Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 240: Đánh Nhau



Tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua kẽ mây tiến vào hội quán khoa hoạc kỹ thuật, binh sĩ đoàn dị năng đã sớm thức dậy thu thập xong rồi.

Hiện tại bọn hắn ngồi dựa vào cùng một chỗ, cứ lấy nước lạnh ăn với thịt nướng trong tay.

Thịt nướng này là ngày hôm qua tiểu đội đi ra ngoài săn được thịt thú biến dị mang về, mặc dù không có bao nhiêu đồ gia vị, nhưng bản thân mùi thịt cũng đã đủ đền bù nguyên vật liệu thiếu thốn, tuy đã qua một đêm lạnh có chút cứng, nhưng các binh sĩ vẫn ăn được mùi ngon như trước, dù sao cái này ở tận thể mà nói đã là đồ ăn vô cùng tốt rồi.

Hà Liệt Sinh sắp xếp tiểu đội đi ra ngoài thu thập vật tư, Ôn Minh chuẩn bị ở chỗ này nghỉ ngơi hai ngày, để các binh sĩ dưỡng thương tốt, sau đó thay phiên ra ngoài thu thập vật tư.

Lúc này Ôn Minh chuẩn bị tự mình dẫn đội, để lại Hà Liệt Sinh trông coi ở hội quán khoa học kỹ thuật.

"Dao Dao, em có muốn đi cùng hay không?"

Lúc chuẩn bị xuất phát Ôn Minh nhìn thấy em gái ngồi ngẩn người một bên, ngẫm nghĩ đi đến bên người Ôn Dao hỏi: "Dao Dao, muốn đi cùng hay không?"

Nhìn thấy Ôn Dao lắc đầu, trong lòng Ôn Minh trong nháy mắt cảm thấy mình bị thất sủng rồi.

Phải biết, trước kia em gái chơi xấu đều muốn đi theo cậu ra ngoài đấy, mà bây gườ cậu chủ động muốn dẫn em gái đi mà em ấy cũng không đi...

Chịu đựng sự thất vọng trong lòng, Ôn Minh dẫn theo tiểu đội xuất phát, trước khi lên xe còn liên tiếp quay đầu lại, hy vọng có thể nhìn thấy em gái thay đổi chủ ý đi ra cửa, đáng tiếc thẳng đến khi xe đã đi một khoảng cách, cũng không xuất hiện tình cảnh trong tưởng tượng của cậu.

"Đoàn trưởng, làm sao vậy?" Binh sĩ ngồi bên người Ôn Minh có chút kỳ quái, hình như đoàn trưởng không đúng nha, chẳng lẽ tức giận khi rời giường? Điều đó không có khả năng à...

Ôn Minh lắc đầu: "Không có việc gì, nơi lần này đi tất cả mọi người chưa quen thuộc, nhất định phải chú ý cẩn thận, không được chủ quan."

"Vâng!"

Một đoàn người Ôn Minh xuất phát, còn lại một đám binh sĩ ngoại trừ tuần tra, đều nghỉ ngơi bên trong hội quán khoa học kỹ thuật, dù sao chung quanh nơi này cũng không phải đặc biệt an toàn, động tĩnh quá lớn sẽ dẫn đến Zombie.

Tạ Dục Thành mang theo mấy dị năng giả hệ thủy chăm sóc những binh sĩ bị thương kia, bây giờ có một phần nhỏ dị năng giả hệ thủy xuất hiện thuộc tính trị liệu, tuy kém hơn hệ trị liệu thuần túy, nhưng chữa trị một vài vết thương nhỏ hoàn toàn không có vấn đề.

Sáng sớm Đại Hoàng cũng không biết đi đâu, Ôn Dao cũng không quá mức hạn chế hành động Đại Hoàng, dù sao thuở nhỏ nó sống ở trên núi rừng, không giống như Tiểu Tiểu và Mạn Mạn bình thường hay ỷ lại chủ nhân, còn mang theo dã tính.

Vẻ mặt Ngữ Điệp vẫn như trước có chút uất ức, dường như đang tự hỏi cái gì, sau khi rời giường lại đi đến nơi đêm qua.



Ôn Dao ngồi trong góc luyện tập dị năng của mình, trong tay Ôn Dao đang nổi lơ lửng quả cầu nước cũng không phải Ôn Dao tạo ra, mà là một dị năng giả hệ thủy khác ngưng tụ ra đấy.

Vừa lúc mới đầu, dị năng Ôn Dao chỉ có thể khống chế phóng thích nước của chính mình, nếu như muốn khống chế những chất lỏng khác, cái kia tương đương với trực tiếp sử dụng tinh thần lực của mình, cùng dị năng cũng không có vấn đề gì.

Nhưng từ sau khi Ôn Dao lên đến cấp năm, Ôn Dao ẩn ẩn cảm giác mình có thể khống chế phân tử nước khác, thời điểm điều động dị năng trong thân thể, có thể khống chế phóng thích nước không phải của mình, hơn nữa dùng thuận tiện hơn nhiều so với đơn thuần sử dụng tinh thần lực khống chế, chỉ có điều không thuận buồm xuôi gió như chính mình phóng thích dị năng.

Hiện tại, Ôn Dao đang luyện tập điều khiển những phân tử nước khác.

Quả cầu nước lớn cở quả bóng chuyền bắt đầu biến hóa các dạng hình thái trong tay Ôn Dao, trong chốc lát biến thành roi dài, mùi tên nước, tấm chắn nước... đủ các loại hình thái công kích phòng ngự, trong chốc lát lại biến thành các phiên bản đơn giản của Tiểu Tiểu đại bạch xà, lúc đang chuẩn bị thử biến hóa thành hình dạng Mạn Mạn, từ bên ngoài có một binh sĩ xông vào.

"Báo cáo đội trưởng! Bên ngoài có người đang đánh nhau!" Binh sĩ mới vào lập tức cúi chào trước mặt Hà Liệt Sinh, báo cáo tin tức vừa mới lấy được.

Nghe có người đánh nhau, Hà Liệt Sinh khẩn trương lên, hắn lập tức truy vấn: "Đánh nhau? Ai?"

"Một bên không biết, bên kia..." Binh sĩ báo cáo thoáng nhìn qua Ôn Dao: "Bên kia là Đại Hoàng."

Nghe đến tên Đại Hoàng, Hà Liệt Sinh cũng đem ánh mắt nhìn về phía Ôn Dao, tính tình con hổ biến dị kia cũng không tốt lắm, lúc đối luyện cùng bọn họ thường thường hành hạ bọn họ đến kêu cha gọi mẹ đấy, làm cho bọn họ vừa yêu vừa hận.

Tiểu tổ tông này gây chuyện, cũng chỉ có chủ nhân nhà nó có thể trị, nó đối với đoàn trưởng đều là hờ hững đấy!

Ôn Dao từ từ đứng dậy, một tay tiếp tục khống chế quả cầu nước, vừa đi ra ngoài, vừa nghe đến tên Đại Hoàng, Ôn Dao liền dùng tinh thần lực "Nhìn nhìn", phát hiện bên kia rõ ràng có chấn động tinh thần lực quen thuộc, xa như vậy cũng không biết hắn chạy đến đây để làm gì.

Nhìn thấy Ôn Dao đi ra ngoài, Hà Liệt Sinh phân phó tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, sợ kẻ đến có ý đồ không tốt, sau đó mang theo mấy người lính đi sau Ôn Dao.

Lúc đi ra hội quán khoa học kỹ thuật, thậm chí có thể nhìn thấy xa xa dị năng va chạm phát ra tiếng vang cùng ánh sáng, còn có mấy vòi rồng dài nhỏ tùy ý tự tại, xem ra Đại Hoàng rõ ràng chiếm cứ thượng phong.

"Dao Dao, lên xe!"

Hà Liệt Sinh quay cửa kính xe xuống ngoắc ngoắc về phía Ôn Dao, khoảng cách này rất xa, tự nhiên lái xe qua đó tiện hơn.

Phùng Tử Nhiên lăn sang bên cạnh, tránh thoát lưỡi dao gió khổng lồ bay vụt về phía hắn, nhưng vòi rồng bên kia lại vọt về phía hắn, hắn chỉ đành vội vàng đứng lên tiếp tục trốn tránh.



"Phùng thiếu, tiếp tục như vậy không được! Chúng ta căn bản đánh không lại nó!"

Một người đàn ông đầu trọc vạm vỡ gọi lớn Phùng Tử Nhiên, sau khi tránh thoát một vòi rồng, nâng lên đá vụn cực lớn của kiến trúc ven đường, hung hăng nện mạnh về hướng hổ biến dị, lại bị nó nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát, còn trả lại cho hắn vài đường lưỡi dao gió.

Gã đàn ông đầu trọc kịp thời trốn vào phía sau một mảnh phế tích, tránh thoát tập kích của lưỡi dao gió.

"Móa, tại ả đàn bà thúi này! Đang yên đang lành tự nhiên trêu chọc nó, bây giờ tốt rồi, chúng ta đều bị chồn vùi ở đây!"

Một người đàn ông trung niên trên người bị cắt vài vết thương hung du874 trừng mắt nhìn một cô gái trẻ tuổi, trên người cô gái trẻ tuổi cũng có vài vết thương, đầu tóc rối bời che khuất gương mặt, nhìn không ra bộ dáng, nhưng dáng người có lồi có lõm, động tác tránh né công kích nhẹ nhàng linh xảo.

Cô ta xì một tiếng khinh miệt, mắng: "Trách bà à? Mẹ nó! Tao bất quá chỉ thuận miệng nhắc tới, rõ ràng chính mày ra tay trước, còn không phải thèm thuồng thịt hổ biến dị? Nói hay lắm làm như đều là lỗi của mẹ mày."

"Gái điếm thúi! Mày..."

"Được rồi! Đừng cãi nữa!" Phùng Tử Nhiên trốn tránh không kịp, hông bên phải bị phông nhận quẹt một phát, lúc bị một lưỡi dao gió khác đánh trúng bị người đàn ông nhanh chóng kéo ra.

"Đều đừng cãi! Ngẫm lại xem có cách nào có thể chạy hoặc gϊếŧ nó không!"

Một chuyến này có bảy người cùng đi, có bốn người cùng một tiểu đội, còn lại chính là hai vệ sĩ cha Phùng Tử Nhiên cho hắn.

Phùng Tử Nhiên thuê tiểu đội này, muốn dẫn bọn hắn đến nơi này thu thập vật tư.

Căn cứ bọn hắn gần đây bắt đầu thiếu thốn vật tư, cũng có không ít dị năng giả rời khỏi, Phùng Tử Nhiên không đành lòng để cha mình một người đối mặt với nhiều vấn đề như vậy, cho nên muốn dẫn theo mấy người đến nơi xa hơn một ít để dò đường.

Dọc theo con đường này bọn hắn phát hiện không có bao nhiêu Zombie, nhưng lại phát hiện có không ít dấu sau chiến đấu, bọn hắn suy đoán có một đoàn xe đã đi qua nơi này, hơn nữa phần đông là dị năng giả, thực lực rất cường.

Có người đề nghị đi đường vòng, nhưng Phùng Tử Nhiên trải qua nghĩ sâu tính kỹ, vẫn cảm thấy tiếp tục đi lên phía trước.

Một là muốn nhìn một chút đội ngũ lợi hại như vậy có bộ dạng thế nào, một là có thể dễ dàng kết giao, nếu có thể kéo đến căn cứ nhà mình tự nhiên là tốt nhất.

Hai là đi theo lộ trình đám bọn họ tính an toàn cao hơn, nói không chừng còn có thể nhặt được tiện nghi.

Bất kể nói thế nào, đều là lợi nhiều hơn hại.