[Ma Đạo Tổ Sư] Vấn Linh Mười Ba Năm

Chương 20: Phiên ngoại 2: Đoan ngọ



Đêm Đoan Ngọ.

Ánh trăng ngân bạch, chiếu xuống chén rượu trên bàn. Đầy trời ánh sao lấp lánh.

Tiếng nô đùa từ phụ cận biệt viện Di Lăng truyền đến. Trong biệt viện, cảnh sắc “Rừng trúc xanh rì rào, ẩn hiện vài đốm sáng”, dưới ánh trăng ấm áp cũng có một [1] phong vị khác.

[1] cảm giác, hương vị

Ngụy Vô Tiện ngồi cạnh Lam Vong Cơ, xung quanh là Lam Tư Truy cùng một đám tiểu bối.

Thiếu niên luôn thích náo nhiệt, cả đám cười đùa, dù sao cũng không phải ở Vân Thâm Bất Tri Xử, thấy Lam Vong Cơ không nói gì, càng ra sức ồn ào náo loạn, đến rượu cũng uống. Đám nhóc biết chỉ cần có Ngụy Vô Tiện ở đây, Lam Vong sẽ không bao giờ trách phạt bọn nó.

“Cảnh Nghi ngươi thua! Đến đến uống rượu uống rượu!”

Lam Canh Nghi khuôn mặt đỏ ửng, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao lại là ta? Các ngươi nhất định cố ý?”

Lam Tư Truy cười nói: “Ai bảo ngươi không chịu dùng đầu mà nghĩ, toàn bị người ta gạt, ngươi không thua ai thua?”

Trong bữa tiệc là một trận vui đùa.

Đang chơi, tiểu tư đem bánh chưng vừa nấu xong chia ra bưng lên bàn, vừa mới đặt xuống, liền nghe Ngụy Vô Tiện bất mãn kêu lên: “Vì cái gì bánh chưng của ta xấu như vậy! Dù sao ta cũng hào hoa phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, bánh chưng cũng phải là cái đẹp nhất chứ!”

Lam Vong Cơ ngồi cạnh quay mặt sang nơi khác, tuy vẫn không có biểu tình gì nhưng bên tai lại ửng đỏ, có chút mất tự nhiên uống một ngụm trà.

Đang lúc Ngụy Vô Tiện nhíu mi nhìn bánh chưng cực kì bất mãn, bỗng linh quang chợt lóe nhanh trí xoay đầu lại: “Hây! Lam Trạm, ta đổi bánh với ngươi nha.”

Lam Vong Cơ giương mắt nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Thực sự rất xấu?”

Ngụy Vô Tiện không chút suy nghĩ chỏ vào bánh chưng, nói: “Đúng vậy a! Ngươi xem! Nếp cũng lồi cả ra ngoài, hình dáng thật khó nhìn…”

Vừa nói một nửa đột nhiên dừng lại, con ngươi xoay vòng, hậu tri hậu giác phát hiện ra gì đó, nuốt nước miếng một cái: “Chờ chút, sẽ không phải là chính ngươi gói chứ?”

Lam Vong Cơ không nói, tầm mắt lảng tránh, hai tai đỏ bừng, biểu tình mang chút ảo não.

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc há miệng, thấy y không chịu nói, lại hỏi một lần: “”Thực sự là ngươi gói?”

Lam Vong Cơ rủ mắt, mất tự nhiên cúi đầu uống trà, nhàn nhạt “ừ” một tiếng thừa nhận.

Ai có thể nghĩ tới một Hàm Quang Quân mười ngón tay không dính nước xuân sẽ vì hắn mà đích thân làm những thứ này? Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên ngây ngốc tại chỗ.

Qua hồi lâu, Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói với Ngụy Vô Tiện vẫn đang hóa đá: “Nếu ngươi không thích, vậy đổi với ta đi.” Thanh âm nghe không ra vui hay giận gì.

Ngụy Vô Tiện vừa nghe, nhanh nhảu bưng lấy cái bánh tựa như bảo bối ôm vào ngực. Lắc đầu như trống bỏi, nếu không phải tay còn đang ôm bánh chỉ sở ngay cả tay cũng lắc: “Không đổi không đổi, bánh này của ta ai cũng không thể đổi.”

Thấy Lam Vong Cơ không nói lời nào, liền cười lấy lòng nói: “Ai có ta không thích? Ta thích chết đi được! Ngươi gói cho ta ta dĩ nhiên muốn ăn, ai nói bánh chưng này xấu? Ừm không xấu một chút nào hết! Đây là bánh chưng xinh xắn đáng yêu nhất mà ta từng thấy nha!”

Dứt lời quay đầu về phía đám tiểu bối: “Vừa rồi là ai nói bánh chưng này xấu! Các ngươi có nghe được không?”

Nhóm tiểu bối chưa từng nghe qua Hàm Quang Quân cũng sẽ vào bếp. Chợt vừa biết Hàm Quang Quân cũng làm loại việc này liền bị chấn động không nhẹ.

Lam Tư Truy nhanh chóng hồi thần, đáp: “Không có a, ta chỉ nghe Ngụy tiền bối nói đây là bánh chưng xinh xắn đáng yêu nhất mà hắn từng thấy.”

“Đúng đúng!” Đám còn lại rối rít gật đầu bày tỏ mình cũng nghe giống như vậy.

Ngụy Vô Tiện hài lòng gật đầu, thấy Lam Vong Cơ bưng trà hừ nhẹ một tiếng, khuôn mặt đỏ ửng.

Ngụy Vô Tiện nhìn bộ dạng này của y cười trộm, nhổm lên nhanh nhảu hôn mặt y một cái, dù sao xưa nay da mặt hắn vốn dày, cũng không lo xung quanh một đám mắt lòe lòe sáng nhìn chằm chằm.

Vừa ăn đậu hủ thành công, đắc ý nở nụ cười: “Ha ha ha Lam Trạm, ta thật là cực kì thích ngươi nha, thích đến tận trong xương ấy.”

Lam Vong Cơ cũng không lên tiếng, con ngươi nhàn nhạt chăm chú nhìn hắn, ánh mắt ngày càng nhu hòa, cuối cùng lắng đọng thành một mảnh thâm tình.

Qua hồi lâu y mới chậm rãi nói ra bốn chữ: “Ta cũng như vậy.”