Ma Thần Thiên Quân

Chương 123: Tách ra



Vũ Thiên Quân sau khi phát hiện hang động thì cũng lại tiếp tục vận dụng Thông thiên nhãn nhìn vào trong đó, thế nhưng để cho hắn không hiểu là hắn cũng không nhìn được vào quá sâu, theo như hắn suy đoán thì nếu bọn Ma thú đi vào được thì hắn vào trong đó cũng không khó ah.

“Thiên huynh! Ngươi đang suy nghĩ gì sao?“. Sát Ám Thiên đi đến gần chỗ Vũ Thiên Quân đang ngồi hỏi. “Ta không làm phiền chứ?“.

“Huh! Cũng không có gì! Sát huynh có chuyện gì sao?“. Vũ Thiên Quân mở mắt cười nói, hắn cảm nhận Sát Ám Thiên là một cái làm người không tệ, là một người bạn đáng để kết giao.

“Có thể cho ta biết người đến vừa này là cùng Ma xà hay Đường Phiêu Hồng có liên quan sao?“. Sát Ám Thiên cũng không chút vòng vo hỏi, hắn mục đích cũng chỉ có vậy mà thôi.

“Ha ha! Sát huynh hỏi vậy là ý gì? Người đến là ai làm sao ta có thể biết được?” Vũ Thiên Quân cười nhạt nói. Tên này lại muốn thăm đột hắn, thú vị ah.

“Chúng ta đều là người thông minh, nếu coi ta là bằng hữu thì cứ nói, cho dù là Đan hội hay Thiết Long nhất tộc nếu muốn có ý đồ gây bất lợi cho ngươi ta sẽ không để bọn hắn yên ổn“. Không biết là do hoàn cảnh hay tính cách tự ngoạ mà Sát Ám Thiên cho đến lúc này cũng chỉ có Vũ Thiên Quân là người bạn đầu tiên mà thôi, một người đầu tiên Sát Ám Thiên hắn công nhận!

“Ây... Sát huynh nếu tin tưởng ta thì cũng không cần nói như vậy!“. Vũ Thiên Quân nghe cũng có chút cảm động nói. “Kẻ đến mà phụ thân của con kia Ma xà bị ta giết, hắn đã bị đuổi đi, không cần lo lắng“. Hắn tự tin nói.

“Huh! Quả nhiên, ta nên sớm nghĩ đến lấy Thiên huynh thiên phú chắc chắn sẽ có cường giả của gia tộc đi theo bảo hộ ah!“. Sát Ám Thiên cười nói, hắn đương nhiên không biết Giao Thiết kia kinh khủng, giao thủ ngắn ngủi nén không ai biết chính xác hai người đánh nhau là cấp độ nào ah.

“Ha ha...“. Vũ Thiên Quân chỉ cười không nói. Nếu Sát Ám Thiên nghĩ là có trưởng bối đi theo âm thầm bảo vệ thì cứ để hắn nghĩ vậy ah, đỡ mất một thời gian giải thích đây.

Sát Ám Thiên sau khi hỏi một chút cũng không tiếp tục hỏi nữa, Vũ Thiên Quân lại im lặng quan sát bên dưới hồ hang động, chỉ là nhìn nửa ngày vẫn không thấy chỗ nào đặc dị, bên trong lại không nhìn được, xem ra hắn cần xuống bên dưới xem rồi.

“...“. Bọn người kia tập trung tu luyện đột phá hầu hết đã thành công rồi, bọn hắn đều đang tập trung củng cố cảnh giới, Vạn Kinh Thần cùng Nhân Chi Nhất đều đã đến Thần cảnh trung kỳ, có thể nói ngoài Vương Đại Dũng bọn hắn đột phá là nhiều nhất ah, hai người hắn Thần cấp độ khó so với nhóm còn lại khó đột phá hơn nhiều ah.

“Y Nha!“. “Y Nha“. Đột nhiên trong tay Vũ Thiên Quân bốn đang ngủ say Tiểu Vân đột nhiên tỉnh lại cựa quậy hai cái rồi kêu lên hưng phấn, nó đã đến Thần cấp Tam trọng rồi!

“Ha ha! Đột phá rồi“. Vũ Thiên Quân mở mắt ra xoa đầu nó cười nói. “Lại muốn ăn nữa sao?“. Hắn sủng nịch chọc chọc bụng nó hỏi.

“Y Nha“. “Y Nha“. Tiểu Vân lập tức gật gật đầu, nó đột phá đã tiêu hoá hết lực lượng tinh hoa mà nó tích lũy lâu nay, cần phải bổ sung ah.

“Ăn tạm con kia Ma xà nha! Chắc chắn sẽ lại cho ngươi ăn no“. Vũ Thiên Quân ha ha cười nói, tiểu tử này ăn không ít chút nào đây, xem ra phải giết mấy cái Ma thú mới nhét đầy dạ dày nó rồi. Tiểu Vân đột phá cũng không đưa đến Thiên kiếp làm cho hắn không hiểu, có lẽ nó là Hồng hoang cự thú, niên đại xa xưa, Thiên đạo cũng không áp chế lên nó.

“Veo...“. Tiểu Vân nghe Vũ Thiên Quân nói như vậy thì hưng phấn nhảy lên, nhẹ nhàng nhún một cái nó đã đến chỗ Ma xác thịt đang còn, cũng còn đến nửa con ah, chắc cũng đã đủ cho nó bổ sung năng lượng vừa mất khi độ phá rồi.

Bọn người xung quanh nhìn thấy Tiểu Vân đột nhiên nhảy lên chỗ Ma xà trên lửa ăn thì cũng không mấy phản ứng, bọn hắn hầu như cũng đều mới đột phá, không cần lại ăn uống hay bổ sung năng lượng gì nhiều, thế nhưng nhìn thấy Tiểu Vân cách ăn thì bọn hắn đều chấn kinh rồi, dẫu biết nó ăn kinh khủng thế nhưng so với bây giờ thì trước đó nó còn hiền lành rất nhiều, lúc này mỗi lần há miệng nó đều cắn xuống một mảng lớn thịt, chưa đến nửa canh giờ nó đã ăn sạch sẽ một nửa Ma xà thân thể còn lại, chỉ để lại một bộ xương trên giàn lửa mà thôi!

Tiểu Vân một lần gió cuốn ăn xong thì ợ một cái xoa xoa bụng một chút rồi nhảy về phía Vũ Thiên Quân, nó không chút để ý mấy tên kia đang trợn mắt nhìn mình, chỉ là ấn một bữa thôi ah, đâu cần để ý đây.

“Tiểu Vân ăn lại nhiều hơn rồi...“. Sát Ám Thiên kinh ngạc lẩm bẩm, chỉ có thể một cách giải thích đó là Tiểu Vân đã đột phá rồi, không sai biệt lắm nên có Thần cảnh tam trọng thiên!

“Nó chứa chỗ nào ah?“. Khương Vân Mộng trợn mắt nhìn nó kinh dị nói, nhìn nó cũng nhỏ vậy thôi ah, đem so với Ma xà thân thể chỉ như một cái tiểu chút chít mà thôi.

“Ngươi đi hỏi nó!“. Sát Ám Thiên nghe như vậy thì chán nản nói, nữ nhân này không phải thật là ngực to không có não, đến lúc này còn không biết Tiểu Vân không phải là bình thường Yêu thú? Một cái Thần thú đương nhiên có rất nhiều bí mật.

“Hừ! Nó lại cũng không trả lời cho ta biết được“. Khương Vân Mộng lườm hắn một cái quay đầu đi nói.

“No rồi chứ!“. Vũ Thiên Quân xoa xoa bụng Tiểu Vân hỏi. Tiểu tử này xem ra sức ăn tăng mạnh rồi, hình như còn chưa thấm tháp gì.

“Nha...“. Tiểu Vân quơ quơ chân trước, y nha y nha mấy cái gì đó, còn may Vũ Thiên Quân hiểu ah.

“Chạm ổn sao... Huh! Lát đi theo Sát Ám Thiên, ta có chút việc tách ra, nếu bọn hắn có chuyện thì giúp chút nha, dù sao cũng là bữa ăn của ngươi“. Vũ Thiên Quân cười xoa đầu nó nói. “Ngươi cũng nén tự kiếm ăn được rồi!“.

“Nha....“. Tiểu Vân không hiểu nhìn hắn. Đi đâu cũng không cần bỏ nó lại ah.

“Huh! Ta rất nhanh sẽ quay lại...“. Hắn cười nói.

“Sát huynh! Ta sẽ không cùng mọi người đánh nhau với Ma thú mấy ngày tới, ta sẽ để Tiểu Vân lại, chăm sóc nó dùm ta ah!“. Hắn lại quay sang nói với Sát Ám Thiên, Tiểu Vân chỉ có cảm tình tốt với Sát Ám Thiên mà thôi, nếu phải nhờ ai chăm sóc ở đây không co sai hơn Sát Ám Thiên, huống chi lấy Tiểu Vân nghịch ngợm không có hắn tại chỗ này chưa chắc đã có ngày yên ổn.

“Hả?“. Hắn vừa nói ra cả đám người đều kinh ngạc nhìn hắn, tên này lúc này tại sao lại phải rời đi ah, vừa đến chỗ này Ma thí rất cường đại, chưa chắc bọn hắn nhóm người đã đối phó được, mấy ngày nay tuy rằng luôn chiến đấu thế nhưng luôn có Vũ Thiên Quân tại nên cũng không sợ đến tính mạng ah, hắn lại rời đi lúc này...

“Ồ! Nếu Thiên huynh có chuyện rời đi thì cứ đi ah, Tiểu Vân chắc cũng không cần ta chăm sóc gì nhiều...“. Ngược lại với đám người, Sát Ám Thiên cười cười nói.

“Ha ha, ta tin tưởng Sát huynh!“. Vũ Thiên Quân cười to nói. “Nơi này Thần cấp ngũ trọng Ma thú muốn công phá cũng mất hơn một canh giờ, nếu có chuyện ta sẽ trở lại, nếu không có chuyện gì thì trước khi các ngươi quay trở về ta sẽ quay lại“. Vũ Thiên Quân quay lại nhìn đám người nói, sau đó lại xoa đầu Tiểu Vân nói. “Nghe theo Sát Ám Thiên, không được tham ăn. Nhớ sao?“.

“Nha...“. Tiểu Vân có chút không bỏ làm ra mặt đáng thương nhìn hắn.

“Xuy... Sau đó về cho ngươi ăn no...“. Vũ Thiên Quân thấy nó ủ rủ thì cười nói.

“Y nha!“. Nó lập tức mắt sáng lên nhảy sang sai Sát Ám Thiên rồi giơ một chân trước len vẫy vẫy tạm biệt. Ăn no trong miệng Vũ Thiên Quân nói ra rất có giá trị ah.

“...“. Vũ Thiên Quân cùng đám người một mặt hắc tuyến nhìn nó, không cần dứt khoát thế đi.

“Huh! Được rồi! Ta nên đi thôi“. Vũ Thiên Quân cười nhạt một cái rồi thân hình loé lên biến mất, đã rời đi hang động.

“Các ngươi còn nhìn cái gì sao?” Sát Ám Thiên thấy đám người vẫn còn thần người ta thì nói. “Nếu mãi được Thiên huynh bảo hộ thì các ngươi làm sao có thể chính thức thành một cái tu giả được, mấy ngày tới mới là chúng ta thí luyện đúng nghĩa“. Hắn nhìn đám người cao giọng nói, sau Vũ Thiên Quân hắn qua hơn nửa tháng đã trở thành đoàn đội này kẻ có uy vọng cao nhất ah. Đây là thực lực của hắn mang đến!

“Đúng vậy! Thiên Tứ huynh đệ mấy ngày nay bao bọc chúng ta quá kỹ rồi, mấy ngày tới mới là chúng ta chính thức thí luyện, nửa tháng tập huấn là đủ rồi“. Tiếp đó Viên Hi Hoà cũng nói.

“...“. Bọn người sau khi được kích thích một chút ai cũng như gà uống vào rượu như thế, khuôn mặt hừng hừng khí thế, hận không thể ngay lập tức cùng Ma thú chém giết...

“Chúng ta cung nén chuẩn bị ah“. Sát Ám Thiên nhếch mép cười, qua nửa tháng Vũ Thiên Quân để bọn hắn dựng len tự tin cùng Ma thú đánh nhau, hôm nay xem như cũng có chút thành tựu rồi.

Vũ Thiên Quân đi ra ngoài hang động đến bên bờ hồ nhìn một chút rồi nhảy xuống hồ, bên trong hồ không có gì có thể uy hiếp hắn, ít nhất hắn nhìn thấy là thế ah.

Sau khi hắn xuống hồ thì một đường đến thẳng cự động dưới hồ, trên đường mấy cái Ma thú kì lạ lại không chút để ý hắn, quái dị thiệt nha. Vũ Thiên Quân thầm nghĩ.

Đứng trước mặt cự động đen kịt hắn dừng lại một chút rồi mới đi vào, bên trong quỷ dị là sẽ có thế nhưng nếu bọn kia Ma thú không có chuyện gì, hắn đi vào chắc cũng không có gì đi.

“Ha! Ta hình như càng lúc càng thận trọng rồi...“. Vũ Thiên Quân đột nhiên cười một cái rồi tự mình nói, hắn đã đi vào cự động không chút chần chờ.

Cùng lúc đó ở cảng Ma hải, một cái thanh niên hắc y hai mươi trên dưới, khuôn mặt lạnh lùng như không chút quan tâm xung quanh đang có người nhìn hắn như gặp thiên nhân! Hắn dáng người cao ngất, phong thần tuấn lãng, tóc dài đen kịt được buộc một cách vội vàng, trên mặt có một cái màu đen hình xăm một con chim ba chân rất quái dị!

Hắn hai tay để sau đầu đi trên đường lớn, mày hơi nhíu lại, miệng còn ngậm một cái ngọn cỏ bất cần đời, hắn đi qua đều có người xì xào bàn tán, nhất là mấy cái nữ nhân ah.

“Là nhà ai công tử đây? Mới lần đâu thấy..“. Một cái thiếu nữ hai mươi khoảng chừng nói với một cái nữ nhân bên cạnh.

“Chắc cũng không phải người ở khu cảng này...“. Nữ nhân kia cũng đang nhìn chăm chăm thanh niên hắc y nói.

“Một cái tiểu bạch kiểm mà thôi, có gì đáng khoe mẽ...“. Một cái thanh niên hoa phục xì mũi khinh thường nói.

“Đúng vậy! So với Hiên thiếu gia hắn đáng là gì...“. Một cái thanh niên đang đi đằng sau hắn lập tức nịnh bợ nói.

“Ha ha, đúng vậy...“. Hiên thiếu gia cười lớn nói.

Bên đường huyện náo không chút ảnh hưởng đến hắc y thanh niên, hắn đang còn bận suy tính làm thế nào đến được chỗ kia ah.

“Đại ca nói Quỷ Nha đảo bên trong có cơ duyên của ta, ây! Làm sao đến chỗ đó đây? Không biết đường thật khổ nha“. Hắn ngửa mặt nhìn trời thở dài nói, khuôn mặt lạnh băng nhắc đến đến cái kia đại ca mới giãn ra một chút, khó khăn lắm hắn mới đến được Ma hải cảng ah, đến được Quỷ Nha đảo... Hắn mù đường rồi!

“Tiểu tử! Xem ngươi giống như là người từ nơi khác đến?“. Hắc y thanh niên đang suy nghĩ thì bon cắt ngang bởi một giọng nói lạnh lùng.

“Ồ! Ngươi hỏi ta?“. Hắc y thanh niên bị cắt đứt suy nghĩ lạnh lùng liếc sang hỏi. Là tên kia hoa phục thanh niên.

“Nha? Lạnh lùng như vậy?“. Thanh niên hoa phục giật mình con ngươi co lại nói.

“Có bệnh!“. Hắc y thanh niên thấy vậy cũng không thèm để ý hắn nữa mà phun ta hai chữ rồi tiếp tục bước đi. Mới nhìn một cái đã sợ như vậy thì quan tâm làm gì, một dạng cóc ké mà thôi.

“Ngươi...“. Thanh niên hoa phục nghe như vậy thì giận tím mặt, nắm quyền lập tức vung lên đánh về phía Hắc y thanh niên.

“Cút!“. Hắc y thanh niên cũng không quay đầu mà hừ lạnh một cái, khí tràng xông ra đánh lên người của hoa phục thanh niên, làm hắn bị đẩy lùi đập thẳng lên vách tửu lâu ven đường.

“Ah! Hiên thiếu gia!“. Đằng sau hắn hạ nhân lập tức kinh hô chạy đến chỗ hắn kiểm tra. “Mau bắt tên kia, dám tại Ma hải cảng đánh bị thương Hiên thiếu gia, cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết “. Tên kia hạ kiểm tra một chút liền hô lên nói, lập tức có hơn mười người lao về phía Hắc y thanh niên.

“Hic! Đại ca! Ta lần này là bị ức hiếp“. Hắc y thanh niên lẩm bẩm rồi lạnh lùng nhìn mấy tên đang lao về phía mình. Đại ca từng nói, bọn hắn không thích phiền phức thế nhưng cũng không bao giờ sợ phiền phức!

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn: