Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 192: Lâm Hạo Nhiên



Ôn Dao đưa thẻ CMND của mình cho Lâm Thế Bưu, thẻ CMND của Ôn Dao vào thời điểm cô tiến vào quân đội đã bị Tề Cảnh Huy đổi qua, chất liệu không quá đồng dạng, hơn nữa mã hóa cũng thay đổi, còn nhiều thêm một biểu tượng quân hiệu.

Cơ bản Ôn Dao cũng không hay ra khỏi căn cứ, lần trước sau khi rời đi cũng là đi từ cổng quân khu đấy, còn thật không biết thẻ CMND này đại biểu cho cái gì.

"Chậc chậc chậc, Dao Dao, thẻ CMND này của cháu không đơn giản à."

Lâm Thế Bưu kẹp thẻ trả lại cho Ôn Dao, cách cửa sổ xe nói cùng Ôn Dao: "Phương thức mã hóa này rõ ràng khác hẳn chúng ta, bác không hiểu ý nghĩa cái này, nhưng lại có một tiêu chí quên hiệu, cho thấy cháu là người quân đội, hơn nữa chất liệu này cũng khác hẳn. Bác thấy trên thẻ CMND của quân nhân khác, chất liệu cũng giống như chúng ta."

"Cho nên, thẻ của cháu có cấp bậc rất cao đấy." Lâm Thế Bưu tò mò rồi, hỏi: "Làm sao cháu có thẻ này."

Ôn Dao nghĩ nghĩ, nói cho hắn biết anh của mình tham gia quân ngũ rồi.

"Ôn Minh nhập ngũ rồi hả?"

Lâm Thế Bưu biểu thị giật mình: "Anh của cháu nhìn vẻ ngoài không giống người muốn nhập ngũ à, chắc anh cháu cũng có dị năng, chắc là tiến vào đoàn dị năng rồi? Thằng nhóc này từ nhỏ đã ưu tú, làm thế nào cũng phải làm đội trưởng nha?"

"Là đoàn trưởng." Ôn Dao bình tĩnh trả lời.

Cái này khiến Lâm Thế Bưu càng kinh ngạc, nhập ngũ cũng dễ nói, dù sao quân đội các căn cứ lớn đều đang chiêu binh mãi mã, dị năng giả càng là bánh trái thơm ngon, cho nên Ôn Minh nhập ngũ có thể hiểu.

Tiến vào đoàn dị năng nhất định là được, làm đội trưởng cũng có khả năng đấy, nhưng trực tiếp lên làm đoàn trưởng? Ôn Minh chưa đến hai mươi tuổi mà?

Lâm Thế Bưu nghĩ trong này nước có chút sâu à, nhớ đến hắn vẫn luôn hoài nghi thân phận vợ chồng Ôn Trác, hiện tại xem ra quả thật không đơn giản, người bình thường nào có vừa nhập ngũ đã lên lên đoàn trưởng chứ?

Như vậy cũng không khó hiểu thái độ của binh lính gác cổng đối với Ôn Dao rồi, đặc quyền giai cấp, mặc kệ lúc nào đều tồn tại cả thôi.

Trong căn cứ trước mắt mất trật tự, khắp nơi đều là kiến trúc bị phá hư cùng người bị thương, đặc biệt trong căn cứ cũng không có ít cao ốc, tầng trệt bị phá hư vô cùng nghiêm trọng, khối vụn rơi xuống không chỉ đập hỏng mặt đất nhà cửa, đồng thời đập bị thương không ít người.

Đồng dạng, thi thể chim biến dị cũng không ít, dấu vết bị dị năng phá hư tùy ý đều có thể nhìn thấy, căn cứ muốn tu sửa lại những thứ này phải tốn hao không ít thời gian cùng công sức.

Có không ít binh sĩ đang tuần tra, trong căn cứ trật tự cũng coi như tạm được, thi thể chim biến dị cũng bị bọn hắn thu dọn lại, đây cũng là thịt khó có thể có được.

Bọn Lâm Thế Bưu chạy đến nơi ở của chính mình, một căn biệt thứ lớn có ba tầng lầu, chiếm diện tích rất lớn đấy, mới có thể ở không ít người.

Tình huống toàn bộ khu biệt thự tốt hơn rất nhiều so với bọn hắn nhìn thấy trước đó, hư hao không nghiêm trọng như vậy.

Trong phòng A Long nghe bên ngoài truyền đến âm thanh, vội vàng đứng dậy nhìn ra cửa sổ, phát hiện bọn lão đại trở về.

"Lão đại!"

A Long mở cửa chạy ra ngoài, những người khác nghe được lão đại mang người trở về, cũng đi theo ra.

"Chim biến dị tập kích căn cứ? Tất cả mọi người không sao chứ?"

Lâm Thế Bưu vừa nhảy xuống xe mắt đã quét một vòng, phát hiện tất cả mọi người vẫn mạnh khỏe, lúc này mới yên lòng.

"Lão đại anh yên tâm, tất cả mọi người không có việc gì. Thời điểm chim biến dị đến căn cứ đã kéo còi báo động cảnh báo, bảo tất cả mọi người trốn trong nhà. Nghe nói khu Xương Ninh chết tổn thương thảm trọng, dù sao ở đó đều là nhà trệt cùng lều vải, không có lực phòng ngự nhiều."

A Long kể lại tình huống đơn giản mà mình biết, Lâm Thế Bưu gật gật đầu, quay đầu bảo những người khác lái xe tải vào nhà kho, những hàng hóa này còn phải đợi Tần Thiếu Minh tỉnh lại đến quản lý lấy đi.

"Ba ơi!"

Một đứa bé trai vọt ra từ phía sau đám người nhào về phía Lâm Thế Bưu, ôm lấy hắn.

Nhìn thấy con trai của mình, mặt Lâm Thế Bưu nhu hòa hẳn đi, hắn vỗ vỗ bả vai đứa bé trai, giọng điệu vô cùng ôn nhu: "Ba trở về rồi, đừng lo lắng."

Lâm Hạo Nhiên ôm eo Lâm Thế Bưu không buông tay, lần này bọn hắn đi ra ngoài ba ngày hai đêm, bé thật lo lắng ba sẽ như chú của bé không thể trở về được nữa.

Lâm Thế Bưu già rồi mới có con, mẹ đứa nhỏ sinh bé không bao lâu liền đi, một mình hắn nuôi bé khôn lớn, khó tránh khỏi đôi khi vô cùng sủng nịch, tính cách không tính quá tốt.

Tận thế rồi, ngược lại bé cũng hiểu chuyện không ít, hiểu chuyện đến nổi làm cho Lâm Thế Bưu đau lòng.

Lâm Hạo Nhiên ôm một hồi, ngẩng đầu muốn nói chuyện với ba, sau đó lại thấy mặt Đại Hoàng.

"Ba! Đó là cái gì!" Tay Lâm Hạo Nhiên xiết chặt, có chút căng thẳng la lên.

Lúc này những người khác mới phát hiện, sau khi lái xe tải đi, lộ ra Ôn Dao các cô đang đứng phía sau.

Lâm Thế Bưu ngoắc ngoắc Ôn Dao, đợi các cô đến gần mới giới thiệu với Lâm Hạo Nhiên: "Đây là chị Dao Dao của con, đây là chị Ngữ Điệp, là con gái của chú Ôn, không phải con rất thích anh Minh sao? Đây là em gái của anh Minh."

Lâm Hạo Nhiên đã từng gặp Ôn Minh mấy lần, rất thích Ôn Minh, đã từng nhao nhao náo loạn muốn Ôn Minh ở nhà bé, làm anh của bé.

Nghe nói là em gái của anh Minh yêu thích của mình, bé cẩn thận nhìn kỹ Ôn Dao một hồi, sau đó nặng nề hừ một tiếng, tựa đầu ngoảnh sang một bên.

Bé không thích em gái anh Minh, ai bảo trước đó bé nói anh Minh làm anh trai của bé thì bị anh ấy từ chối, nói anh ấy đã có em gái rồi, bé mới không thích Ôn Dao! Mới không gọi Ôn Dao là chị!

Nhìn thấy con trai của mình đột nhiêu nổi lên tiểu tính tình, Lâm Thế Bưu có chút không hiểu thấu, hắn đoán không ra tâm tính ngạo kiều của con trai, chỉ có thể cười cười với Ôn Dao: "Đây là con của bác, Lâm Hạo Nhiên, nhỏ hơn Dao Dao một chút, có chút bướng bỉnh, cháu không nên chấp nhất với nó."

Nghe ba nói mình bướng bỉnh, Lâm Hạo Nhiên cảm thấy rất mất mặt, làm sao lại nói bé như thế chứ? Có phải tại bé không thích người trước mặt không!

Hai tay của bé dùng sức đẩy, quay người chạy vào trong nhà, Lâm Thế Bưu bất ngờ không phòng bị đẩy lui về sau một bước, cả người đều ngây ngốc, hoàn toàn không rõ đang yên đang lành làm sao đột nhiên nổi lên tính tình thế kia.

Hắn ra hiệu với một cấp dưới, bảo hắn đi theo nhìn, tránh cho nhóc con kia chạy ra khỏi biệt thự, sau đó mang theo những người khác vào phòng.

Giữ lại mấy người A Long, để người khác đều tản đi, đặc biệt là những người vừa cùng trở về, cũng cần có không gian ở cùng người thân của mình.

Còn có dị năng giả không gian của bọn hắn vẫn luôn đi cùng, hắn không phải người của bất kỳ tiểu đội nào, thuộc về người hành động độc lập.

Mặc dù hắn đã đồng ý không nói gì ra ngoài, nhưng vẫn cần quan sát một phen, cũng may bây giờ đã biết rõ Ôn Dao có hậu đài, không đến mức quá lo lắng nữa.

"A Long, cậu nói rõ ràng tình hình chim biến dị đi."

Vừa rồi ngoài cửa nói nói chung chung vài câu, còn có rất nhiều chi tiết, tỉ mỉ vẫn không rõ ràng lắm.

Dựa theo A Long miêu tả, bầy chim biến dị kia có đầu lĩnh đấy, bầy chim đều nghe theo sự chỉ huy của nó. Vừa mới đầu đã chiếm được ưu thế nhất định, sau đó mắt thấy phía sau căn cứ phản công càng ngày càng mạnh, quyết đoán dẫn dắt bầy chim biến dị còn lại chạy mất.

"Chạy về hướng bắc?" Lâm Thế Bưu nhíu mày hỏi.

"Vâng, có thể bây giờ càng ngày càng nóng, chúng liền chạy về hướng bắc."

"Thế này dọc đường có thể có không ít người gặp nạn à.... Bên trên có thông báo gì khác không?"

"Không có, chỉ tuyển người tu sửa căn cứ, nghe nói những tòa cao ốc kia có thể dần dần dỡ bỏ, dù sao cũng lo lắng sau này có thể gặp phải công kích như thế nữa."

Hiểu rõ gần hết tình hình, Lâm Thế Bưu cho người dẫn Ôn Dao hai người đến gian phòng đã được chuẩn bị xong, trước đó đã nói rồi, ở một đêm qua ngày mai sẽ tiễn các cô ra căn cứ.