Nói xong hắn nhấc chân đi vào, những người khác cũng vội vàng đuổi kịp.

Thấy thế, Tiết Hàng không khỏi nhướng nhướng mày, quan sát bốn phía, sau đó mang theo Ôn Dao đi vào.

Trong trạm có chút lờ mờ, mượn ánh trời chiều vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ngoại trừ mấy người Trịnh Trạch Giai, bên trong góc còn có một đám người không quen biết.

Năm người đàn ông tuổi tác không đồng nhất, quần áo của bọn hắn nhìn còn rất sạch sẽ, tuy hai gò má gầy gò, nhưng tinh thần dường như cũng không tệ lắm.

Có điều ánh mắt bọn hắn nhìn người đầy cảnh giác, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, toàn thân kéo căng, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Tiết Hàng sau khi dò xét bọn hắn, gật gật đầu với bọn hắn, liền mang Ôn Dao đi đến xó góc khác.

Bên người Tiết Hàng ngoại trừ Ôn Dao các cô chỉ dẫn theo ba binh sĩ, những người khác ở bên ngoài.

Nhìn Tiết Hàng trải hai túi ngủ ở chỗ đã dọn dẹp xong, sau đó cho hai cô bé kia ngồi ở phía trên, chính mình cùng các binh sĩ khác thì tùy ý ngồi xuống, Trịnh Trạch Giai nhịn không được bắt đầu hoài nghi thân phận của hai cô bé này.

Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng hai cô bé này vì nguyên nhân nào đó mới đi theo đám quân nhân này, không thể trách hắn nghĩ xấu xa, ai bảo đây là tận thế chứ, chuyện gì không thể xảy ra?

Bây giờ nhìn người tự xưng là tiểu đội trưởng này lại đối với hai cô bé đi theo như kẻ đi theo làm tùy tùng, hắn liền loại bỏ cách suy nghĩ trước.

Nhìn kỹ làn da hai đứa trẻ này, một người tinh tế tỉ mỉ bóng loáng, non mềm đến có thể véo ra nước.

Cái này trước tận thế không kỳ lạ quý hiếm, trên đường cái trẻ con đều như vậy cả, nhưng đây là tận thế ah!

Trong tận thế còn có thể giữ vững trạng thái như vậy, chỉ có thể nói rõ thân phận hai cô nhóc này không đơn giản à!

Nhưng lại có một con tiểu điêu biến dị hư hư thực thực, thấy thế nào cũng có vấn đề.



Hắn liếc nhìn lão đại của mình, phát hiện lão đại cùng có suy nghĩ như mình, xem ra đã phát hiện hai đứa trẻ này không đúng.

Thế thì phải làm sao bây giờ?

Từ vài ngày trước bọn hắn vô tình nhìn thấy xe quân đội của bọn Lâm Hạo chạy qua, mới bắt đầu kế hoạch này.

Vì để hiệu quả chân thật nhất, bọn hắn thật đúng là vài ngày không ăn gì không rửa mặt, cùng một chỗ chờ đợi mấy chiếc xe vật tư quân dụng kia!

Từ lúc bọn hắn trốn ra khỏi căn cứ, dị năng giả không gian chứa đa phần vật tư của bọn hắn lúc xông ra đã chết rồi!

Cho nên đồ đạc của bọn hắn cũng tổn thất hơn phân nửa, nếu không phải tinh hạch lão đại vẫn luôn lo lắng, đều do mình giữ, không thể nói trước cũng là nước dội lá môn rồi.

Ngay từ đầu bọn hắn cũng có ý định đi đến căn cứ Hoa Nam, dù sao chỗ đó gần đây, còn an toàn.

Nhưng thói quen quản lý một căn cứ nhỏ, thói quen người khác đều phải nghe theo mệnh lệnh của chính mình, thói quen cao cao tại thượng, khiến cho bọn hắn phụ thuộc vào cuộc sống trước kia, đa phần bọn hắn cũng không phải vui lòng.

Làm thổ hoàng đế thật tốt! Đi căn cứ lớn phải nghe theo mệnh lệnh, nói không chừng đồ đạc còn bị đoạt mất gần hết.

Dù sao bọn hắn cũng đối đãi với những người khác trong căn cứ như vậy.

Đoàn xe Lâm Hạo để cho bọn hắn thấy được hy vọng, xe tải lớn như vậy, hẳn là đi thu thập vật tư, nếu như bọn hắn có thể chặn lại, vậy bọn họ hoàn toàn có thể một lần nữa tìm một chỗ xây dựng một căn cứ mới.

Cho nên bọn họ lập ra một kế hoạch, đương nhiên, đây chỉ là kế hoạch, vì không để có chút sơ hở nào, bọn hắn căn cứ khả năng xảy ra các tình huống khác nhau lập ra vài kế hoạch.

Cũng may quân nhân đều ngốc, khóc vài câu đã đồng ý cho bọn hắn đi cùng, thật sự quá ngây thơ rồi.

Hắn nhìn qua dấu vết xe tải quân đội chạy qua, lại căn cứ vào hình dạng bánh xe, hắn dám khẳng định bên trong đều tràn đầy vật tư, nếu như lần này thành công, như vậy bọn hắn liền có thể phát tài!

Hiện tại vấn đề là, giữ nguyên tiến hành kế hoạch, hay căn cứ phát hiện mới lại lập ra kế hoạch mới?

Toàn trạm đều im ắng, không có người nào nói chuyện, mọi người đều có tâm sự, không có người nào mở miệng.

Đột nhiên, Trịnh Trạch Giai hỏi Tiết hàng: "Đội trưởng Tiết, cậu không để mấy binh sĩ khác đi vào nghỉ ngơi sao? Mệt mỏi một ngày. Để bọn họ vào nghỉ đi, muốn gác đêm chúng tôi có thể thay phiên canh gác."

"Không cần, nhiệm vụ lần này của chúng tôi rất trọng yếu, không được phép có một chút sơ xuất, dù sao ngày mai có thể về đến căn cứ rồi, đêm nay mệt nhọc một đêm, trở về căn cứ lại để cho bọn họ nghỉ ngơi đàng hoàng."

Tiết Hàng lau sạch súng trong tay mình, không đếm xỉa trả lời lại.