Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 8 - Chương 70: Núi non trùng điệp (10)



“Thằng oắt con chết tiệt chạy ra làm gì?” Mập mạp gấp gáp giơ chân, đèthấp tiếng nói: “Nghe lời, nhanh chóng trở lại, ba ba và các chú đangđùa giỡn, không có việc gì, lập tức tới tìm con.”Ba ba ô ba ba!” Tiểu Thí Hài ôm chặt chân của mập mạp.

“Đi đi, đi đi.” Âm thanh đè thấp của mập mạp buồn bã không gì sánh được.

“Con không đi” Tiểu Thí Hài gào khóc.

“Ha ha” Mập mạp cảm thụ được ánh mắt có chút hăng hái của Virgo, ngẩngđầu lên, lộ ra một nụ cười nịnh nọt lấy lòng: “Tướng quân, chúng tanói của chúng ta, đứa nhỏ này là con trai của bạn tôi.”

Virgo mặt không biểu tình bỗng nhiên đưa tay, nắm áo của Tiểu Thí Hài, nhấc nó lên.

Mập mạp biến sắc, vội la lên: “Không nên” Âm thanh vừa ra khỏi miệng, thì mạnh mẽ dừng lại. Chỉ là ánh mắt phức tạp nhìn Virgo.

“Đứa bé trai rất đẹp.” Virgo mang theo Tiểu Thí Hài, khiến cho nó đối mặt mình, nhìn thoáng qua cười nói.

“Thả ta xuống, thả ta xuống” Tiểu Thí Hài liều mạng giãy dụa, thân thể chỉhơi nghiêng xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn thoạt nhìn, như một con mèo nhỏ đáng thương.

“Nói cho ta biết, ngươi tên là gì, ta sẽ thả ngươi xuống.” Virgo chuyển ánh mắt, nhìn mập mạp, cũng không quay đầu lại nói.

“Thả ta xuống” Tiểu Thí Hài liều mạng giãy dụa, khóc ầm ĩ, vẻ mặt quật cường, tuyệt không phản ứng câu hỏi của Virgo.

“Ngươi nói nó không phải con của ngươi” Virgo hiển nhiên không có hứng thú dây dưa với một tiểu hài tử hoàn toàn không hiểu chuyện, hắn nhíu mày hướng mập mạp, mặt mang nụ cười. Chỉ bất quá, nụ cười này có vẻ băng lãnhdị thường.

“Tướng quân” Mập mạp giãy dụa, ánh mắt lóe ra bất định, thịt trên mặt co rụt.

Nụ cười trên mặt Virgo càng ngày càng lạnh, hắn vươn tay, một tên línhrút ra một khẩu súng lục năng lượng từ bên hông, quay súng chuẩn bị giao cho hắn.

Vừa nhìn thấy súng, sắc mặt của mập mạp hoàn toànthay đổi. Do dự và giãy dụa, trong nháy mắt biến thành kinh khủng và cầu xin, cả kinh kêu lên “Phải, nó là con tôi, nó là con tôi!”

TiểuThí Hài trong tay của Virgo giãy dụa càng nhiều hơn, tay nhỏ và chân nhỏ liều mạng quơ, khóc kêu lên: “Thả ba ba ra, thả ba ba ra.”

Virgo tiếp nhận súng, ngoài dự đoán mọi người đồng ý thỉnh cầu của TiểuThí Hài, hướng một binh sĩ Jaban bên cạnh của mập mạp nói: “Thả hắn ra.”

Bọn lính cẩn thận thả mập mạp, bất quá, họng súng vẫn chăm chú nhắm vàomập mạp, chỉ cần hắn hơi có dị động, bọn họ lập tức sẽ nổ súng. Cho dùkhông bắn vào chổ yếu hại, cũng sẽ phế đi tay chân hắn.

Mập mạp được thả ra ngơ ngác nhìn Virgo, muốn tiến lên, rồi lại mạnh mẽ đứng lại.

“Virgo tướng quân” Mập mạp rốt cục tan vỡ, hắn nhìn nhìn Tiểu Thí Hài khôngchuyển mắt, cho ra nước mắt yêu thương, nói năng lộn xộn cầu xin: “Cáinày là chuyện của người lớn chúng ta, không quan hệ với đứa nhỏ. Van cầu ngài, buông tha cho nó đi. Ngài muốn tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó, chỉcầu ngài buông tha con tôi, nó chỉ là một đứa nhỏ.”

Nói xong lời cuối cùng, tâm tình của mập mạp đã hoàn toàn không khống chế được, nước mắt nước mũi nhất thời chảy xuống.

“Van cầu ngài, van cầu ngài!!!”

Virgo nhẹ buông tay, Tiểu Thí Hài thoáng cái té ngã xuống đất.

Mập mạp mặc kệ họng súng của các binh sĩ bên cạnh, lao tới ôm cổ Tiểu ThíHài. Tiểu Thí Hài cũng ôm mập mạp, khóc kêu lên: “Ba!” “Tiểu Bảo!”

“Ba ba...”

Hai cha con thâm tình đối diện, ôm đầu khóc rống.

Trước TV, một mảnh vắng vẻ. Khán giả không tiếng động đứng yên, rất nhiều người quay đầu, không đành lòng nhìn nữa.

Ai cũng không ngờ rằng, trận cứu viện này cuối cùng sẽ biến thành cái dạng hiện tại này. Cơ giáp màu đỏ đã bị vây quanh. Còn tên mập mạp kia, dĩnhiên không hề tâm huyết lựa chọn đầu hàng.

Nghĩ đến khuôn mặtmang vẻ nịnh nọt, dáng dấp rất sợ chết, tất cả mọi người hận không thể đấm một quyền vào cái khuôn mặt mập ấy.

Thế nhưng, mặc dù bọn họ có thống hận sắc mặt đầu hàng của tên mập mạp này vừa rồi, cũng phải đồng tình tao ngộ của hai cha con.

Đứa bé trai kia, bất quá mới ba bốn tuổi!

Một vài phụ nữ, từ lúc đứa bé trai xuất hiện, cũng đã hoàn toàn đem tâm đểtrên người đứa bé trai khả ái này. Các nàng che miệng, nước mắt lao rangoài, con mắt mở thật to, nhìn không chuyển mắt đứa nhỏ như con mèokia. Hận không thể chạy vào TV đem đứa bé ôm ra kéo vào trong lòng.

“Tiểu Bảo”.

“Ba ba...”

Mập mạp chảy lệ buông Tiểu Thí Hài trong lòng, vuốt ve tóc của nó, lau nước mắt của nó.

Hai cha con lại thâm tình nhìn nhau, lại một lần nữa ôm chặt lấy, dường như ôm bảo bối trân quý nhất trên thế giới, một giây cũng luyến tiếc buông ra.

Trong bộ chỉ huy tiền tuyến, đám người Lý Tồn Tín vừa được chiến hạm vận tải đón lên mẫu hạm Hách Ma Đức, mặt trầm như nước nhìnmàn hình. Trong lúc nhất thời, không ai biết trong lòng mình, rốt cục là cái tư vị gì.

Lemke ngồi ở trên ghế, lấy tay che mặt. Sophie đã sớm khóc thành nước mắt rơi như mưa.

Đứa bé trai kia, đã từng bị mình kéo đi. Nhưng hiện tại, nó lại ở trênchiến trường, cùng tất cả chiến sĩ của tiểu đoàn Cảm Tử đang lâm vàotuyệt cảnh.

Hai mắt đầy nước mắt không rõ, Sophie không đành lòng nhìn nữa quay đầu phía sau, Milan và Boswell đón ánh mắt của nàng,thống khổ ôm trán, trên mặt không có chút cực kỳ bi ai, ngược lại là đau đầu và xấu hổ không gì sánh được, vừa buồn cười vừa tức giận. Còn ở bộchỉ huy Phỉ Minh, các tướng quân nhìn màn hình giả thuyết chằm chằm.

Chuyện tình phát triển, đã vượt qua tưởng tượng của mọi người. Bọn họ vốntưởng rằng, hoặc cái này sẽ là một bài ca phúng điếu bi tráng, hoặc cáinày sẽ là một trốn chết thắng lợi lớn làm cho tất cả cổ vũ. Thế nhưnghiện tại Hasting trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Thí Hài trên màn hình,thấp giọng hỏi: “Margaret, đó là cái kia”.

Margaret gật đầu, cắn môi, đem mặt cười đỏ bừng vùi vào cánh tay.

Trong góc phòng, Bernardote trốn ánh mắt mọi người, vẻ mặt đầy hối tiếc vì đã làm ra sai lầm lớn nhất trong cả đời, cũng là đem tên mập mạp chếttiệt này đắp nặn thành anh hùng liên bang!

Cái mặt già này, đều con mẹ nó bị tên mập mạp này làm cho mất hết!

Trên màn hình, hai người còn đang ôm đầu khóc rống, liều mạng diễn dịch cha con tình thâm.

“Virgo tướng quân.” Mập mạp buông Tiểu Thí Hài đã khóc ruột gan đứt từng khúc, mắt trợn lên muốn ngất xỉu đi, cầu xin Virgo nói: “Có thể thả contôi...” “Ngươi nghe lời, nó sẽ không có việc gì.” Virgo lẳng lặng nhìnmập mạp, cắt đứt lời nói của hắn.

Cảnh này trước mắt, làVirgo thật không ngờ. Bất quá, mặc kệ tên mập mạp này và con hắn có chacon tình thâm cỡ nào, cũng không có chút quan hệ gì cả.

Ba ngàytrước, cũng là tên mập mạp này dẫn dắt chi bộ đội trước mắt tiêu diệt cả một tiểu đoàn đặc chủng của mình, khiến cho mình làm ra phán đoán sailầm. Trong ba ngày này, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyển hướng sai lầm lúctrước tại ngã tư số phận, nghĩ đến tất cả những gì mập mạp làm, mình mỗi ngày đều như sống trong địa ngục.

Loại thống khổ này, người không có trải qua vĩnh viễn cũng sẽ không rõ ràng.

Hối hận không cách nào vãn hồi, là tâm tình thống khổ nhất của cuộc sống.

Lúc này, nhìn hai cha con trước mắt, nhìn bộ đội bọc thép Phỉ Minh xungquanh đã đáp xuống, nhưng chỉ có thể vây ở bên ngoài, không dám có bấtluận hành động thiếu suy nghĩ gì và chiến cơ xoay quanh bay lượn trênbầu trời, cảm thụ được, chỉ có vui sướng và thống khoái của thắng lợi.

Tất cả, đều do mình nắm giữ!

Chỉ cần nhìn tình cảm tên mập mạp này và con của hắn là biết, hắn nguyện ývì đứa bé trai này mà làm bất cứ chuyện gì. Cái này so với bắt một mìnhhắn, còn tốt hơn nhiều.

Không cần dây thừng, không cần tốn nhiềunước miếng, chỉ cần dùng súng chỉ vào đầu của đứa bé trai, mập mạpnày, có thể không chút do dự trả bất kỳ giá nào.

Virgo nhìn một chút, không thể dừng lại nữa.

“Điền thiếu tướng” Virgo nho nhã nói: “Có thể, ngươi cần liên hệ với bộ chỉ huy của các ngươi một chút”.

Mập mạp sửng sốt, lập tức gật đầu, lấy lòng nói: “Tôi lập tức liên hệ, lậptức liên hệ tôi sẽ để cho bọn họ đi, để cho bọn họ đều rời đi. Bọn họsẽ nghe tôi, bọn họ nhất định sẽ nghe tôi.”

Virgo gật đầu, nhìnthoáng qua đàn cơ giáp màu đỏ giương cung bạt kiếm trong vòng vây vàxung quanh cơ giáp Jaban, con mắt híp lại nói: “Bất quá ta nghĩ, trướcđó, ngươi hẳn là khiến cho những chiến sĩ của ngươi giải trừ hình thứcchiến đấu, đi ra đầu hàng.”

“Được được” Mập mạp gật đầu khôngthôi, lập tức quay đầu hét lớn: “Đều tắt động cơ, giải trừ chiến đấuhình thức. Đầu hàng, chúng tôi đầu hàng.”

Thế nhưng, tiếng kêu của mập mạp cũng không có nhận được sự đáp lại của đàn cơ giáp màu đỏ.

Không chỉ như vậy, bởi vì vài chiếc cơ giáp màu đỏ khi nghe đến tiếng kêu của mập mạp liền có dị động, thiếu chút nữa phát công kích với cơ giápJaban, bầu không khí hai bên giương cung bạt kiếm không chỉ không cóbiến mất, ngược lại càng thêm dày đặc. Mà cơ giáp Trenock bên ngoài, sau khi gây rối một trận ở trung ương, vô thức bày ra trạng thái côngkích.

Toàn bộ chiến trường, như hồ nước bị cục đá ném xuống, gây ra phản ứng dây chuyền, bầu không khí đột nhiên khẩn trương lên.

Một màn không tưởng này, nhất thời làm cho Virgo ra một thân mồ hôi lạnh.

“Tướng quân” Mập mạp hiển nhiên cũng hoảng sợ, nhanh chóng ôm Tiểu Thí Hàikhóc không ra hơi lui hai bước, vẻ mặt sợ hãi nói với Virgo: “Nhữngchiến sĩ này đều là người Trenock, tôi chỉ là lãnh đạo tạm thời của bọnhọ. Mạnh mẽ bắt bọn hắn đầu hàng, bọn họ sẽ không chấp nhận, tôi cầnliên hệ cùng bộ chỉ huy một chút mới được” Nói xong, mập mạp sợ hãi rụt rè nhìn một chút binh sĩ Jaban xung quanh đang nhìn chằm chằm mình, dodự chỉ chỉ cơ giáp chỉ huy cách đó không xa nói: “Tôi có thể dùng hệthống thông tin điện tử của cơ giáp chỉ huy hay không?” Virgo không chút do dự gật đầu. Vung tay lên, lệnh cho khoang chính của cơ giáp chỉ huymở cửa. Vài tên chiến sĩ mang súng dưới ý của hắn, tiến vào cơ giáp đề phòng.

Nhìn mập mạp ôm đứa bé trai đã khóc đến hấp hối đi đến hướng cơ giáp chỉ huy, Virgo đi nhanh theo.

Hắn sẽ không cho phép mập mạp động vào cơ giáp khác, thế nhưng, cơ giáp chỉ huy không cách nào chạy được, hắn cũng không lo lắng. Trong khoangchính mở rộng của cơ giáp chỉ huy, đối mặt năm sáu họng súng năng lượng, cho dù là thần tiên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Huốnghồ, đứa nhỏ trong tay mập mạp, chính là gông xiềng của hắn!

Đi vào cơ giáp, Virgo bỗng nhiên thấy đứa bé trai ghé vào đầu vai của mập mạp, quỷ dị trừng mắt nhìn mình.

“Ngu ngốc!”