Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 112: Anh tài tụ hội



Tốc độ của Hoàng Thiên mặc dù nhanh, nhưng một phần do khoảng cách khá xa, lại thêm hắn không có vận dụng bí pháp nên được nửa đường đã bị đối phương phản ứng.

- Muốn chết!

Tên mặt khỉ lúc này đã đứng dậy, thấy Hoàng Thiên phóng người tới thì tức giận quát lên.

Hắn khi nãy bị Hàn Lâm đánh cho bầm dập mất hết mặt mũi, lại bị thiếu gia chửi mắng, tự nhiên khó chịu trong lòng. Hành động của Hoàng Thiên chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, thành ra hắn muốn đổ hết cơn giận lên đầu tên không biết điều này.

Hắn tuy khi nãy đại bại, nhưng lại không có vết thương nào nghiêm trọng, chiến lực vẫn nằm tại đỉnh phong. Trong lòng của hắn tin chắc rằng có thể chặn được Hoàng Thiên đấy, trừ khi đối phương có được thực lực như Hàn Lâm, nhưng có thể sao?

Đúng là có thể thật, và không phải thực lực tương đương với Hàn Lâm mà còn mạnh hơn rất nhiều.

Hoàng Thiên lúc này tâm trạng không tốt chút nào, chẳng biết vì nguyên nhân gì nữa. Nhìn thấy tên mặt khỉ dám chặn đường mình, hắn nổi giận đùng đùng quát lên:

- Cút!

Tất nhiên lời cảnh cáo của hắn chẳng thể dọa lui được tên này, ngược lại còn khiến đối phương nở ra một nụ cười dữ tợn, bảo kiếm xuất hiện trong tay chém tới, lăng lệ vô cùng.

Chỉ là kiếm của hắn còn chưa kịp chém xuống, nụ cười trên môi đã nhanh chóng thu lại, sau đó chuyển thành biến sắc.

Vì lúc này ánh mắt của Hoàng Thiên lạnh đi, lóe lên sát khí nhàn nhạt, bàn tay như hóa thành tia chớp vung mạnh một cái. Không gian xung quanh nhất thời như vặn vẹo, một cỗ lực lượng mạnh đến nỗi không thể chống đỡ ập thẳng về phía hắn.

- Uỳnh!

Linh kiếm trong tay vỡ nát, cơ thể hắn chẳng khác nào một bịch cát văng đi, lăn lộn trên nền đá đau đớn đến tột cùng. Nơi vùng ngực máu me be bét, mơ hồ có thể thấy được mấy mảnh kiếm vỡ ghim sâu vào trong, cực kỳ ghê rợn.

Hắn chống không nổi một chiêu.

Tên thiếu niên mới tới kia nhận ra được sự cường đại của Hoàng Thiên, tất nhiên không dám khinh xuất. Tay hắn khẽ đảo một vòng, đánh ra một đạo pháp quyết, sau đó vẫn y như cách hắn đối phó với Hàn Lâm, vươn tay bắt lấy nắm đấm của Hoàng Thiên.

Chỉ là hắn vẫn đánh giá sai thực lực của người này, một nắm của hắn tuy vẫn chộp được quyền đầu của Hoàng Thiên, nhưng lại không thể cản được chút nào. Nơi lòng bàn tay truyền tới từng hồi đau đớn, mơ hồ có thể nghe được tiếng răng rắc nứt gãy.

Vẻ mặt tên thiếu niên tràn đầy khiếp sợ, đây là lần đầu tiên từ khi tu luyện tới giờ, một chiêu này của hắn thất bại. Vội vàng thu cánh tay phải trọng thương lại, hắn vung tay trái lên đón đỡ. Cánh tay trái này được bao bọc bởi một bộ găng tay cứng rắn, sắc bén vô cùng.

Điều bất ngờ là nắm đấm của Hoàng Thiên lúc này cũng biến hóa, đảo hướng xòe một cái bắt lấy bàn tay trái kia. Còn tay trái thì phóng tới chộp lấu cổ của người này.

Nhanh gọn, dứt khoát, tên thiếu niên bị Hoàng Thiên chộp lấy như một con gà con, không thể nào phản kháng. Không chỉ yết hầu, mà nơi bàn tay trái cũng truyền đến từng trận đau đớn đến thấu tận tim gan. Chiếc găng tay pháp bảo cứng rắn là thế, bây giờ bị Hoàng Thiên bóp nát vụn, mảnh vỡ cắm sâu vào da thịt của hắn.

Tên thiếu niên sợ hãi đến không nói nên lời, liều mạng điều động Nguyên lực, muốn vùng ra khỏi bàn tay của Hoàng Thiên. Nhưng đều tốn công vô ích, vì nơi bàn tay của Hoàng Thiên đang truyền đến từng đợt Hỗn Nguyên Lực hạo hạo đãng đãng, đem Nguyên lực của hắn hoàn toàn áp chế.

Người này mạnh đến biến thái, vượt qua hắn vô cùng nhiều.

- Lời ngươi vừa nói là thật?

Ánh mắt của Hoàng Thiên lập lòe sát khí, quát hỏi.

Tên thiếu niên kia ậm ừ một hồi, mãi tới khi Hoàng Thiên nới tay ra mới có thể phát thành tiếng, cười dữ tợn:

- Ha ha! Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi chết chắc rồi!

Giọng điệu thì có vẻ uy hiếp, nhưng lại không thể che giấu được sự sợ hãi trong đó.

Hoàng Thiên nhíu mày một cái, buông tay phải đang nắm ra, vươn về phía xa vẩy một cái. Cự phủ của Hàn Lâm đang ghim thân thể của tên kia trên tường như có linh tính, run lên một hồi sau đó dứt ra bay về trong tay của Hoàng Thiên. Hắn nhàn nhạt cười:

- Không nói phải không?

Lời hắn vừa dứt, cự phủ vụt một tiếng rời tay, như một tia chớp bay về phía Phong Lôi Nhân Dực, đem đầu của nó cắt rời khỏi thân. Một chiêu tùy ý, liền đem đầu của Ngũ cấp khôi lỗi chém xuống.

Tên thiếu niên cơ thể run lên một hồi, hắn biết hàm ý của Hoàng Thiên, nếu hắn còn không nói thì sẽ giống như con khôi lỗi kia, đầu lìa khỏi cổ.

- Ta nói… Ta nói!

Cuối cùng, hắn không còn dám mạnh miệng nữa, vội vàng lắp bắp.

- Thiếu… Thiếu tộc trưởng và Dương tiểu thư của Dương gia sẽ kết hôn vào tháng sau.

Tận tai nghe những lời này, mày kiếm của Hoàng Thiên càng nhíu chặt hơn, trong lòng lộn xộn một mảnh. Có chút giận giữ hỏi:

- Dương tiểu tư đó tên là gì?

Đến lúc này tên kia còn không đoán được Hoàng Thiên có liên quan đến một vị tiểu thư nào đó của Dương Gia thì quả thực sống uổng. Hắn vội vàng lắc đầu, nói:

- Điều này là bí mật, bọn ta không được biết.

Nhìn chằm chằm vào ánh mắt của tên thiếu niên, Hoàng Thiên nhận ra được hắn nói thật mới thở dài một tiếng, buông hắn xuống. Tên thiếu niên này run sợ đến mất hết toàn bộ khí lực, ngã lăn lốc dưới đất, mặt cắt không còn một giọt máu.

- Phương… không phải là nàng, phải không?

Ánh mắt thẫn thờ trong giây lát, sau đó chuyển thành lạnh lùng đến thấu xương, lẩm bẩm:

- Diệp Gia… Diệp Gia…

Lúc này thì Anh Vũ cùng Hàn Lâm đều chạy tới bên cạnh hắn, lo lắng hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Hoàng Thiên vẻ mặt rất nhanh thay đổi, mỉm cười xua tay, sau đó vỗ vỗ vai của Hàn Lâm tán thưởng, rồi nói:

- Không có gì, đi thôi.

Anh Vũ mà tin lời hắn mới là chuyện lạ, hừ lạnh tức giận:

- Chắc chắn có chuyện, ngươi quen tiểu thư Dương Gia sao? A!... Đừng nói là...

Lắc đầu bất lực, Hoàng Thiên cũng không thèm cãi với hắn, xoay người rời đi.

- Này này! Đợi ta với…

Bóng dáng của ba tên thiếu niên xa dần rồi hòa lẫn vào trong dòng người đông đúc. Để lại nơi này một đám người trọng thương. Tên thiếu niên kia bắt đầu phục hồi lại chút khí lực, nhìn chăm chăm về phía xa, gằn lên từng chữ ác độc:

- Đắc tội Diệp Gia… Chết!



Bên trong một khách điếm thuộc phạm vi của Thiên Nguyên Thành, Hoàng Thiên ngồi xếp bằng đả tọa. Thiên địa Nguyên khí mơ hồ lưu chuyển, khiến cho hắn trở nên cực kỳ thần thánh.

- U… u…u

Một làn gió lạnh lướt qua khung cửa, thổi vào một đợt hắc khí nhàn nhạt, ngưng tụ thành một thân ảnh già nua, là Cố Sở.

- Chủ nhân!

Chắp tay cúi đầu về phía Hoàng Thiên, lão thốt lên hai từ đó hệt như mọi lần. Thế nhưng đã có thêm một sự cung kính và phát ra từ tận tâm thức, không biết chuyện gì đã khiến tâm tư của lão thay đổi nhanh đến thế.

Hoàng Thiên chậm dãi mở mắt, cảm nhận khí tức của lão có chút khác biệt, hắn mỉm cười hỏi:

- Tu vi của ngươi có tinh tiến?

Cố Sở tất nhiên không thể ngờ Hoàng Thiên lại nhạy cảm đến thế, có thể nhìn ra được chuyển biến tu vi của lão. Nhưng vẫn là vui mừng nói:

- Vâng! Nhờ phúc của chủ nhân, khi nãy vừa vặn đột phá.

Lời của lão nghe qua thì có vẻ như đang nịnh hót, nhưng thực sự là lão đang nói thật đấy. Chỉ là Hoàng Thiên nào có biết, hắn thoáng ngạc nhiên nhìn vào người thuộc hạ bất đắc dĩ này. Mới có mấy tiếng không gặp liền thay đổi chóng mặt như vậy, có chút không hợp lý. Nhưng hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều, lời thề Thiên Đạo đã hạ xuống thì không cần phải lo lão phản bội.

Đoạn hắn đứng dậy khỏi giường, chầm chậm đi ra bên cửa sổ, phóng mắt xuống dưới lòng đường nhộn nhịp, hắn chìm vào im lặng. Cố Sở nhận ra được trong lòng hắn có tâm sự, cũng không dám quấy rầy, chỉ đứng im một chỗ quan sát.

- Mấy hôm nữa giúp ta điều tra một chút về Diệp Gia.

Mãi tới hơn mười phút sau, Hoàng Thiên mới lên tiếng, giọng điệu có chút lành lạnh.

Cố Sở nghe vậy, có chút nghi hoặc hỏi lại:

- Diệp Gia?

Gật nhẹ đầu khẳng định, Hoàng Thiên nắm tay bất giác siết chặt lại:

- Phải! Diệp Gia. Chú ý về hôn lễ sắp tới của thiếu tộc trưởng bọn hắn, điều tra thật kỹ về thân phận của cô dâu.

Cảm nhận được chút sát khí tỏa ra từ lời nói của Hoàng Thiên, Cố Sở tự nhiên minh bạch, chủ nhân đang ghen a.

- Vâng!

Đoạn lão nghĩ thầm trong đầu, nếu cô dâu kia đúng là người trong lòng của Hoàng Thiên thì quả thực không còn gì để nói rồi. Một cái Bạch Gia đắc tội với hắn thì cũng thôi đi, giờ lại mọc thêm một cái Diệp Gia vô duyên vô cớ chọc phải hắn nữa. Chỉ sợ sau này các thế lực trên Thiên Nguyên đại lục lại thiếu đi cái tên Diệp Gia rồi.

Không khí trong phòng đang chìm trong im lặng thì đột nhiên cánh cửa ra vào bị đẩy bung ra một cách thô bạo, Anh Vũ quần áo lòe loẹt bước vào:

- Hoàng Thiên! Mau chuẩn bị đi, chúng ta đến Thiên Thu Viện a!

Thu hồi tâm trạng của mình, nhìn Anh Vũ ăn mặc như một tên công tử bột, Hoàng Thiên nghi hoặc hỏi:

- Thiên Thu Viện? Đến làm gì?

Anh Vũ cười hắc hắc, đưa tay lên vuốt vuốt nếp áo một hồi, sau đó vênh mặt nói:

- Ngươi không biết sao? Lần này đấu giá hội quy mô rất lớn, thu hút gần như toàn bộ thiếu niên thiên kiêu từ bốn phương đi tới, chuyện này xưa nay cực kỳ hiếm có. Nên đã có người đứng ra tổ chức tụ hội, mời tất cả các anh tài đến Thiên Thu Viện giao lưu đấy.

Cau mày suy nghĩ một chút, Hoàng Thiên lắc đầu:

- Chẳng phải vẫn là đám học viên của học viện sao, có gì vui đâu. Không đi!

Hắn đang nghĩ, đa phần thanh niên, thiếu niên thiên kiêu của Thiên Nguyên đại lục đều đang học tập tại học viện đấy. Thế nên nói anh tài tụ hội gì đó có khác gì đám học viên của Thiên Nguyên Học Viện tụ họp đâu, không có hứng thú gì cả.

Anh Vũ trừng mắt với hắn, nói:

- Sai rồi! Có rất nhiều người không có theo học tại Thiên Nguyên Học Viện. Bọn hắn đa phần đều là siêu cấp thiên tài, hoặc ở lại tông tộc tu luyện, hoặc ra ngoài lịch lãm, bây giờ nhân sự kiện lớn này mới có dịp tụ hội, rất là náo nhiệt a.

Anh Vũ càng nói thì mắt càng sáng, dường như rất là háo hức. Lời của hắn bắt đầu khiến Hoàng Thiên có chút động lòng, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.