Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 317: Hậu diệt tộc



Tiếng la hét tuyệt vọng của đám nam nhân vang lên liên miên bất tuyệt, mùi máu tươi lan tỏa khắp nơi. Nam Cung Tịch Lộ nhìn thấy cũng sợ hãi, nhưng cũng có một phần hả hê, quay sang liền thấy mẫu thân nàng đang ôm mình run rẩy sợ hãi, không cách nào khác phải ôm chặt nàng trấn an.

Dạ Khinh Ưu bước đến gần nàng, liếc nhìn mỹ phụ, nói.

" Yên tâm, ta là Y Sư. Vấn đề của mẫu thân nàng ta có thể giải quyết, chúng ta rời đi thôi. "

" Ân, đa tạ chàng. "

Nam Cung Tịch Lộ nói không hết lòng biết ơn, sự nhu tình dành cho hắn hiện rõ trong ánh mắt. Dạ Khinh Ưu khẽ cười, vung ống tay áo, lập tức mang theo hai mẫu nữ nàng rời khỏi. Sự chú ý hướng đến chỗ Cực Lạc Ma Quân, đã không còn thấy bóng dáng của nó, có lẽ bị Pháp Tắc Lôi đánh cho trọng thương mà không thể không rời khỏi Hạ Giới.

Dạ Khinh Ưu lập tức đem hai người quay trở về Phi Nguyệt Đăng, an bài cho mẫu thân Nam Cung Tịch Lộ tiến hành trị liệu. Cũng may dược thảo mà hắn gom góp bấy lâu nay đủ để hắn giúp mẫu thân Nam Cung Tịch Lộ khôi phục dung mạo, lấy lại đôi mắt. Tuy vậy, tinh thần của nàng còn bất ổn, vẫn cần Nam Cung Tịch Lộ ở bên cạnh an ủi.

Biết được hoàn cảnh của Nam Cung Tịch Lộ, chúng nữ lập tức đối với Nam Cung thế gia hận ý khôn cùng, lại càng cảm thấy may mắn khi là nữ nhân của hắn. Có nam nhân này ở đây, ai có ý định đụng tới các nàng đều có kết quả không tốt. Các nàng dần càng thêm yêu hắn tha thiết, càng điên cuồng tu luyện sớm mong ngày giúp được hắn.

Dạ Khinh Ưu vẫn không quên các thế lực trước đó vây công hắn, lập tức làm một chuyến diệt tộc, diệt tông. Mục tiêu hướng đến sau cùng là Kim Nhân Học Viện và Thanh Hoa Học Viện.

Kim Nhân Học Viện toàn bộ tan hoang, hầu như tất cả kiến trúc đổ vỡ, xác chết một đám lão sư la liệt nằm khắp nơi không còn chút sinh cơ. Học viên chạy tán loạn, ai có ý định thù địch toàn bộ đều bị Dạ Khinh Ưu giết không tha.

Quang Chi Lâm trốn trong pháp bảo châu, điên cuồng chạy trốn, hắn vô cùng sợ hãi, thật không nghĩ đến cử cường giả giết chết đối phương vậy mà vô ích. Thậm chí đối phương còn quay lại trả thù, suýt chút giết chết hắn.

" Khốn kiếp, nhớ lấy Dạ Khinh Ưu. Thù này ta khắc cốt ghi tâm, gặp lại sẽ hoàn trả ngươi gấp trăm lần. "

Quang Chi Lâm thầm rủa, vừa hận thù tên trưởng lão làm ăn không ra hồn, trong tay cầm một 'Phá Giới Phù' vừa định sử dụng. Bất chợt một tia kiếm khí phóng tới xẻ đôi tay hắn, còn chưa kịp phát ra tiếng hét, thân thể đã nát tươm thành bọt máu.

Dạ Khinh Ưu nhíu mày nhìn về phương hướng, cảm nhận nơi đó đối với hắn có ác ý, cũng không bận tâm là kẻ nào, trực tiếp diệt sát.

Kim Nhân Học Viện bị diệt, hắn hướng về Thanh Hoa Học Viện, Viện Trưởng của Thanh Hoa Học Viện biết tin vội vã cung kính, cam đoan trở thành thủ hạ dưới trướng của hắn. Dạ Khinh Ưu thản nhiên không tốn chút sức nhận lấy Bổn Mệnh Linh Hồn của đối phương, khống chế trong tay thêm một thế lực.

Từ giờ trở về sau, không còn Tam Đại Học Viện, chỉ còn một cái Thủy Tâm Học Viện sừng sững không đổ. Bởi lẽ không có cử người vây công một ác thần. Mà Thanh Hoa Học Viện thì thực lực đại giảm, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu gia nhập dưới trướng Thủy Tâm Học Viện.

Tin tức rất nhanh đã truyền ra, kinh động đến nhiều thế lực.



Phong Hoàng vừa biết tin tức nhiều thế lực bị tiêu diệt một cách thần bí, nhiều cường giả Thiên Tôn, Chí Tôn bị giết, cả Bắc Uyên Đại Lục tràn ngập tai ương, thần bí bị xẻ thành nhiều mảnh. Sắc mặt hắn tái lại, âm thầm may mắn bản thân không có tham dự, nhưng vẫn có cảm giác bất an, bởi vì chính hắn là người đã thông báo cho Nhân Đế xuất hiện, vậy mà không nghe được tin tức gì từ đối phương.



" Trần Lượng tiên sinh, đúng như lời ngài dự đoán. Suýt chút nữa bọn ta đã đắc tội kẻ này, đem Thiên Phong Đế Quốc cuốn vào sự diệt vong. "

" Bệ hạ, mặc dù nói chuyện này coi như kết thúc. Nhưng không thể không cẩn trọng, kẻ này còn chưa có rời đi khỏi Lạc Uyên Tinh Cầu, tin rằng sớm hay muộn Đế Quốc cũng chạm trán hắn. "

Trần Lượng hết sức nghiêm túc đạo, quạt trong tay bình thản phe phẩy, lời nói của hắn làm cho Phong Hoàng nét mặt xanh tím, ầm thầm cảm thấy sợ hãi, trông về phía Trần Lượng, hết sức cầu tình.

" Nói như vậy thì giờ ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại đợi đối phương đến tới cửa? "

" Bệ hạ, chuyện này e rằng chỉ có Các Chủ của ta là có khả năng giải quyết. Chỉ còn cách nhờ vả đích thân Các Chủ đến đây. "

Trần Lượng thở dài một hơi, nói ra biện pháp cuối cùng mà hắn nghĩ tới. Làm Phong Hoàng hai mắt lóe sáng, vội vã nắm tay Trần Lượng, nói.

" Trần Lượng tiên sinh, như vậy mau nhờ Các Chủ của tiên sinh ra mặt. Ơn này cả đời Thiên Phong Đế Quốc sẽ ghi tạc vào trong lòng. "

" Bệ hạ yên tâm, Trần Lượng sẽ cố gắng hết sức. Mong rằng lần này Các Chủ sẽ ra mặt. "

Trần Lượng đắn đo suy nghĩ rồi nói ra, sau đó lập tức được Phong Hoàng vui vẻ coi trọng, gọi người mở tiệc tẩy lễ cho Trần Lượng. Trần Lượng khẽ mỉm cười, cảm nhận được thành ý của vị Phong Hoàng đối với hắn hết sức thành khẩn, vui vẻ cười nói, ánh mắt đôi khi lén nhìn Phong Yêu Yêu, ý vị thâm trường, khẽ nghĩ trong lòng.

" Các Chủ a, lần này Trần Lượng sẽ giúp ngài một mối lương duyên vậy. Sớm ngày từ bỏ mối tình vô vọng kia đi. "

Trần Lượng thở dài, tiếp tục cùng Phong Hoàng khách sáo, cũng cảm thấy thắc mắc tại sao Trí Nữ vừa trở về đã nhốt mình trong phòng tĩnh tu, một lời cũng không thèm nói với hắn. Làm gã chỉ biết hi vọng vị Các Chủ kia mau mau tới, sớm giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, để hắn có thể ung dung mà rời khỏi nơi này.



Tại một khoảng không gian trắng xóa, từng tòa lầu điện cung trang thần thánh xây san sát nhau, tạo ra khung cảnh nguy nga mà tráng lệ. Ngồi ở chính giữa căn phòng rộng lớn, thuộc vị trí gần ngay trung tâm của nơi này, một trung niên thần thanh khí sảng, gương mặt góc cạnh anh tuấn, đang tĩnh tọa chợt hai mắt mở to, tức giận gào lên.

" Là kẻ nào giết nhi tử của ta!! Khốn kiếp, dám giết Thánh Tử của Thánh Vực, kẻ này muốn chết. Ta phải tìm thấy hắn, đem nhốt lại từ từ dày vò. "

Nam nhân trung niên dù bộ dáng nho nhã, thanh lịch nhưng lúc này lại lộ ra vẻ hết sức dữ tợn. Hắn chính là phụ thân của Quang Chi Lâm, một trong những người có quyền lực đứng đầu Thánh Vực, Quang Ba Tư, tu vi đã sớm là Thiên Mệnh Cảnh Nhất Tầng, còn cao hơn cả Dạ Khinh Ưu một Cảnh Giới.

Quang Ba Tư quyền lực chỉ dưới Thánh Chủ và Tứ Thần Thánh Nhân, hắn trước giờ phong lưu cũng đã quan hệ cùng vô số nữ nhân, nhưng mãi chỉ có một nhi tử là Quang Chi Lâm, làm hắn dồn hết sự cưng chiều cho nhi tử. Nghe tin nhi tử muốn xuống Hạ Vực, gã thậm chí còn để một thuộc hạ Tố Đạo Cảnh đi theo âm thầm bảo vệ. Vốn nghĩ như vậy là đủ, nào ngờ không nghĩ đến một cái Hạ Giới lại có kẻ có thể giết chết con trai hắn, làm hắn hận thù đối với kẻ kia, chỉ muốn đem đối phương rút gân tra tấn.

Ý niệm vừa động, hắn đã cảm nhận được vị trí phương hướng mà con trai tử vong, lập tức hướng về Lạc Uyên Tinh Cầu. Nhưng khí tức của hắn vừa xâm nhập Hạ Giới đã bị chặn lại, Thiên Đạo Vô Tình không cho phép có kẻ nào tu vi vượt quá Đế Tôn xâm nhập địa bàn của nàng.

" Thiên Đạo Vô Tình, đừng cản ta. Nhi tử của ta chết tại Hạ Giới của ngươi, ta phải đi kiểm tra. "



" Nhi tử ngươi chết thì liên quan gì đến ta? Thiên Mệnh Cảnh muốn xâm nhập Hạ Giới, phải xem ta có đồng ý không đã. "

Thiên Đạo Vô Tình không cho Quang Ba Tư một cơ hội nói nhảm, trực tiếp giáng một đòn Pháp Tắc Lôi đánh xuống, lập tức khiến đối phương không thể không đón đỡ.

Sau một khoảng thời gian, Quang Ba Tư bị đánh làm cho chật vật, không thể không rút lui, hận ý thâu thiên, tháo chạy nhưng cũng không quên để lại lời đe dọa.

" Thiên Đạo Vô Tình, ngươi nhớ lấy. Sớm có ngày Thánh Vực sẽ đem Thiên Quan Giới của các ngươi diệt sạch sẽ. "

Thiên Đạo Vô Tình giống như không nghe lấy, thấy đối phương rời khỏi phạm vi của nàng cũng lười truy đuổi theo, tiếp tục nhắm mắt, vẫn luôn theo dõi hành tung của Dạ Khinh Ưu, đối với hành vi diệt tộc của đối phương cũng không thèm để tâm, lạnh nhạt nói.

" Nể tình ngươi có 'Thiên Đạo Thể', cho ngươi hoành hành thêm một thời gian. "



Hải Vô Quy may mắn Đạo Nguyên Lực phế đi, không có bị tên nam nhân kia tìm đến giết chết. Hắn chỉ biết cắn răng, đỏ mắt nhìn Dạ Khinh Ưu diệt cả Kim Nhân Học Viện, ngay cả sư phụ hắn cũng tránh không khỏi số mệnh. Hắn trốn dưới hố xí hơn mười ngày mới dám trèo ra, thân thể đau đớn kiệt quệ, ánh mắt đẫm lệ nhìn xung quanh.

Người quen của hắn đều chết, đệ tử cũ quay lại chỉ muốn cướp đoạt bí tịch, đan bảo mà không quan tâm xác lão sư từng chỉ dạy bọn họ nằm trơ trọi nơi đó. Hải Vô Quy từ nhỏ lớn lên từ học viện này, đã coi nơi này như nhà của mình, sư phụ như phụ thân của hắn. Thiên phú của hắn rất nhanh được khai phá, nhanh chóng ngắn ngủi bốn trăm năm đã thành tựu đệ lục (6) nhân trên Đại Thần Bảng, thiên phú siêu quần, là niềm tự hào của Tam Đại Học Viện.

Hắn cảm thấy mình và Mạc Thủy Dao rất giống nhau, càng cảm thấy bản thân và nàng rất hợp nhau, thậm chí còn được đồng học tung hô, dần dần sinh ra tâm tính cao ngạo. Sai lầm lớn nhất chính là nổi máu ghen lại chọc nhầm tên kia, bị đối phương phế đi, ngay cả tư cách tu luyện cũng không còn.

Nhìn thấy đồng môn vì hắn bị phế truất mà bắt đầu bài xích, trêu chọc, thậm chí là ghẻ lạnh, hắn càng thêm tuyệt vọng. Càng tuyệt vọng nhất là khi nhìn nữ nhân mình yêu sắp bị cướp đi, chỉ hận không thể lập tức dạy cho Chương Gia một bài học.

Nhưng hắn càng ghét chính là tên kia lại xuất hiện trước mặt hắn, làm việc mà hắn muốn làm, thậm chí hắn nhìn thấy Mạc Thủy Dao ánh mắt thủy chung chỉ nhìn nam nhân kia. Kể từ đó, hắn triệt để tuyệt vọng.

Cho nên ngày tên kia đến diệt cả học viện, sư phụ vì bảo vệ mà giấu hắn nơi hôi thối, hắn chỉ biết cắn răng chịu đựng nhẫn nhục, chỉ dám chờ đợi khi đối phương rời đi.

Hải Vô Quy một đời cứ vậy mà bị hủy đi, hắn không cam lòng, thân thể ngụp lặn đi tìm thi thể sư phụ, chôn cất cho từng lão sư. Hắn đứng trước bài vị của từng vị sư phụ, dập đầu.

" Các vị lão sư, sư phụ. Hải Vô Quy ta có lỗi với các vị, không thể lập tức lấy đầu kẻ kia tế các vị. Ta xin thề ở đây, sẽ sớm một ngày đem hung thủ nợ máu phải trả bằng máu. "

Nói đến về sau, hai mắt Hải Vô Quy đỏ lên, đầu dập mạnh trên đất chảy cả máu, hắn quấn băng trắng trên đầu, đi ra bên ngoài, nhìn cảnh tượng học viện đổ nát, trong lòng nén cơn thịnh nộ.

Bước chân vừa chuyển, chợt đụng trúng một thân thể, thân hình lộn nhào, hắn đứng dậy kiểm tra, liền thấy một thân thể không còn nguyên vẹn, trên tay đối phương có đeo một cái nhẫn đen xì, bên cạnh còn có một cái 'Phá Giới Phù'. Hắn cẩn thận lấy ra kiểm tra, lập tức cất đi 'Phá Giới Phù', nhìn vào cái nhẫn màu đen. Bất chợt một âm thanh từ đó phát ra.

" Tiểu tử, có muốn Tu Tiên không? "