Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 96



Tháng ngày định cư ở Trung Quốc bình tĩnh đến lạ thường, nơi này không có một ai biết cậu, họ đều chỉ cho rằng cậu là một người nước ngoài bình thường sinh sống ở đây. Các bạn hàng xóm cũng rất hòa thuận, sau khi cậu từ từ thông thạo được tiếng Trung, họ cũng thường xuyên chào hỏi cậu.

Cậu vẫn độc thân, nhưng trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn. Cũng có người tò mò, thậm chí còn có vài bà lão trong lúc nói chuyện thường hỗ trợ giới thiệu bạn gái cho cậu.

Nhưng Harry chỉ cười cười, nói thật lòng rằng cậu đã có người yêu, tuy rằng tạm thời bị chia cắt, nhưng sẽ có một ngày họ gặp lại nhau.

Lâu dần, mọi người chung quanh đều biết người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn này yêu một người tha thiết, cậu đang chờ hắn.

....

Sau nửa năm định cư ở Trung Quốc, Harry mở một nhà sách cách nhà không xa, nó không lớn, bày một loại giá sách làm bằng gỗ, ở giữa trải thảm màu vàng nhạt, trên thảm bày một cái bàn tròn nhỏ cũng vài cái ghế dựa mềm để người nghỉ ngơi, ngoài ra còn có trà nhài và điểm tâm đơn giản.

Nơi làm nhà sách có chút vắng, rất ít người đến, nhưng cũng yên tĩnh, đẩy cửa ra là nhìn thấy một con ngõ nhỏ, trên vách tường là những loài cây leo màu xanh lục, không biết tên là gì, có kích cỡ to tương đương bằng bàn tay của một đứa trẻ, gió vừa thổi, liền phát ra tiếng tất tất tác tác.

Harry cảm thấy như vậy vô cùng tốt, hiện giờ cậu rất thích thanh tĩnh, nhiệt tình kiểu Gryffindor dường như đã lắng đọng xuống trong dòng máu của cậu, cùng mục nát với sự điên cuồng khi còn trẻ. Kỳ thật năm nay cậu mới tới hai mươi, người bình thường ở cái tuổi này đều trẻ trung đến ngông cuồng, tràn đầy dã tâm, phảng phất như có toàn bộ thế giới đang chờ bọn họ đi chinh phục. Đôi mắt của bọn họ sáng sủa, bên trong cất giấu ngọn lửa, vui cười tức giận mắng đều tươi sống sinh động, sẽ có tình yêu cuồng nhiệt, sẽ bị thất tình, sẽ bị té ngã, nhưng cũng có thể bò lên được. Bọn họ không có gì để lo sợ.

Nhưng Harry lại làm không được, đại khái bởi vì cậu đã chinh phục được thế giới, nhưng lại cô đơn, mất đi ai đó để chia sẻ. Nhiệt huyết thuộc tuổi trẻ của cậu dường như đã bị mai táng, ngay cả trái tim cũng bắt đầu chậm rãi mục nát, cậu đã quen sinh hoạt một mình, đã quen tỉnh giấc giữa đêm, nhưng bên gối chỉ là một mảnh lạnh lẽo, sau đó, một mình ngồi im lặng trên ban công chờ đến bình minh.

Bên cạnh cậu không hề thiếu người ái mộ, có người phi thương ưu tú, ngoại hình tinh xảo cùng tính cách ôn nhu, đối với quá khứ của cậu, cô ấy tò mò nhưng cũng không tìm tòi nghiên cứu, bất luận từ phương diện nào cũng thấy cô ấy là một lựa chọn tốt, là một người thích hợp để dắt tay nhau đi suốt một cuộc đời.

Nhưng cậu vẫn từ chối, ôn hòa mà kiên định, cậu nghiêm túc nói cho cô gái đối diện đang ngửa mặt lên nhìn cậu rằng, trong lòng cậu đã có một người, cậu đã từng nỗ lực đuổi hắn ra ngoài, nhưng không thành công, hắn vẫn chiếm giữ nơi đó, từ từ biến thành trái tim của cậu.

"Tôi đã không có cách nào đi thích một người khác nữa," ánh mắt Harry vẫn ôn nhu như trước, tròng mắt xanh lục đẹp đẽ đến kinh người, như rừng rậm đang tản sương mù vào sáng sớm, "Mà em lại là một cô gái rất tốt, rất tốt, hẳn nên có một người toàn tâm toàn ý yêu em."

Cô gái biết Harry không phải đang qua loa cô, vẻ mặt cậu nghiêm túc như vậy, làm trái tim của cô lít nha lít nhít đau. Tầm mắt của cô rơi vào cái nhẫn nằm trên ngón áp út của Harry, chiếc nhẫn kia rất đẹp, bao lấy ngón tay thon dài của cậu, vô cùng phù hợp với cậu. Ngay từ ngày đầu tiên cô nhìn thấy Harry thì đã thấy cậu đeo nó, chưa từng thấy nó rời khỏi người cậu.

Trong lòng cô khẽ chua sót, nước mắt không khống chế được mà nổi lên, khóc thút thít, nghẹn ngào, "Thật sự không thể lại thích một người khác sao, cho dù người đó không phải là em cũng được mà.... Luôn cô độc như vậy, sẽ rất khó vượt qua...." Lúc đầu cô chỉ nhỏ giọng nức nở, nhưng sau đó đã nghẹn ngạo đến không chịu nổi, cái tay nho nhỏ vẫn cầm lấy tay áo Harry.

Tuy rằng cô không nói rõ ràng, nhưng Harry hiểu ý cô nói.

Cô là một người rất hiền lành, vì lẽ đó mới hy vọng cho dù không phải là cô, nhưng vẫn mong Harry vào một ngày nào đó có thể yêu một lần nữa, đừng cô độc cả đời, như vậy quá đáng thương.

Không thể không nói, một cô gái khi đối mắt với người mình yêu thì luôn có trực giác đáng sợ trời sinh, rõ ràng cậu cũng không tiết lộ chuyện gì, nhưng cô đã ngờ ngợ đoán ra được người yêu mà cậu một mực chờ đợi rất có khả năng vĩnh viễn không thể về lại bên cạnh cậu.

Harry xoa xoa đầu cô, trong lòng hiện ra chút chua xót mềm mại, mỉm cười nói: "Tuy rằng con đường một mình này có điểm khổ cực, nhưng tôi đã đáp ứng người kia, cả đời này chỉ yêu mình anh ấy, tôi không thể nuốt lời."

Cô gái khóc lớn tiếng hơn.

....

Sau đó, cô bé này vẫn thường xuyên đến nhà sách của Harry, mang theo điểm tâm ngon cùng tác phẩm hội họa của mình cho cậu, nhưng chỉ lấy thân phận bạn bè, Harry cuối cùng cũng nhớ được tên đầy đủ của cô là "Bạch Vân". Cô cũng có một người vô cùng yêu cô, hiện giờ cậu ta đã là bạn trai của cô rồi, là một nam sinh anh tuấn hào sảng, đối với cô rất tốt, thường thường đi hết cả nửa thành phố chỉ vì muốn mua đồ ngọt cô thích cho cô.

Đồng dạng thường xuyên đến nhà sách nhỏ của Harry còn có học sinh cấp ba ở gần đó, phần lớn đều lấy nơi này làm chỗ hẹn hò, những cậu bé cô bé mười mấy tuổi, còn mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt ngây ngô, líu ra líu rít trốn ở mặt sau giá sách, trên đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, ánh mắt chăm chú như toàn bộ thế giới chỉ còn có người này ở trước mắt mình, cái gì khác cũng đều không quan trọng.

Mặc dù Bạch Vân đã lên đến đại học, nhưng vẫn non nớt như còn chưa trưởng thành, mỗi lần thấy nhóm học sinh cấp ba này đều sẽ cố ý giả vờ giả vịt thở dài cảm thán lá gan của trẻ con bây giờ thật là lớn, muốn hẹn hò thì cũng phải thay đồng phục học sinh trước đã chứ....

Mỗi khi như vậy, Harry sẽ cùng bạn trai của cô nhìn nhau nở nụ cười, cậu chàng kia sẽ mang mặt cười đi vò tóc của cô.

Phỏng chừng khoảng thời gian rất dài trong tương lai của mình, cuộc sống sẽ duy trì trạng thái này đi, Harry không định tiếp tục đi nhìn hai người đang yêu nhau tán gẫu những đoạn đối thoại hoàn toàn chẳng có IQ nào, cậu nhìn nhà sách của mình, thầm nghĩ, cậu không thiếu tiền cũng chẳng thiếu thời gian, có một chỗ đặt chân cùng một công việc giết thời gian như vậy cũng đủ rồi, cậu đã mất đi tình yêu, đã rời khỏi quê nhà, nhưng cuộc sống cũng không phải hoàn toàn hỏng bét.

Cậu không phải là một người yếu đuối, vì thế cho dù một người có thật sự rất cô đơn, nhưng cậu vẫn sẽ cố sống, trải qua sinh lão bệnh tử, cuối cùng an nghỉ ở bên cạnh Draco.

Harry vốn muốn như vậy, nếu như cậu không gặp Vân Miểu.

....

Lúc đầu, Vân Miểu chẳng qua cũng chỉ thỉnh thoảng ngồi một lúc trong nhà sách của cậu, hơn phân nửa số lần cô đến đều ngồi bên cửa sổ, mặc bộ sườn xám thủ công tinh xảo khéo léo, trên vai khoác một cái áo choàng màu nâu nhạt, một đôi mắt phượng trời sinh, lóng lanh lưu chuyển như sóng nước, dù cho chỉ yên tĩnh cúi đầu ngồi ở chỗ đó, đôi lông mi nhỏ dài che đi hình ảnh rung động ở trên mặt, nhưng cũng đẹp như một bức tranh.

Harry vốn không biết cô tên là gì, nhưng sau một quãng thời gian, họ cũng hơi hơi quen thuộc với nhau, nhìn qua Vân Miểu cũng không lạnh lùng xa cách như mặt ngoài của cô, cô cũng có lúc tán gẫu với Harry một hồi.

Cũng trong một lần tán gẫu ngẫu nhiên, Harry phát hiện Vân Miểu đeo một cái dây chuyền hình trái tim, trên hình trái tim là một cái khung kính nho nhỏ, nhưng bên trong không phải là ảnh, mà là một bức tranh sơn dầu sinh động tinh xảo, người được vẽ là một người đàn ông tóc đen anh tuấn.

Harry vừa nhìn thấy người đàn ông tóc đen kia liền ngây ngẩn cả người, nguyên nhân không có gì khác, vì dung mạo của người đàn ông này quá giống Sirius.

Thấy Vân Miểu không hiểu nhìn cậu, Harry đã thẳng thắn đưa bức ảnh của Sirius đặt ở trong quầy cho cô xem – bọn họ đã sớm phát hiện đối phương không phải là Muggle, nói: "Đây là cha đỡ đầu của tôi."

Nhìn thấy ảnh chụp của Sirius, sắc mặt hững hờ xưa nay của Vân Miểu lần đầu tiên được thay bằng vẻ kinh ngạc, như không dám tin tưởng, bàn tay trắng nõn mềm mại nắm thật chặt dây chuyền hình trái tim kia, móng tay hầu như muốn đâm sâu vào trong thịt.

"Người này, cha đỡ đầu của anh, có phải mang họ.... Black?" Vân Miểu run rẩy hỏi.

(Editor: 3 chương nữa là hết phần kiếp trước của Harry. Chuẩn bị hết ngược rồi, anh chị em ơi!!!)