Manh Phi Đãi Gả

Quyển 3 - Chương 18: Chỉ cưới nàng



Edit: Boringrain

Tảng sáng hôm sau, Thủy Băng Tuyền trở mình tỉnh giấc, thoáng thấy bóng người ngồi bên giường, ánh mắt mông lung vô định mà giật mình sửng sốt…

Giang Dĩ Bác lại cong môi khẽ nói: “Trời chưa sáng hẳn đâu, nàng ngủ thêm đi.”

Thủy Băng Tuyền rũ mi che mắt, thấy trong lòng có dòng suối ấm áp, ngọt ngào chảy qua, nam nhân như này…

“Sao huynh không ngủ trên giường?” Nàng cất giọng ngái ngủ hỏi, nhớ đêm qua, trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng còn đang nằm trong lòng hắn mà!

Giang Dĩ Bác sững người một lát, đoạn nhếch môi vẽ lên nụ cười tà tứ: “Nghe như Tuyền Nhi muốn ta ngủ trên giường ấy nhỉ?”

Thủy Băng Tuyền nháy mắt tinh quái đáp: “Huynh ấy hả, không ngủ trên giường chẳng qua sợ lửa dục thiêu đốt, lại e mình thiếu trí kiên định, phải không?” Hắn dịu dàng, ôn nhu săn sóc, nàng sẽ mãi để trong lòng.

Cơ mặt Giang Dĩ Bác giật giật liên hồi, khóe môi cứng đờ, mấp máy: “Tuyền Nhi…” Sao hắn có cảm giác mình đang bị trên đùa thế nhỉ?!

Thấy bản mặt co quắp của Giang Dĩ Bác, Thủy Băng Tuyền không khỏi bật cười vui vẻ, tâm trạng hứng khởi vô cùng.

Giang Dĩ Bác thấy thế chỉ cười ôn nhu, đáy mắt chứa chan niềm yêu thương vô hạn. Hắn vén chăn lại giúp nàng, rồi dịu dàng nói: “Ta đi đây.”

Nét cười vẫn y nguyên trên mặt nàng, nhưng đôi mắt thêm vài phần lạnh giá: “Người bên ngoài vẫn chưa đi ư?” Đã một đêm, bọn họ vẫn đợi bên ngoài?

Con ngươi đen tuyền của Giang Dĩ Bác hóa thâm trầm, nhàn nhạt gật đầu: “Đừng lo, ta sẽ xử lý mọi chuyện.” Nếu việc hắn ở trong phòng nàng một đêm còn chưa đủ khiến Trầm Nguyệt Chi thoái chí nản lòng, hắn không ngại thẳng thắn với nàng ta một lần.

Thủy Băng Tuyền gật đầu tin tưởng.

Rồi hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên má nàng, dặn dò: “Nhớ hạn chế ra phủ.” Có Tứ Sát và Hắc Bạch lưỡng ưng, họ muốn vào sẽ gây ẩu đả khiến thân binh và bộ khoái trong phủ phát giác, mà hắn đoán bọn họ hẳn cũng chẳng cậy mạnh làm càn. Nên phòng ngừa vạn nhất, nàng cứ ở trong phủ thì hơn.

Thủy Băng Tuyền cười đáp: “Ừ.” Nàng biết, nhờ hắn sắp xếp ổn thỏa, vương phủ mới được yên tĩnh đến vậy. Chứ không, chỉ mình Phong Cô Tình đã có thể ra vào chốn này như chỗ không người, càng huống chi tới Trầm Nguyệt Chi và Diệp Khinh!

“À phải, huynh có thắng được Trầm Nguyệt Chi không?” Y có thể công nhiên đi lại giang hồ, chứng tỏ cầm công đã đến bậc thượng thừa, không biết hắn có địch lại chăng?

Giang Dĩ Bác bật cười đáp: “Yên tâm đi.” Được nàng quan tâm lo lắng, hắn hạnh phúc đến nhường nào. Nhưng kèm theo đó cũng là nỗi sợ hãi mơ hồ, sợ một mai kia nàng nhớ lại, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này cũng sẽ hòa cùng gió mây, ra đi mãi mãi!

Chung quy lại, hắn vẫn chẳng thể tự mình nói lên những lời có thể cướp mất niềm hạnh phúc của chính mình được! Thôi thì thuận theo tự nhiên, cái gì đến, rồi cũng sẽ đến!

Thủy Băng Tuyền thấy trong nụ cười của hắn ánh nỗi sầu lo, bỗng thấy nghi hoặc khôn cùng. Trên đời này, chuyện gì có thể khiến Giang Dĩ Bác khoác lên vẻ mặt phức tạp, dằn vặt đến thế? Là chuyện liên quan tới nàng? Hay chăng bởi sự xuất hiện của Trầm Nguyệt Chi và Diệp Khinh? Hay là chuyện lần trước, hắn bảo nàng nên biết, nhưng không tài nào mở miệng?

Bỗng nàng thấy trong đầu lóe lên một hình ảnh mơ hồ, nhưng chưa kịp ngẫm rõ đó là gì đã thoáng mất tăm…

……….

Những tia nắng sớm dần chiếu rọi từ cuối chân trời, một ngày mới lại bắt đầu.

Giang Dĩ Bác lướt qua Hương Hàn đang đứng gác ngoài cửa, khẽ gật đầu, bóng người lóe lên, chỉ kịp thấy một góc áo phất qua đã biến mất dạng, tựa như cái vạt áo kia chỉ là ảo giác chưa từng xuất hiện vậy!

Hương Hàn nhìn theo với một bụng đầy nghi hoặc, bởi lẽ đêm qua, Giang công tử đã ở trong phòng tiểu thư suốt đêm!

Diệp Khinh nhìn lên vầng dương chói lọi đang lấp ló nhô lên, bèn liếc qua bóng lưng bạch y vẫn đứng thẳng tắp bằng ánh mắt ái ngại cùng lo lắng! Giang Dĩ Bác biết rõ họ đứng đợi bên ngoài, lại ở trong đó cả đêm không ra, …giỏi, giỏi lắm!!!

“Chẳng hay Diệp cốc chủ, Trầm thiếu chủ và cả Phong các chủ đây nữa, cả đêm không ngủ là muốn đợi Giang mỗ ư?” Một cơn gió lướt qua, tà áo thanh sắc đã phần phật trước mắt, vẻ mặt đạm nhiên nhìn ba người.

Thân người Trầm Nguyệt Chi hơi cứng lại, đoạn y xoay người ra sau. Vừa thoáng thấy Giang Dĩ Bác, sự giá lạnh trong mắt đã tiêu tán đi vài phần, sắc mặt nhợt nhạt nhìn hắn khẽ gật đầu: “Trầm Nguyệt Chi đợi công tử đã lâu!” Chàng ở trong một đêm, nàng ở ngoài một đêm, nhưng dù biết rõ chàng vẫn ngoảnh mắt làm ngơ?!

Giang Dĩ Bác ưu nhã nở nụ cười biếng nhác: “Còn Phong Các chủ? Cũng có chuyện quan trọng chờ Giang mỗ ư?”

Phong Cô Tình vận bộ đồ đen dựa lưng trên cây chẳng mảy may động đậy, chỉ thấy đôi con ngươi đen tuyền lưu chuyển luồn sát khí lãnh liệt, lại dùng một giọng nói lãnh liệt không kém đáp: “Xem chừng Giang công tử xuân phong đắc ý nhỉ*?!”

*Xuân phong đắc ý: Nói chung là gặp nhiều điều thuận lợi trong sự nghiệp hoặc trong tình trường.

Giang Dĩ Bác vẫn giữ nguyên nụ cười, nheo mắt nói: “Giang mỗ xuân phong đắc ý hay không cũng chẳng liên quan gì đến Phong các chủ cả!”

“Vậy có liên quan tới ta không?” Diệp Khinh lạnh lùng xen vào khiến nụ cười đọng nơi khóe môi Giang Dĩ Bác hóa chút lạnh lẽo, hắn hạ ánh mắt, nhàn nhạt hỏi: “Diệp cốc chủ nói xem?”

Bầu không khí sảng sủa buổi sáng bỗng nồng nặc mùi thuốc, quỷ dị khôn lường…

Giang Dĩ Bác bước tới trước mặt Trầm Nguyệt Chi, đối diện với đôi mắt nàng ta: “Trầm thiếu chủ sao lại đến đây?”

Khuôn mặt bị che bởi một tầng vải sa, không nhìn rõ thần sắc nàng ta ra sao, chỉ thấy đôi mắt hơi lóe sáng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Giang công tử đã có ý trung nhân? Thủy Băng Tuyền ư?”

Miệng mỉm cười, mắt toát lên ý chí kiên định, nghiêm túc, hắn đáp bằng giọng nói cực kỳ trịnh trọng: “Phải.”

“Nàng ta có gì tốt chứ?” Gió lướt qua, thổi vạt áo trắng tung bay phần phật, cũng thổi dạt đi câu nghi vấng nhuộm đầy hoang mang.

“Đời này, trừ Thủy Băng Tuyền ra, Giang Dĩ Bác ta sẽ không lấy ai cả.” Không trả lời câu hỏi của Trầm Nguyệt Chi, hắn nhàn nhạt nêu lên một câu khẳng định, thong thả mà chắc chắn.

Khôi phục lại vẻ mặt băng giá lạnh lùng, đôi mắt Trầm Nguyệt Chi xoáy sâu vào Giang Dĩ Bác, rồi biến mất trong chớp mắt.

Diệp Khinh cũng ném lại cho hắn một ánh mắt thâm sâu không kém, đoạn xoay người đuổi theo bóng trắng kia…

Thấy hai kẻ phiền phức đã đi mất, Giang Dĩ Bác lạnh lùng cất tiếng: “Giang mỗ còn chuyện quan trọng, cáo từ.”

Chỉ còn lại mình Phong Cô Tình ngồi sững tại chỗ, tâm trạng đột nhiên trống trải đến đớn đau mơ hồ!

Vắt vẻo trên cây, hắn từ từ đứng dậy, khẽ đưa tay xoa lên lồng ngực bên trái nơi từng hứng chịu một nhát đâm của nàng. Vì sao? Vết thương đã liền xẹo từ lâu mà vẫn còn đau âm ỉ?

Lúc nàng nức nở thương tâm bởi cái chết của Trữ Thiên Hợp, khi nàng sà vào vòng tay của Giang Dĩ Bác, cớ sao tim hắn lại quặn thắt đến nghẹn ngào?

………..

Dùng xong điểm tâm sáng, Thủy Băng Tuyền nhẹ chấm khăn lau bên khóe môi, rồi cầm chén nước súc miệng Thu Nhi đưa qua…

“Tiểu thư, Trữ quận vương đang đợi trong phòng khách.” Hương Hàn gõ cửa báo.

“Thu Nhi, cầm tập giấy trên bàn theo.” Thủy Băng Tuyền từ tốn đứng dậy, nhàn nhạt nói.

“Dạ, Vương phi.” Thu Nhi cung kính trả lời.

Chính sảnh Vương phủ

Trữ Hy ngồi ngay ngắn trên ghế, nhác thấy Thủy Băng Tuyền thong thả đi ra liền vội vã đứng dậy.

“Trữ quận vương đừng đa lễ, huynh ngồi đi.”

Trữ Hy thần thờ ngồi xuống, trong đầu vẫn hiện rõ mồn một cảnh sắc diễm lệ của đêm qua. Nhưng càng khiến hắn rối bời hơn chính là ánh mắt nàng dành cho Giang Dĩ Bác, ánh mắt tương liên ấy mãi vấn vít trong tâm trí hắn không cách chi tiêu tán.

Thấy bộ dạng Trữ Hy thấp thỏm không yên, Thủy Băng Tuyền nheo mắt nghi hoặc, hắn gặp phải chuyện gì vậy?

“Trữ Hy?” Nhớ những ngày trước, hắn và Hương Hàn dường như đã nảy sinh cảm tình? Phải chăng là…

Trữ Hy sực tỉnh, nhìn Thủy Băng Tuyền.

“Tình hình thương nhân thế nào rồi?” Trải qua màn pháo hoa mở rộng tầm mắt đêm qua, hẳn những thương nhân này cũng đã lo gấp gáp chuẩn bị bạc đưa tới rồi chứ nhỉ?

Nói vào chuyện chính, Trữ Hy lập tức khôi phục vẻ mặt thường ngày, cất giọng trầm thấp: “Từ sáng sớm nay, đã có lượng lớn bạc từ các nơi nhập quan, cũng có vài thương nhân đưa bạc đến phủ nha vào sổ rồi.”

Thủy Băng Tuyền chớp chớp mắt, mơ hồ có ý cười, những người này cũng thức thời đấy: “Huynh cứ liệu mà làm, ai giao bạc sớm thì được ưu tiên mua pháo hoa. Nhưng mà chỉ có năm trăm kiện thôi, tính toán sao để ít nhất mỗi địa phương có được hai kiện.” Xem như họ quảng cáo miễn phí giúp nàng đi.

“Ta hiểu rồi.” Màn pháo hoa ấy đến hắn còn chấn động thì huống hồ là những thương nhân kia.

“Còn không lâu nữa là đến lễ mừng năm mới, khoảng thời gian này, ta sẽ cho sản xuất thêm một ít pháo hoa nữa. Huynh hãy báo cho mọi người được biết, nửa tháng nữa sẽ có thêm một lô pháo hoa ra lò, bảo họ muốn mua thì giao trước tiền đặt cọc, đến lúc đó tới lấy hàng, số lượng có hạn, chỉ một nghìn kiện thôi.” Hai lô đầu tiên, nàng sẽ không móc bạc của những thương nhân này, đợi đến năm sau…

“Vậy giá cả thế nào?” Trữ Hy thầm tính toán một chút, một nghìn năm trăm kiện, lợi nhuận thu vào cũng không nhỏ.

“Năm mươi lượng một kiện!” Cái giá này tuyệt đối có thể chấp nhận được. Dù sao, tiền cũng không phải chỉ kiếm một lần, cứ để họ giúp nàng lưu truyền pháo hoa khắp thiên hạ đã.

Trữ Hy hơi sửng sốt, hắn còn tưởng lần này nàng muốn ăn đậm, nào ngờ chỉ năm mươi lượng ư? Với giá này… những thương nhân đó mang hàng về bán lại cũng bội thu chứ chẳng chơi?

“Họ đều là những kẻ cáo già, nếu không cho họ thu được chút lợi, thì sao họ dễ dàng lao đầu vào được?” Xem như có qua có lại đi, họ đến Bắc cảnh dâng bạc cho nàng, nàng cũng cho họ chút lợi lộc mang về. Thứ nàng muốn là mở rộng sản xuất, thu được lợi nhuận từ người trong thiên hạ, nào chỉ riêng những thương nhân này! Không thả thỏ con, sao bắt được sói, mà một mai nàng xích sói lại rồi, thì đi đông hay tây, là mặc ý nàng!

Trữ Hy ‘À” lên bừng tỉnh, nhìn Thủy Băng Tuyền bằng ánh mắt kính phục. Giờ kiếm ít lại một chút, để sau này…

“Về phần hỏa dẫn tử, cứ để mặc Giang gia lo liệu.” Nàng cũng đã thương lượng với Giang Dĩ Bác, giá cả không thể quá cao, trước mắt cứ thu hồi vốn đã, sau sẽ mở rộng tiêu thụ trong cả nước.

Hỏa dẫn tử này…

Thủy Băng Tuyền liếc thấy ánh mắt chần chờ nghi hoặc của Trữ Hy, chắc mẩm hắn thắc mắc mối liên hệ giữa hỏa dẫn tử này và nàng… Nhưng chuyện này, thiết nghĩ cũng chẳng cần giải thích tỉ mỉ với hắn làm gì.

“Huynh cứ xử lý chuyện của mình là được. Còn nữa, thời gian này giữ Tống đại nhân ở lại vài ngày, đợi cho các thương nhân trở về hết hẵng tiễn hắn hồi kinh!”

“Ta hiểu rồi, cáo từ.” Trữ Hy lòng buồn rùi rụi, dường như nàng đối với Dĩ Bác có tình cảm đặc biệt! Hoặc giả từ đầu đã vậy!

Trữ Hy đi rồi, Thủy Băng Tuyền lại liếc nhìn Hương Hàn với tâm tình xáo động! Hương Hàn có lẽ nào có cảm tình với Trữ Hy không?

Nếu thật thế, thì chuyện Trầm Nguyệt Chi là nữ nhi cũng không phải là đã kích quá lớn với nàng ấy!

Hương Hàn đỡ tiểu thư ngồi xuống nhuyễn tháp, thấy vẻ mặt nàng xuất thần, liền thắc mắc: “Tiểu thư?”

“Hương Hàn, ngồi đi chúng ta nói chuyện một lát.” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt lên tiếng.

“Dạ.” Hương Hàn ngồi đối diện với Thủy Băng Tuyền.

“Thật ra, Trầm Nguyệt Chi là nữ nhi.” Thủy Băng Tuyền đột nhiên lên tiếng, khiến Hương Hàn lặng điếng người…

Tiểu thư nói gì? Người vừa nói gì?

“Trầm Nguyệt Chi là nữ.” Nhìn bộ dáng đờ đẫn của Hương Hàn, Thủy Băng Tuyền bình tĩnh lặp lại lần nữa.

“Không…” Hương Hàn mạnh mẽ lắc đầu, không đâu…

“Hương Hàn, bình tĩnh nghĩ lại xem, ngươi hầu hạ y lâu như thế, đã từng thấy qua thân thể y chưa? Ta đoán lúc tắm rửa, y chưa từng cho các ngươi lại gần, có phải không? Ngươi không thấy kỳ lạ ư? Nếu ngẫm lại ngươi sẽ biết, không phải vì y tính tình lạnh nhạt nên cự tuyệt ngươi, mà bởi y muốn che dấu thân phận nữ nhi của mình mà tránh xa các ngươi.”

Nhìn thần sắc Hương Hàn, nàng biết mình đoán đúng rồi!

Trong đầu Hương Hàn nghe như có tiếng địa lôi oanh tạc, nổ bùm một cái, rồi mọi ý nghĩ đều vỡ tung tang tác, chẳng còn một mảnh!

“Cho nên, thứ ngươi yêu chỉ là cảm xúc trong ngày đông giá rét khi cái chết như đã cận kề, là nụ cười y khiến trái tim lạnh lẽo của ngươi trở nên ấm áp, là hoa mai rơi đầy trời khiến ngươi xao động. Ngươi thực ra không yêu người đó!” Thủy Băng Tuyền nhẹ giọng tâm tình.

Suốt thời gian qua bầu bạn bên nàng, Hương Hàn đã không đơn thuần chỉ là trợ thủ đắc lực nàng hằng tìm kiếm, mà đã trở thành người bạn, người tỷ muội, người thân của nàng! Thói quen là thứ rất đáng sợ, theo thời gian thói quen ấy đã hòa vào cuộc sống của nàng tự bao giờ.

Cho nên theo sự xuất hiện của Trầm Nguyệt Chi, lòng nàng cũng bộn bề trăm mối, không chỉ bởi Giang Dĩ Bác, mà còn vì Hương Hàn…

Hương Hàn sững sờ chẳng thốt lên nổi lời nào, chỉ biết đứng như trời chồng nghe sét đánh ngang tai… Lòng rối như tờ vò, không biết đường nào mà gỡ!

Thủy Băng Tuyền điềm nhiên lên tiếng, nàng ấy cần thời gian để thông suốt mọi việc.

Hương Hàn mờ mịt đi ra…

Thấy Hương Hàn thất hồn lạc phách, lòng Thủy Băng Tuyền cũng phức tạp không yên! Chẳng biết Giang Dĩ Bác đã giải quyết xong Trầm Nguyệt Chi chưa nữa?!

…….

Một bóng trắng xoẹt bay giữa không trung, đúng vậy, chính xác là bay, ngoại trừ thi thoảng đạp chân lên những ngọn cây lấy đà, còn đâu thì như cưỡi mây đạp gió mà vun vút lao đi, nhanh đến mức kinh hồn bạc phách. Phía sau, có một bóng đen theo sát không rời, nhưng khoảng cách giữa hai bóng người chừng như ngày càng xa…

“Nguyệt Nhi…” Diệp Khinh theo sát Trầm Nguyệt Chi gọi với.

“Đừng theo ta.” Trầm Nguyệt Chi lạnh lùng đáp lại.

Bao nỗi thất vọng ngập tràn, khiến trái tim thêm phần lạnh lẽo. Nhiều năm qua, nàng khổ cực luyện công bất kể đêm ngày, chỉ bởi niềm tin có thể ra khỏi Trầm gia, công minh chính đại làm bạn bên cạnh chàng, nhưng… Vì sao, mọi quyết tâm, cố gắng của nàng, lại chỉ đổi được một câu nói ngoài trừ người phụ nữ kia, chàng sẽ không cưới một ai…

Cắm đầu cắm cổ phóng vào rừng cây trước mắt, Trầm Nguyệt Chi dừng lại hồng hộc thở dưới tán cây, để mặc cho từng cơn sóng lớn sóng nhỏ dâng trào.

Diệp Khinh đáp xuống ngay cạnh, buồn bã nhìn nàng…

Người giang hồ ít ai biết mẫu thân hắn vốn xuất thân Trầm gia, dù chỉ là dòng thứ, nhưng cũng có địa vị trong Trầm gia. Năm xưa được phụ thân đưa lên Vô Cực sơn bái sư, lại ê chề thất bại dưới tay Giang Dĩ Bác khiến phụ thân nổi giận một phen.

Dù thời gian đã trôi qua rất lâu, ký ức năm đó vẫn còn vẹn nguyên như trước…

Vì để phụ thân nguôi giận, mẫu thân đưa hắn về Trầm gia tạm lánh một thời gian. Ở đây, hắn tình cờ gặp Nguyệt Nhi đang bị cấm túc bởi không chịu luyện công. Rồi sau đó, mỗi năm, hắn đều theo mẫu thân trở lại Trầm gia!

Cứ như vậy, thời gian thấm thoát thoi đưa, hắn trở thành bằng hữu thân thiết của Nguyệt Nhi. Vốn Trầm Nhi tính cách lạnh lùng, lần nào cũng đều là hắn mè nheo chạy sát sau lưng xem nàng luyện công.

Sáu năm trước, Nguyệt Nhi bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch phong tỏa, hắn nhận được thư báo nên vội vội vàng vàng chạy đến, nhưng tiếc thay chẳng thể giúp được nàng, chỉ có thể lên cầu vị sư phụ mà hắn vô duyên bái lạy – Vô Trần Tử.

Để người ngoài không phát hiện ra thiếu chủ Trầm gia bị thương, Trầm gia quyết định chỉ để mình hắn dẫn Nguyệt Nhi lên Vô Cực sơn!

Đáng tiếc, ải Vô Cực sơn vực sâu muôn trượng, hắn và Trầm Nhi chẳng tài nào vượt qua…

Thương thế Trầm Nhi ngày càng trở nặng, hắn lại chỉ có thể giương mắt đứng nhìn. Ông trời quả thích trêu ngươi, không gặp được Vô Trần Tử, lại gặp được Giang Dĩ Bác khi ấy đã thành tài xuất chúng.

Vẫn ôm nỗi ám ảnh bại trận năm xưa, nay hắn lại chỉ có thể cúi đầu cầu xin… Mãi tới lúc ấy, hắn mới biết, Nguyệt Nhi là nữ…

Nguyệt Nhi sinh cảm tình mến mộ với Giang Dĩ Bác, nhưng hắn vẫn giữ bộ thanh tao hòa nhã, thần tình vân đạm phong khinh, chẳng chút đếm xỉa đến nàng.

Nguyệt Nhi buồn bã thất thần, còn hắn sinh lòng oán giận, tại sao, tại sao, hắn mãi bại dưới tay Giang Dĩ Bác?

Trầm Nguyệt Chi đưa tay kéo khăn che mặt, lộ dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, thoát tục truyệt trần, mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da. Đôi bàn tay như bạch ngọc đặt trên thân cây, mắt ngấn lệ trào, so với cánh lê sau mưa còn đẹp hơn bội phần.

Nhìn nàng vậy, Diệp Khinh đau đớn nhẹ đặt tay lên vai nàng, giọng trầm buồn bã: “Nguyệt Nhi…”

“Trong mắt chàng chẳng hề có ta. Vì sao vậy, Diệp Khinh, lẽ nào ta không đẹp bằng nữ nhân kia ư?” Trầm Nguyệt Chi quay đầu, lệ lóng lánh đi thẳng vào lòng Diệp Khinh.

“Nguyệt Nhi, thế gian này chẳng ai có thể sánh với vẻ đẹp của muội!”

Trầm Nguyệt Chi lùi bước, lau sạch nước mắt, khôi phục vẻ băng lãnh: “Nhưng chàng chỉ cần nữ nhân kia, một góa phụ hoài thai con kẻ khác, nực cười, thực quá nực cười.” Còn nàng, dù luyện thành Cầm công vang danh thiên hạ thì sao? Dù có được dung nhan khuynh sắc lại thế nào? Chung quy vẫn chẳng thể sánh bằng người chàng yêu!

Diệp Khinh nhíu mày, đứa trẻ đó…