Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 429: Hắc Minh Long quy thuận



Chỉ có điều, dù thống hận đến mức nào, hắn cũng chỉ có thể thông qua ánh mắt để biểu lộ ra ngoài. Bởi vì toàn bộ lý trí và hành động của hắn giờ đây đều bị một quy tắc nào đó ràng buộc, khiến cho hắn không thể nào phản kháng. Hoàng Thiên lúc này đây trước mặt hắn không khác gì chúa tể, nắm giữ toàn bộ sinh cơ và vận mệnh của hắn, quá mức rợn người.

- Theo ta, hoặc chết.

Hoàng Thiên bây giờ mặc dù đã thiêu đốt đến chút sinh cơ cuối cùng, nhưng uy thế vẫn vô cùng khủng bố, ánh mắt đặt tại Hắc Minh Long tràn đầy lãnh ý, phảng phất hắn chỉ cần lắc đầu một cái, hắn sẽ chết.

Hắc Minh Long giãy dụa vô cùng, dù cho có nô huyết khống chế cũng không thể khiến cho hắn hoàn toàn khuất phục. Thân là thượng vị giả sống hàng vạn năm, hắn mà làm nô, có khác gì để cho cả thế gian này chế nhạo.

- Oành… oành…

Dường như Hoàng Thiên chỉ chờ thế này, Thiên Thương đã điên cuồng quật xuống, ầm ầm nổ vang, tại thương khung xé rách, như muốn đem xương rồng của hắn đều đập nát.

Cần động thủ liền động thủ, Hoàng Thiên hiện giờ quả thực quá mức đáng sợ, máu lạnh doạ người. Thiên Thương thân là binh khí mạnh nhất từng xuất hiện trên thế gian, thậm chí so với tiên khí càng thêm mạnh mẽ, giờ phút này được Hoàng Thiên kích phát, uy năng đâu phải tầm thường, quả thực có thể làm cho người kinh hồn táng đảm.

- Được… nhưng ta muốn Đại Bàng Tinh phải chết.

Tiên quang cuộn trào, long huyết ngập trời cao. Thiên Thương oanh minh chói sáng, đem Hắc Minh Long đều đánh sâu vào trong lòng tuyết trăm dặm, nhưng hắn vẫn vô cùng cứng đầu nói điều kiện.

- Ta nói rồi, kiếm… ta có. Dám dùng kiếm chém địch hay không là do ngươi, ngươi dám thì ta cho.

Hoàng Thiên lạnh lùng nói, khiến cho sắc mặt của Hắc Minh Long biến ảo mấy lần, đến cả nửa ngày sau mới vọt ra khỏi hố tuyết, thân rồng khổng lồ phủ phục cúi đầu với Hoàng Thiên, mở miệng nói:

- Hắc Minh Long… bái kiến chủ nhân.

Long âm như thiên lôi, vạn pháp vô tung. Hoàng Thiên đứng ở trên bạch liên kỳ nở rộ, gật đầu nhìn hắn, bàn tay bắn ra một hồi vệt sáng, truyền vào trong mi tâm rồng lớn, khiến cho hắn sững sờ ngây ngẩn, phút giây sau trở nên vui mừng cực độ, suýt chút nữa quên luôn cả việc bản thân vừa bị Hoàng Thiên nô ấn.

Hiển nhiên, hắn không thể nào ngờ tới Hoàng Thiên lại sòng phẳng thế này, hắn vừa quy thuận, liền cho hắn thông tin về Tam Thể.

- Phốc…

Đang tại thời điểm hắn đại hỉ vì nhận được thông tin, Hoàng Thiên ở trên bầu trời đột nhiên khuỵ xuống, há miệng phun ra một ngụm máu xám. Đoá bạch liên dưới chân đã cháy rụi không còn, sinh cơ tiêu tán, khiến cho thân thể của hắn trở nên già nua gấp mấy chục lần.

Thậm chí hắn còn không đủ sức để duy trì trạng thái song biến Ma Thần, mà bị cưỡng ép trở về hình thái ban đầu, vết thương chi chít khắp người, lộ ra rất nhiều vết rách. Hỗn nguyên lực cũng cạn, hắn mất đi toàn bộ chiến lực của mình, đến mức ngự không cũng không thể nào ngự nổi, tự do rơi xuống dưới nền băng tuyết lạnh giá.

Đó là cái giá phải trả cho việc hết lần này đến lần khác thiêu đốt tinh hoa sinh mệnh của bản thân mình để đánh đổi lấy sức mạnh. Hắn hiện giờ còn rất trẻ, xét theo tuổi đời có lẽ còn đủ để sống cả năm ngàn năm nữa, nhưng sau giây phút này, hắn chắc chắn sống không nổi qua mười hai tháng. Trừ khi, hắn có thể đạt được cơ duyên mới, đột phá vào Vấn Đỉnh sơ kỳ, để cho tinh hoa sinh mệnh mới được sinh ra.

Biến cố bất ngờ khiến cho Hắc Minh Long như được đại xá, hai con ngươi nhìn về phía Hoàng Thiên loé lên một hồi sát cơ từ sâu trong linh hồn. Đây là cơ hội rất tốt để giết Hoàng Thiên.

Chỉ là hắn còn chưa kịp hành động ra ngoài, một cỗ đau đớn đến ớn lạnh đã truyền ra từ trong tâm trí, như phạm phải điều đại kỵ, khiến cho cả thân rồng của hắn như bị người lột da tróc vẩy, dóc xương rút gân, đau đớn lui mạnh về hàng vạn mét.

Hãi nhiên nhìn về phía Hoàng Thiên rơi xuống, hắn còn chưa thể nghiệm hết được sự đáng sợ của Nô huyết, trên bầu trời đã lần nữa sinh ra dị biến.

Chỉ thấy giữa cơn mưa tuyết, một cái bàn tay ngọc ngà bỗng nhiên tự hư không xuất hiện ở trên đầu của hắn, khiến cho hai mắt rồng trợn trắng, lộ ra sự kinh hồn táng đảm.

Một cái vẫy tay, tiếng răng rắc vang lên như xương cốt vỡ nát, toàn bộ thân rồng to lớn hàng vạn dặm của hắn vậy mà như bị người xách ngược, long lân nơi cổ sụp đổ gãy nát, tung toé ra vô số máu rồng nóng rực.

- Lý Thông thấy ta còn phải đi đường vòng, chỉ bằng ngươi cũng dám đụng vào nam nhân của ta?

Chỉ thấy tinh không đột nhiên vang lên tiếng nói lạnh lùng, giữa thương khung vang vọng, một cô gái không biết tự lúc nào xuất hiện giữa trời, bên cạnh vị trí Hoàng Thiên đang rơi xuống, lạnh lùng nhìn về phía Hắc Minh Long.

Một thân váy trắng tuyệt trần, hoà vào trong biển tuyết, chẳng những không khiến nàng nhạt nhoà mà càng tôn lên vẻ diễm lệ động lòng người.

Nhưng diễm lệ thì diễm lệ, nét mặt băng lãnh vô tình của nàng cũng đủ khiến cho bất kỳ ai cũng chỉ dám từ xa ngắm nhìn. Nhất là Cố Sở bên này, vừa thấy nàng xuất hiện liền mừng như điên, nét mặt già nua tràn đầy cung kính cúi đầu, chỉ thiếu chút nữa là quỳ sấp trên mặt tuyết.

Cô gái sau khi nói xong một lời thì không nói nữa, chỉ là trong đôi mắt trong veo lộ ra từng tia lạnh lẽo, sát ý từ trong đó dâng lên, khiến cho tất cả đất trời đều biến sắc, phảng phất như một thượng vị giả đang nổi cơn thịnh nộ. Thân từng là một người chạm tới cảnh giới vô thượng chi Hoàng, đừng nói là chỉ một cái thế giới đến Tiên còn không có, dù là ở toàn bộ Thương Sinh bên ngoài, nàng cũng là chúa tể một phương, có bao giờ phải nhẫn nhịn như bây giờ.

Nếu không phải vì hắn, vì cái kế hoạch kia không cho phép nàng can thiệp quá sâu vào cuộc đời hắn bây giờ, nàng đã sớm đem cả cái Nguyên Giới này bóp nát, há lại có thể để một con trăn nhỏ làm tổn thương đến hắn.

Cũng chính là vì lý do này, nàng mặc dù vô cùng giận dữ, nhưng lại không dám giết chết Hắc Minh Long, chỉ có thể đem hắn bóp cổ đến chết đi sống lại, sau đó không chút nương tình quăng hắn văng ra hàng trăm dặm.

Xong xuôi đâu đó, nàng mới hướng ánh mắt của mình về phía Hoàng Thiên, bước chân đạp trên nền tuyết đi lại bên người hắn.

Hoàng Thiên lúc này rớt xuống đã vùi sâu quá nửa người vào tuyết, toàn thân ngập tràn tử khí, già nua héo rũ. Người hắn hơi nghiêng một góc so với Thiên Phương, nơi vai vẫn còn vết chém thấu tim, rách phổi, khiến cho nhịp thở của hắn trở nên vô cùng mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền như là bất tỉnh.

Thiên Phương nhìn hắn “hôn mê”, mặc dù trước đó thật sự rất bi thương, nhưng không hiểu sao sau đó lại như muốn cười, phảng phất nhìn thấy thứ gì làm nàng rất vui thích. Bề ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng, giận đá vào mông hắn mấy lần, gắt hỏi:

- Này… chết chưa?

Nói là giận đá, không bằng nói ra giận hờn chạm khẽ. Hoàng Thiên đúng là vẫn còn tỉnh táo, nhưng nào có sức lực để né, chỉ có thể thì thào:

- Chưa… nhưng sắp bị đá chết rồi.

Nói đoạn, hắn cố gắng gượng người quay lại nhìn nàng, khe khẽ mỉm cười, sau đó lại nhắm nghiền hai mắt. Hơi thở chậm dần.

Nhìn sắc mặt trắng xám của hắn, cùng với mái tóc bạc héo rũ không còn sinh cơ đang rụng xuống, Thiên Phương dường như nghẹn lại, trái tim rơi vào trong hắc ám, bị bi thương cắn xé, không nói nên lời.

- Phương…

Thấy Thiên Phương không có trả lời mình nữa, Hoàng Thiên biết nàng đang vì hắn mà đau lòng, đâm ra tự trách, khe khẽ gọi tên nàng. Kiếp trước hắn rốt cục đã gây ra ác nghiệp thế nào, mà bây giờ, bất kỳ ai trở thành thân nhân của hắn cũng không được yên ổn, cũng phải vì hắn mà bi thương đến thế.

- Xin lỗi!

Hắn không biết nói gì cho phải, hắn chỉ biết xin lỗi nàng vì những gì hắn gây ra ấy. Tại thời khắc mệt mỏi, hai mắt hắn nhắm nghiền, hai tay buông thỏng, hắn chỉ có thể theo bản năng cuối cùng thì thào nói:

- Ta muốn ngủ một hồi… ở bên ta… được không? Dứt lời, cả người của hắn liền ầm ầm dừng lại, mất đi tri giác. Nhưng dường như vì bi thương quá lớn, hay là cảm xúc không thể kiềm mà khoé mắt chảy ra hai dòng lệ đỏ.

Một gã đàn ông, phải đau đớn và bất lực đến mức nào mới có thể khiến hắn bật khóc trước mặt người mình yêu thương nhất? Chính là hắn lúc này, hắn của những đau thương và nỗi niềm chồng chất.

Cả người Thiên Phương sau đó hơi run lên, ánh mắt nhìn hắn không rời, lộ ra yêu thương trước nay chưa từng có. Nàng hơi cúi người lau đi vết máu vừa chảy ra trên má hắn, rồi nhẹ nhàng ôm hắn vào trong lòng, xoay người biến mất khỏi vùng tuyết băng giá.

Sự việc diễn ra rất nhanh, nhanh đến mức người ta chẳng kịp phản ứng gì. Đám người Cố Sở đứng im tại chỗ, thần sắc nhìn về phía Thiên Phương rời đi mỗi người một ý.

Nếu như nói Cố Sở là kích động, Cao Vô Cầu là bất khả tư nghị, thì Vô Danh và Hắc Minh Long chính là tràn đầy sợ hãi.

Bởi vì Thiên Phương vừa rồi mặc dù chỉ ra tay không đầy một phút, nhưng hơn ai hết, bọn hắn cảm nhận được một phút ấy đáng sợ bậc nào. Chỉ là sát ý từ nàng, thiên địa đều như lạnh giá, chư thiên đại đạo rung chuyển, phảng phất bị một tồn tại kinh thiên nào đó doạ cho hãi hùng.

Đáng sợ, thật đáng sợ, đáng sợ đến linh hồn đều đang run rẩy.

Bọn hắn là ai chứ? Bọn hắn đều là Quy Nguyên bước thứ ba tối đỉnh, là cường giả như thánh như thần trong Nguyên Giới, nhưng trước mặt nàng đến dũng khí mở lời cũng không có. Sớm biết Hoàng Thiên có chỗ dựa kinh khủng thế này, dù có cho bọn hắn thêm vạn lá gan cũng không dám làm gì đến hắn.

- Nàng rốt cục là ai?

Cứ thế đến tận nửa ngày về sau, Vô Danh mới đủ bình tĩnh để mở lời, âm thanh mười phần run rẩy, đủ để chứng minh nội tâm của hắn đang kinh sợ nhường nào.

Cố Sở nhìn hắn, rồi lại nhìn về phía Hắc Minh Long, nhàn nhạt cười mở miệng:

- Nữ nhân của hắn.

Vô Danh nhìn Cố Sở đắc ý, lông mày thít chặt, lộ ra vẻ ngưng trọng chưa từng có, hỏi dò:

- Ma tộc?

Cố Sở biết Vô Danh sẽ hỏi câu này, tự nhiên cười lạnh một tiếng, chủ động bay về phía Hắc Minh Long, vừa bay vừa lắc đầu nói:

- Không, không phải Ma tộc, mà là chúa tể của Ma Tộc.

Một lời khiến cho cả Vô Danh và Hắc Minh Long đều biến sắc, Cố Sở ngự ở trên trời, nhìn xuống thân rồng to lớn tràn đầy vết máu, thanh lãnh tiếp lời:

- Ha ha, không tin ta? Không sao, rồi các ngươi sẽ tin thôi. Thậm chí các ngươi sẽ phải cảm thấy may mắn vì có thể làm thuộc hạ của hắn đấy. Hắn đáng sợ đến mức nào, ngay cả ta cũng không thể nào biết được. Nhưng cái gọi là Nguyên Giới trong mắt hắn, bất quá chỉ là trò cười.

Âm thanh của lão vang vang, bá đạo vô cùng, nhưng không có một người nào dám phản bác. Bởi vì cái uy của Thiên Phương vừa rồi quá mức đáng sợ, gần như khiến cho bọn hắn có tâm ma trong lòng.

- Ta không biết vì sao hắn lại phải luân lạc đến mức này, nhưng cứ chờ mà xem, một khi hắn thật sự thức tỉnh trở về, các ngươi sẽ biết cái gì mới là đáng sợ.

Hắc Minh Long lúc ấy bối rối vô cùng, căn bản không nghĩ tới bản thân sẽ có kết cục thế này. Hắn thậm chí nghĩ tới ra tay giết hết đám người Cố Sở, sau đó bỏ trốn đi thật xa khỏi Hoàng Thiên, nhưng vừa nghĩ tới cảm giác đáng sợ vừa rồi, hắn lại không dám.

Nguyên Giới mặc dù to lớn, nhưng với cấp độ như bọn hắn, không muốn đụng chạm nhau có lẽ còn khó hơn lên trời, trừ khi hắn trốn chui trốn lủi cả đời. Mà với một người như hắn, như vậy có khác gì với chết.

Cố Sở tự nhiên cũng nhìn ra được điểm ấy, trong lòng lấy làm đắc ý lắm, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra thập phần bình tĩnh, nói ra:

- Được rồi, nếu đã quy thuận, thì chính là người nhà. Ngươi biến trở thành nhân thể đi, chúng ta trở về.

Dứt lời, liền bay hướng chiến thuyền đang đậu ở phương xa. Mấy chục năm mắc kẹt trong cơn mơ Đại Việt, lão cũng có chút nhớ nhà, không biết Tuyết Vũ đã biến đổi bao nhiêu rồi, có còn là Cố Gia làm bá chủ.

Tuyết Vũ, Tuyết Vũ, có lẽ sẽ vì sự trở về này của bọn lão mà trở nên biến hoá kinh thiên động địa, thậm chí so với sự kiện mấy chục năm trước càng thêm đáng sợ. Bởi vì lão không chỉ có một mình, mà còn có thêm ba cái cường giả cực cường, Quy Nguyên tối đỉnh.