Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ)

Quyển 1 - Chương 2-4: Đổi mặt



Edit: EU

Mai Chiêu nhìn thấy hai bàn tay dính máu của tôi đang lăn qua lăn lại trên người một nam nhân, ngay lập tức ọe mấy cái rồi ói ra.

“Sáng nay ngươi ăn toàn là bánh ngọt với thịt không à?” Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy cười đắc ý. Kết quả này hoàn toàn nằm trong dự kiến của tôi. Nhớ tới năm đó lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh này cũng phải nôn tháo, nôn xong rồi Trần Vạn Sinh mới đứng bên cạnh lạnh lùng nói với tôi: “Sau này có đến xem ta cắt tay cắt chân tốt nhất đừng ăn uống gì, xem xong rồi hãy ăn.” Rồi xoay người sang chỗ khác cười đắc ý, tôi nhìn thấy hai cái bả vai của ông ta rõ ràng đang co rúm.

Cười xong rồi giơ tay chém xuống, sau đó cắt trên người nam nhân một khối thịt, tiếp đó quăng tới trước mặt của tôi, mấy giọt máu li ti lập tức văng tung tóe lên đôi giày thêu màu trắng của tôi.

Tôi sợ tới nỗi lùi về sau một bước, nôn tiếp, trong bụng trống trơn, gần như khiến tôi đến cả mật cũng nôn ra luôn.

Đúng là ngày đầu tiên khó quên, ngày đầu tiên dọn đến y quán của Trần Vạn Sinh.

Cuộc sống của chúng tôi vẫn như trước, thế nhưng tên Uất Trì mặt đen ngược lại không còn vung roi với tôi, tôi cố gắng làm tốt nhất, hắn cũng không có lý do vung roi đánh tôi.

Đỗ Nhược đã đi theo cô cô, việc học của chúng tôi cũng không có liên quan gì đến cô ta.

Thỉnh thoảng gặp cô ấy ở hành lang, cô ấy vẫn ngẩng cao đầu, mắt cũng không thèm chớp, tiêu sái lướt qua, tựa như chúng tôi không có quen biết. Nghe nói bây giờ những người quý dưới gấu váy của cô ấy đếm không xuể, chân truyền của cô cô, cô ấy học mười vẹn mười.

Ngược lại có lần Mai Chiêu bị ăn roi, tôi dẫn cô ấy đến y các thoa thuốc, cô ấy hâm mộ nhìn chung quanh: “Quả nhiên là chỗ tốt, không trách lúc Đỗ Nhược bị Trần Vạn Sinh đá ra khỏi cửa, thu nhận ngươi, cô ta lại hận ngươi đến vậy!”

Tôi bưng lên một dĩa điểm tâm mời cô ấy ăn, bản thân cũng vừa cầm một miếng nuốt xuống vừa nhìn cô ấy ăn, nhìn cô ấy ăn xong rồi vô cùng hứng khởi rời đi.

Tôi đúng là số khổ a, mặc dù mấy cảnh Trần Vạn Sinh cắt tay cắt chân không nhiều lắm, nhưng cũng chả ít.

Tôi không ăn là vì sợ lát nữa sẽ nôn ra. Vận động cả buổi sáng, tôi đúng là cái rãnh không có nước a!

Vân Tiêu Cung ít nhất cũng có một hai ngàn cung nhân, người trong giang hồ dù sao cũng không tránh khỏi chém chém giết giết, tôi còn thật hoài nghi nếu như có một ngày Bạch Mặc tâm huyết dâng trào muốn kiểm tra lại thuộc hạ của mình, không chừng còn phát hiện không ít người bị thiếu chân tay!

Đương nhiên, chuyện đó không có liên quan gì đến tôi.

Chắc có lẽ Trần Vạn Sinh cũng lo lắng tới chuyện này, gần đây chuyện ông ta chuyển sang hứng thú với việc đổi mặt, có nghĩa là lấy mặt của Trương Tam đổi sang cho Lý Tứ, hoặc là đem mặt của Triệu Nhị đổi sang cho Vương Nhị mặt rỗ.

Ban đầu ông ấy chỉ đổi mấy gương mặt bị hỏng, nhưng cung nhân đánh nhau, đáng lý ra mặt người càng nhiều, có điều đánh nhau hủy dung mạo càng hiếm đi. Nhiều người thà rằng bị chặt tay gãy chân cũng phải chừa lại mặt mũi. Có một hôm Trần Vạn Sinh giúp một cung nhân khâu lại vết thương, khâu xong rồi mà cái tên xui xẻo kia còn chưa chịu tỉnh lại, ông ta nhất thời ngứa tay, liền bóc cái gương mặt đẹp của người ta ra, đổi thành một gương mặt vô cùng xấu.

Thật ra không phải ông ta cố ý, lúc đó trong tay ông ta chỉ có mỗi gương mặt vô cùng xấu đó thôi.

Thuốc mê hôm đó là do tôi hạ, lỡ tay quá liều, mà quỷ thủ sư phó của tôi lại đột nhiên ngứa nghề, thành ra lúc đó mới tạo nên một cung nhân xấu nhất Vân Tiêu Cung!

Người trong Vân Tiêu Cung trước giờ đều là tuấn nam mĩ nữ, trong giang hồ không ai không biết.

Người này lúc tỉnh lại vừa nhìn thấy khuôn mặt xấu đến mức dọa người cùa mình, lập tức nổi cơn điên, cầm lấy cái dao giải phẩu của Trần Vạn Sinh, thiếu điều muốn giết ông ta, lúc đó may mà có tôi thay ông ấy cản lại.

Kể từ đó vẻ mặt của Trần Vạn Sinh mới đối xử với tôi hòa nhã hơn.

Cả đời này ông ta giỏi nhất là y thuật, dụng độc giải độc, không rãnh quan tâm tới việc học võ, nhưng người trong Vân Tiêu Cung không ai dám đắc tội với ông ta, người trong giang hồ, nói không được thì động tới đao!

Đao thôi thì còn chưa sao, coi vậy mà còn cứu chữa được, nhưng lỡ may mà trúng độc, còn phải nhờ tới Trần Vạn Sinh!

Có ai dám lôi mạng sống của mình ra đùa giỡn hả?

Lúc tôi mới tới, quả thật từng bất hòa với Trần Vạn Sinh.

Có nhiều loại thuốc ông ta phối xong rồi còn chưa biết hiệu quả trị liệu đã đem cho người uống, tôi khuyên ông ta nuôi mấy con vật để thử xem, ông ta không chịu, có đôi khi trị đến nửa sống nửa chết, chúng tôi tranh cãi ầm ĩ ở y các, khiến cho mấy người hầu trong y các mới nghe chúng tôi bắt đầu tranh cãi, đã chạy tứ tán hết.

Tôi vốn đối xử với ông ta xuất phát từ lòng kính trọng, còn có một chút, lo lắng tới sự đáng sợ của ông ta, hạ quyết tâm gọi ông ấy một tiếng sư phụ, sau đó lại thấy ông ấy xem mạng người như cỏ rác như thế, lập tức thu lòng kính trọng kia lại, nếu không thấy vừa mắt đối phương lại bắt đầu tranh cãi ầm ỉ! Một nam nhân bốn mươi tuổi như ông ấy có khi bị tôi chọc giận đến giậm chân, tôi đứng bên cạnh vỗ tay cười, ông ta càng nhảy dựng tôi càng cười đến vui vẻ!

Có lần đang cười rất khoái chí, bụng lại reo lên, đúng là rất đói, ông ta không nhảy nữa, nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó mới nói: “Nha đầu xấu xa!” Chưa hả giận, còn bổ sung thêm một câu: “Đói chết ngươi!” Sau đó cười đắc ý.

Không phải tôi không sợ chết, ông ấy hạ độc tôi mấy lần, rốt cuộc tôi đều dễ dàng giải hết, nỗi sợ hãi đối với ông ta cũng dần phai nhạt đi, xem đi, đều là khoác lác hết, mấy tin đồn không phải đều thế này sao!

Ước chừng lúc đầu ông ta cho rằng mình nhặt được vàng, sau đó lại phát hiện tôi là một khúc gỗ mục không thể khắc, cho nên mới dốc hết sức lực mà tra tấn tôi, có khi nửa đêm đi vệ sinh cũng tiện thể quan tâm tôi một chút, thổi vào trong cửa sổ của tôi mấy chất độc linh tinh.

Ngay đến ngủ tôi cũng phải chuẩn bị tinh thần!

Lúc này tôi mới hiểu tại sao người giang hồ gọi ông ta là “quỷ thủ độc y”

Có điều chúng tôi tranh cãi cũng chỉ trong phạm vi nghiên cứu, không có tồn tại bất cứ thâm cừu đại hận nào, cho nên nếu dồn tôi vào chỗ chết, phỏng chừng ông ta cũng không có ý định.

Có khi tranh cãi mệt mỏi, ông ấy nhìn tôi nhưng ánh mắt rất ôn hòa, lúc này tôi sẽ thật thức thời gọi ông ta một tiếng: “Sư phụ!”

Năm tôi mười ba tuổi có một ngày lên lớp, phát hiện mấy tỉ tỉ cùng học võ với tôi còn chín người, càng về sau càng ít người, cũng không biết mấy cô ấy đi đâu, cũng may, Mai Chiêu thân với tôi nhất còn ở đây, nhưng sắc mặt cô ấy tái nhợt, tinh thần không tốt, hỏi cô ấy nhưng cô ấy cái gì cũng không nói.

Uất Trì Cẩn vẫn là tên mặt lạnh như trước, càng ngày càng ít đồ đệ như vậy, hắn ta cũng không lên tiếng, mà những người bị thiếu đó, nói không chừng tôi cũng không còn cơ hội gặp mặt các cô ấy nữa.

Đến ngày thứ ba năm tôi mười bốn tuổi, tôi vẫn không thoải mái như trước.

Quỷ thủ sư phó của tôi thấy tôi rầu rĩ không vui mấy ngày, mấy bữa nay phá lệ không để cho tôi nhìn thấy máu, chỉ bảo tôi đi sắp xếp lại dược thảo.

Tới buổi tối ngày thứ tư, ông ta cho tôi đi ngủ sớm.

Trước khi đi ngủ, tôi còn lén lút trộm một chút bích kim sa.

Đây là một loại thuốc giúp nâng cao tinh thần, màu xanh lục, tôi cũng thường hay lấy trộm mấy thứ lặt vặt của ông ấy ăn.

Đêm đó tôi vốn ngủ rất ngon, sau đó lại mơ thấy ác mộng, mơ thấy tóc của Nhiễm Tu sư phụ toàn bộ đều bạc trắng, tìm tôi khắp nơi, tôi bước tới trước mặt ông, nhưng ông không biết tôi, tôi cố hết sức nhào tới gọi: “Sư phụ, sư phụ…”

Phía sau bay tới một cái bóng trắng, Bạch Mặc cười rất sâu kín: “Thiên Tinh, ngươi là người của ma giáo bọn ta, tự nhập ma giáo, vì thế không phải là người bạch đạo, ngươi còn định trở về sao?”

Nhiễm Tu sư phụ nghe xong, liền đẩy tôi ra: “Ngươi đi đi, ta không có đệ tử như ngươi!”

Tôi vì mái tóc bạc của ông mà bi thương, lại vì sự tuyệt tình của ông mà đau lòng, ngay lập tức bất chấp mọi thứ mà khóc, khóc đến khi không thở được, cứng lại, mới tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.

Mới mở mắt ra, trước mặt lại là con dao đen chói lọi, ánh trăng ngoài cửa sổ trắng bệch, mũi dao nhọn the thé, mà chuôi đao này, tôi vô cùng quen thuộc: là con dao giải phẩu của quỷ thủ sư phó!

Gương mặt của quỷ thủ sư phó tiến lại gần, biểu tình trên mặt bị che khuất, không nhìn thấy rõ ràng, nhưng giọng nói của ông ta rất trầm, nói: “Thiên Tinh, để ta giúp ngươi đổi thành khuôn mặt xinh đẹp khác, chịu không?”

Tay chân đều tê cứng, đầu óc cũng thanh tỉnh, tôi khóc lớn, cái này so với ác mộng còn đáng sợ hơn a, “Sư phụ, sư phụ a, con không muốn xinh đẹp hơn, con không muốn đổi mặt a…”

Một khắc kia, ý nghĩ dâng lên trong đầu tôi dĩ nhiên là: “Nếu tôi đổi khuôn mặt khác, cho dù sư phụ có tìm tôi đến trắng tóc, tôi có đứng trước mặt ông ấy, ông ấy cũng sẽ không nhận ra tôi…”

Thế nhưng tôi có khổ thân cố hết sức cầu xin cũng không thể thay đổi chú ý của ông ta, mắt thấy con dao kia đang càng đến gần, mũi dao nhọn hoắc, chạm vào trên da mặt của tôi, ác mộng trở thành sự thật…