[Ma Đạo Tổ Sư] Đồng Nhân Văn Hiện Đại

Chương 2



Edit + Beta: Cá cơm

Lam Vong Cơ vừa mới tan làm, hôm nay y muốn đi một chuyến đến "Tàng âm các", "Tàng âm các" là nơi lưu giữ kỉ vật gia truyền của Lam gia, tương đương với một viện bảo tàng nhỏ, nói nhỏ thật sự là khiêm tốn, Lam gia nhiều thế hệ hào môn số lượng đồ vật được lưu chữa so với viện bảo tàng quốc gia chỉ có hơn không có kém.

Hôm nay trường đại học Vân Mộng tổ chức tham quan, y cũng có vài món đồ trân quý ở đó, y muốn đi xác nhận một chút, kỳ thật việc này không tất yếu nhưng là y chính là nạc danh muốn đi xem. . Đam Mỹ Sắc

Ra khỏi công ty y lơ đãng nhìn bên đường có một đám người trẻ tuổi tụ tập ở bên nhau nói giỡn, có một người trẻ tuổi đưa lưng về phía y, quay sang hỏi người bên cạnh: "Giang Trừng như thế nào còn chưa tới?"

Âm thanh quen thuộc, là âm thanh trong mộng, Lam Vong Cơ tức khắc dừng lại bước chân quay đầu nhìn người nọ, người nọ đưa lưng về phía y cùng người ta nói cười, y không khỏi mà xoay bước chân muốn đi xem người nọ, thời điểm đang muốn cất bước phía sau truyền đến một thanh âm: "Ngụy Vô Tiện."

Người nọ xoay người lại, trong một thoáng chớp mắt, y ngẩn người.

Một bóng hình từ phía sau Lam Vong Cơ chạy qua tay khoác lên vai hắn hỏi hắn: "Nhìn cái gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện lấy lại tinh thần có điểm hoảng hốt: "Không có gì"

Vì cái gì khi nhìn người nọ, trong lòng hắn có điểm ủy khuất, có điểm khổ sở.

"Đi thôi." Giang Trừng vỗ vỗ vai hắn đẩy hắn về phía trước đi.

"Ân." Hắn thất thần gật đầu, lại quay đầu lại nhìn người nọ liếc mắt một cái, người nọ vẫn như cũ đứng ở đó tây trang, giày da, ưu tú, hắn muốn xác định y xem đang nhìn hắn sao, bọn họ quen biết nhau sao? Không quen biết, hắn thực xác định bọn họ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng vì sao lại có cảm giác quen thuộc, ngoài cảm giác ủy khuất, khổ sở hắn thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác muốn thân cận y cùng không muốn xa rời y, việc này làm cho hắn cảm thấy bản thân rất kỳ quái.

Xe tới, hắn cùng bạn học lên xe, lắc đầu hắn cảm thấy bản thân dạo này luôn là không thể hiểu được, có thể là không nghỉ ngơi tốt đi, hắn an ủi chính mình.

Lam Vong Cơ cũng có chút hoảng hốt, người nọ nhìn qua trong nháy mắt y phảng phất nhìn thấy gì, nhưng là lại nhoáng lên rồi biến mất, không thấy gì đều bắt không được, không biết vì cái gì nhìn thấy hắn trong lòng tràn đầy kích động cùng vui mừng, lại có chút chua xót, trướng đau, bọn họ rõ ràng không quen biết, y muốn đi hỏi hắn một chút, muốn đi xem hắn, nhưng là hắn cùng bàn bè hắn cùng nhau đi rồi, y cảm thấy có chút mất mát, có chút khổ sở không thể xác định rõ.

Ngụy Vô Tiện hôm nay muốn cùng bạn học đi xem nơi được gọi "Tàng âm các" nó không giống viện bảo tàng bình thường, đó là viện bảo tàng cất chứa trân bảo của nhiều thế hệ Lam gia trước nay đều không cho người ngoài vào, nhưng hiệu trưởng của bọn họ lại không phải người bình thường, hắn là người Lam gia.

Ngụy Vô Tiện đối với mấy mòn đồ cổ này cảm thấy thực sự hứng thú, vừa bước vào trong viện, lập tức đã bị hấp dẫn, tòa nhà này cất chứa lượng đồ vật thật sự rất lớn, được chia làm một đám khu vực, bày biện những đồ vật khác nhau, hắn đi xem qua một lượt những món đồ tinh xảo hoặc là những dồ vật kì quái được cất giữ cẩn thận, không thể không bội phục tay nghề của những cỗ nhân vô cùng tinh xảo cùng những ý tưởng kì diệu.

Bỗng nhiên hắn bị thu hút bởi một trương đàn cổ cùng một cổ sáo, đàn cổ kia so với đàn cổ tầm thường không giống, toàn thân đen nhánh, mộc sắc nhu hòa đầu cầm treo một cái tua rua màu xanh lam, bên cạnh một thanh cổ sáo toàn thân đen nhánh, đuôi treo hồng tuệ. Đặt cùng trương đàn cổ đặt ở chung một chỗ lại hết sức hài hòa, càng làm tăng thêm sức mạnh, nhìn không ra nửa phần không hợp.

Hắn ngơ ngẩn nhìn trương đàn cổ cùng cổ sáo không biết vì sao trong lòng tràn đầy chua xót khổ sở đến mức muốn rơi lệ, hắn muốn sờ thử vào chúng nó duỗi tay ra lại chỉ sờ thấy mặt kính pha lê lạnh lẽo, hắn khổ sở trong lòng nhưng lại không biết vì cái gì.

Lam Vong Cơ vào cửa liền thấy được một thanh niên xinh đẹp đang đứng phát ngốc trước quầy triển lãm, trong lòng y nhảy nhót một hồi vừa rồi còn chưa kịp nói chuyện, vừa mới nãy y kỳ thực ảo não nghĩ rằng muốn gặp lại có bao nhiêu khó khăn, bất quá duyên phận thứ này thật sự kỳ diệu, mới qua nửa giờ y đã lại gặp được người nọ.

"Thật sự rất có duyên phận." Y nghĩ.

Áp xuống vui sướng cùng kích động trong lòng, y bắt đầu suy xét nghĩ cách tới mở lời mà không bị lộ vẻ cố tình, tùy tiện, y sợ nói không tốt lại bị người nọ coi thành kẻ lừa đảo đem người dọa chạy liền không tốt. Y không biết bộ dáng của mình hiện tại giống như lần đầu đi gặp người mình thích không biết làm sao, thấp thỏm, lo lắng lại có chút nóng nảy giống trẻ con. (tâm trạng bồi hồi khi đi gặp crush của cải trắng:)))

Y dường như cảm giác được tầm mắt người nọ từ trong thất thần lấy lại tinh thần quay đầu nhìn y, lại nhìn thấy được trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia tràn ngập nghi hoặc cùng với sự ủy khuất? Vì cái gì hắn lại ủy khuất? Tinh thần của y sớm đã bị người nọ câu đi rồi, không màng thế sự cũng không để ý, đôi chân dường như đã không còn nghe sai sử của bản thân không tự chủ được đi đến gần, chờ y phục hồi lại được y đã chạy tới gần bên người nọ. Hiện tại tiến cũng không được mà lui cũng không xong, thật là tiến thoái lưỡng nan. Cuối cùng y cắn răng bước một bước kiên định mà bước tới bên cạnh người nọ, mặc kệ hắn sẽ nghĩ những cái gì y đều không quản, y chỉ nghỉ đến người nọ đang ủy khuất, khổ sở. Hắn muốn cái gì y đều có thể cho hắn.

"Làm sao vậy?" Y hỏi, y dùng ngữ điệu bình thường hỏi thăm, không còn cảm giác xa lạ, ngữ khí quen thuộc giống như người yêu đã quen biết từ lâu, thanh âm của y mang theo ôn nhu cùng sủng nịch.

Ngụy Vô Tiện thoáng sửng sốt một chút, hắn vừa rồi không kìm hãm được cảm xúc của bản thân không thể tự thoát ra được, đột nhiên cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia quá mức nóng rực thật sự khó có thể bỏ qua, hắn mới từ cảm xúc của bản thân lấy lại tinh thần, quay lại tìm tầm mắt kia, lại phát hiện người nọ là mà hắn thấy ở bên ngoài nửa giờ trước, nhìn một hồi người nọ đã đi tới, hắn nỗ lực mà nghĩ hắn đã gặp qua người này ở đâu, kết quả là bọn họ không có gặp qua, bọn họ không quen biết.

Đi đến nửa đường người nọ bỗng nhiên dừng bước làm hắn hoài nghi là chính mình nhầm lẫn, khả năng người ta căn bản không phải là nhìn hắn, nhưng người nọ chỉ là dừng lại một chút rồi lại đi tới lần này bước chân rất kiên định.

Hắn nhìn y đi đến bên cạnh mình ngữ khí quen thuộc hỏi "Làm sao vậy?" Rõ ràng là người xa lạ thế nhưng hắn lại không sinh ra một tia xa lạ, cảm giác muốn thân cận cùng y vừa rồi lúc ở bên ngoài lại không kìm được mà xông ra, chính hắn cũng chưa kịp phản ứng lại nghe được âm thanh hơi mang ủy khuất của bản thân chỉ chỉ tấm kính pha lê trên quần triển lãm nói: "Ta muốn sờ chúng nó." âm thanh mang theo hương vị ủy khuất cùng làm nũng.

Hán bị chính mình dọa sợ vội vã che miệng lại nhìn Lam Vong Cơ, trong lòng thầm trách cứ chính mình, cùng người a rõ ràng không quen biết, như thế nào có thể nói ra loại lời nói này, huống hồ đây là viện bảo tàng tư nhân ai cũng có thể làm chủ sao?

Lam Vong Cơ bị âm thanh mang ngữ khí làm nũng hắn lấy lòng, nhìn hắn che miệng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp mở to giống như bị chính mình dọa rồi, bộ dáng rất đáng yêu, không cầm được mà cong cong khóe miệng, thật muốn sờ đầu của hắn, bất quá hắn dường như có chút nhát gan, vẫn là không muốn dọa đến hắn.

Lam Vong Cơ lấy lại bình tĩnh xoay người đi tìm nhân viên công tác, nói với họ cái gì đó, xong việc lại quay trở về ôn hòa mà đối hắn nói: "Đi theo ta, ta cho ngươi xem chúng nó."

Sau đó Ngụy Vô Tiện liền ngây ngốc gật đầu.

Ngụy Vô Tiện có điểm hối hận, hắn như thế nào lại mơ màng hồ đồ đi theo người đàn ông xa lạ này, tuy nói người này nhìn không giống người xấu, nhưng là dù sao cũng là người xa lạ.

Lầu hai của "Tàng âm các" là một phòng nghỉ, trang trí theo phong cách cổ phong điển nhã cổ xưa.

Lam Vong Cơ cởi áo khoác tây trang chỉ mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi trắng ngồi vào một bàn trà nhỏ bắt đầu nấu nước pha trà, y thoáng nhìn qua Ngụy Vô Tiện có chút co quắp, trong lòng có chút buồn cười, lúc này mới bắt đầu bất an? Nếu y là người xấu không phải đã quá muộn rồi sao? Tốt như vậy lừa như thế nào được, về sau vẫn cần phải giám sát chặt chẽ.

Y bị ý nghĩ của chính mình hoảng sợ, như thế nào còn nghĩ tới về sau.

"Khụ" y hoa khan một tiếng che giấu ý nghĩ xấu hổ của bản thân, giả vờ tùy ý nói với hắn: "Ngồi đi, không cần khách khí."

Đã đến lúc này Ngụy Vô Tiện biết nói cái gì cũng đều đã muộn, hắn cũng phải làm ra vẻ người không đơn giản, thích ứng trong mọi tình cảnh, gật gật đầu ngồi xuống đối diện Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay là người hoạt bát rộng, tùy tiện, với ai đều có thể nói mấy câu, hắn nhìn Lam Vong Cơ phía đối diện cười nói: "Ta kêu Ngụy Vô Tiện, không biết nên xưng hô với tiên sinh như thế nào."

Lam Vong Cơ nhìn thì như tùy ý nhưng kỳ thật lại rất khẩn trương, nếu nhìn kỹ có thể sẽ phát hiện y cầm lấy ấm trà tay có chút hơi hơi phát run.

Y không phải sợ, thật sự là y không biết nên như thế nào đối mặt cùng đối diện nói chuyện, không nói lời nào sợ hắn ngại không khí nặng nề, nói được nhiều lại sợ phản tác dụng dọa đến hắn, người đối diện so với y kì thực quá nhỏ không biết nên bắt đầu bằng đề tài gì, y cảm thấy y đã lớn như này rồi vẫn chưa bao giờ bị khẩn trương đến vậy, ở công ty vốn đã gặp qua bao nhiêu là lão cổ đông cáo già nhưng chưa bao giờ như vậy, làm cho y không biết phải làm sao.

Ngụy Vô Tiện mở lời làm đánh vỡ không gian trầm mặc đến vi diệu, Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười nói: "Lam Vong Cơ, thỉnh chỉ giáo."

"Ân" Ngụy Vô Tiện trong lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng biết được tên y.

Lam Vong Cơ rót cho Ngụy Vô Tiện một ly trà, Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt tiếp nhận không biết nên như thế nào cho phải, đồ vật xa xỉ như vậy hắn không hiểu quy củ lắm cũng không biết như thế nào mới không là tính thất lễ. Hắn chưa từng có uống qua loại đồ vật nào xa xỉ như vậy, hắn cũng không có thời gian, trước nay đều là tiện cái gì thì uống cái ấy, bởi vì cuộc sống của hắn không cho phép.

Lam Vong Cơ nhìn hắn dụt dè cầm chén trà đưa lên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Ngụy Vô Tiện học bộ dáng của y uống một ngụm, trà vào niệng hơi sáp dư vị tinh khiết và thơm, uống xong vẫn còn lưu lại hương trong khoang miệng.

Ngụy Vô Tiện buông cái ly cười nói: "Thật là trà ngon, ngay cả ta không hiểu nhiều về trà cũng cảm thấy uống rất ngon."

Hắn cười rộ lên mi mắt cong cong rất là đẹp, Lam Vong Cơ bị bộ dáng tươi cười của hắn làm cho rung động, hơi dương khóe môi nói: "Thích liền uống nhiều một chút."

Ngụy Vô Tiện phụt bật cười: "Ngài coi đây là nước khoáng sao? Ta tuy rằng không hiểu nhưng cũng biết thứ này dùng để nhấm nháp không phải dùng để giải khát."

Lam Vong Cơ nhìn hắn tươi cười trong lòng dâng lên một cảm xúc khó nói không tự chủ được buột miệng thốt ra: "Nếu ngươi thích, lại vì sao không được?"

Ngụy Vô Tiện cười đến mức cả người đều run: "không sơ ta uống đến mức ngươi phá sản."

Lam Vong Cơ nghiêm túc nhìn hắn nói: "Sẽ không, ngươi yên tâm uống."

Ngụy Vô Tiện cười đến chảy nước mắt: "Lam tiên sinh ngươi nói giỡn, coi như ngươi là người có tiền nhưng không phải ai cũng có thể nói như vậy với người ta, vạn nhất gặp phải tâm tình bất chính thật sự uống đến mức ngươi phá sản, đến lúc đó muốn khóc cũng không khóc được."

Lam Vong Cơ nghĩ thầm, ta nói giỡn sao? Trước nay không ai nói y trêu đùa, người khác đều sợ y mấy phần bởi vì y quá nghiêm khắc.

Nhưng vẫn như cũ nghiêm túc mà nhìn hắn nói: "Ta nói như vậy với ngươi."

"A?" Ngụy Vô Tiện không hiểu ý của y vừa định hỏi lại, tiếng gõ cửa bên ngoài đã đánh gãy suy nghĩ của hắn.

"Mời vào" Lam Vong Cơ trầm giọng nói, đối mặt những người khác y lại lập tức khôi phục lại dáng vẻ cao lãnh, xa cách, ít khi nói cười trở thành một tổng tài nghiêm khắc.

Nhân viên công tác bên ngoài đem vào một trương đàn cổ cùng cây cổ sáo, đặt ở trên bàn bên cạnh, Lam Vong Cơ gật gật đầu bọn họ liền đi ra ngoài.

Ngụy Vô Tiện mới nhớ mục đích tới đây, cảm kích mà đối y cười nói: "Cảm ơn Lam tiên sinh thành toàn."

- ------------------------------------

Các tình yêu đi ngang qua nhớ tô màu ngôi sao giúp cá nhé:)))???