Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ

Chương 5: Hẹn gặp



Thời gian bắt đầu giờ học buổi chiều là hai giờ. Bởi vì tối hôm qua thức khuya xem tiểu thuyết, nên hôm nay Dương Vi ngủ tận đến một giờ nămmươi phút mới dậy.

Cô xoa xoa cái tay tê mỏi của mình, vỗ vỗ vào mặt mình vài cái, sau đómới cầm lấy tập bài giảng trên bàn ra khỏi văn phòng. Đi đến cửa phònghọc của khối lớp năm ban hai, cô thở dài một hơi, trưng ra khuôn mặttươi cười, mới cất bước đi vào cửa lớp.

Học sinh trực nhật vừa thấy cô vào, liền hăng hái đứng lên hô to: “Cả lớp đứng dậy!”

Học sinh đồng loạt đứng lên hô: “Chúng em chào cô giáo ạ --”

“Chào các em.” Dương Vi cho cả lớp ngồi, mỉm cười bắt đầu giảng bài, “Hôm nay chúng ta sẽ học về tạo hình, trước khi đi vào bài học, trước hết chúng ta cùng tìm hiểu xem thế nào gọi là ‘Hình’.” Cô cầm lấy vài khuôn hoa quả trên bàn, bắt đầu giảng giải cho các học sinh về hình dạng củavật thể.”

Ngồi ở bàn cuối cùng của lớp học, bạn học Minh Hạo lén lút lấy điệnthoại di động ở dưới ngăn bàn ra, viết một tin nhắn QQ gửi cho cậu củamình: “Giáo viên dạy mỹ thuật tạo hình của chúng cháu đang giảng bài,chỉ có học sinh tiểu học mới nghe cô ấy giảng thôi.”

Hai phút sau, điện thoại truyền đến một tin nhắn trả lời: “Cậu nhớ không lầm cháu cũng đang là học sinh tiểu học.”

Minh Hạo: “ Cháu là một học sinh tiểu học đã học mỹ thuật hai năm.”

Cậu: “So với chuyện này cậu càng quan tâm đến việc trong thời gian học trên lớp mà cháu vẫn có thể dùng điện thoại di động hơn.”

“Theo quy định thì không thể…” Minh Hạo vừa viết xong những chữ này,còn chưa kịp gửi đi, thì nhìn thấy Dương Vi đang nhìn về phía mình. Béliền cất điện thoại vào trong cặp sách, mỉm cười với Dương Vi, Dương Vivừa giảng bài, vừa mỉm cười lại với bé.

Chờ Dương Vi rời ánh mắt đi chỗ khác, Minh Hạo liền lấy điện thoại diđộng ra, xóa bỏ dòng chữ vừa mới viết, viết lại một tin nhắn khác gửiđi: “Nhưng mà cô giáo của cháu rất xinh đẹp, giống với Tống Cẩn.”

Cậu: “Tống Cẩn là ai?”

Minh Hạo: “Cậu không biết đến Tống Cẩn?!”

Bé kinh ngạc gửi tin nhắn QQ đi, lúc đấy bé mới phát hiện Dương Vi đang đứng trước mặt mình.

Dương Vi cúi đầu nhìn bé, trên mặt mang theo nụ cười nhạt: “Bạn học Minh Hạo, thời gian học bài không thể dùng điện thoại di động.”

Minh Hạo vội cất di động đi, cười gượng với Dương Vi nói: “Thật xin lỗi cô giáo Dương, em không dám như vậy nữa ạ.”

Dương Vi cười cười gật đầu, xoay người đi lên bục giảng. Minh Hạo cầmlấy vở ghi mỹ thuật tạo hình để ở trên bàn, tay lại bất đầu sờ soạng lấy điện thoại di động ra.

“Chúng ta đã biết Hình mang có tính chất đa dạng và thống nhất, bây giờ chúng ta thử dùng những hình thể khác nhau để ghép thành một hình …”Dương Vi đứng trên bục giảng, nhìn về phía bạn học Minh Hạo. Ha ha, emcho rằng đem sách để trên bàn thì cô không biết em đang nghịch điệnthoại di động dưới ngăn bàn ư!

Cô hít sâu một hơi, tiếp tục duy trì bộ mặt tươi cười: “Trước khi đi vào tạo hình cụ thể, chúng ta hãy tự tay chế tạo những hình dạng cơ bản.”

Trong khi học sinh cả lớp đều giơ tay lên theo Dương Vi lấy hình cơ bản, Minh Hạo cũng nhận được một tin hồi âm của cậu bé, lần này là một tinnhắn bằng âm thanh. Bé co rút khóe miệng, từ trong túi sách lấy ra mộttai nghe, cắm vào điện thoại di động.

“Cậu vừa về nước.”

Tiểu thiên sứ tri kỷ Minh Hạo gửi cho anh ta xem hình ảnh của Tống Cẩn,cùng cả một đoạn lý lịch ở phía dưới: “Là một nữ thần tượng thế hệ mới,đóng vai nữ chính trong phim [Hồn Họa], đang đảm nhiệm vai nữ chínhtrong phim mới nhất [Tuổi thanh xuân].”

Không lâu sau, một tin nhắn âm thanh nữa lại đến. Minh Hạo vừa ấn nútnghe, tai nghe đeo trên lỗ tai đã bị người ta kéo xuống, bởi vì lực kéoquá lớn, nên tai nghe từ di động cũng bị rơi ra, di động liền tự độngbật chế độ loa ngoài. Vì thế, giọng nói trong trẻo dễ nghe của cậu MinhHạo vang lên trong phòng.

“Dáng người của cô giáo cháu có đẹp không?”

Minh Hạo: “......”

Bé nhìn Dương Vi đang đứng ở trước mặt, giật giật khóe miệng: “Cậu ấy là đang nói đến cô giáo La dạy toán ạ.”

Dương Vi cong cong khóe miệng cười với bạn ý, sau đó cầm lấy điện thoạidi động ở trên bàn của cậu bé, xoay người trở về bục giảng: “Bạn họcMinh Hạo, tan học hôm nay ở lại đây.”

Minh Hạo: “......”

Dương Vi giảng dạy xong những nội dung trong giáo án, sau đó cho mọingười bắt tay vào luyện tập ghép hình. Cô liếc mắt đến di động đang nằmtrên mặt bàn, là điện thoại Mật Đào thế hệ mới nhất, so với điện thoạicủa cô còn xịn hơn nhiều. Mà lúc này đây bạn học Minh Hạo lại lấy mộtcái di động khác ở trong cặp sách ra, nhưng là điện thoại kiểu cổ điển.Bé soạn một tin nhắn, gửi đến cậu của bé: “Sau khi tan học, giáo viêncủa cháu hẹn gặp cậu.”

Cậu: “Không hẹn.”

Minh Hạo còn đang soạn một tin nhắn khác, đã nhận thêm được tin nhắn trả lời của cậu của bé: “Cậu đoán cháu vừa bị mất điện thoại Mật Đào 10rồi.”

Minh Hạo: “......”

Sau khi tan học, Dương Vi thu dọn sách vở, ôm vào trong ngực rồi đi rangoài. Sau khi bước ra khởi cửa lớp, cô thu lại nụ cười trên mặt, xoaxoa má của mình. Cười chua xót….

Ở cửa văn phòng cô gặp cô giáo Diêu, cô giáo Diêu thấy điện thoại diđộng Mật Đào trên tay của Dương Vi, vẻ mặt hâm mộ nói: “Tớ đoán điệnthoại này chắc chắn của Minh Hạo, gia đình trò ấy thật sự rất giàu”

Dương Vi đi về ghế ngồi của mình, uống một ngụm nước cho đỡ khô giọng.Cô giáo Diêu đứng bên cạnh cô, cầm lấy cái điện thoại Mật Đào xem xétmột lúc: “Điện thoại này so với phiên bản 9 có chức năng gì đặc biệt hơn nhỉ?”

Dương Vi nghiêm túc nói: “Chức năng phân biệt vân tay, nghe nói chỉ cầnkhông phải chủ nhân của nó động vào, nó sẽ tự động gọi đến số điện thoại của cục cảnh sát.”

Cô giáo Diêu: “….”

Cô ta ngượng ngùng bỏ di động xuống, đi chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.

Tiết dạy hôm nay của Dương Vi kết thúc, cô đang nghĩ là trong lúc ngồilại đây đợi đến tan tầm, vẫn nên chuẩn bị cho bài giảng ngày mai.

Cô ngồi ở đó đợi cho đến khi tan tầm.

Trong lớp học chỉ còn lại những học sinh trực nhật ở lại để làm vệ sinhlớp, Dương Vi đưa bạn học Minh Hạo về văn phòng, chờ người nhà của béđến.

Ở bàn đối diện, cô giáo Đới dạy ngữ văn đang dạy bảo học trò, Dương Vinghe cô ấy nói: “Con không nên dùng cục tẩy ném bạn học.” sau đó nóitiếp: “Cũng đừng nói sẽ đạt được giải Nobel văn học.” Cuối cùng ở ngoàicủa phòng cũng có một phụ huynh đang hoang mang chạy đến đây.

Đáng tiếc lại là người nhà của học sinh đang ngồi bàn đối diện.

Phụ huynh nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình đang cúi đầu nghe phê bình, vừa đến gần đã áy náy nói với cô giáo Đới: “Cô giáo Tạp, thật xin lỗi cô, contôi lại gây thêm phiền phức cho cô rồi.”

“Phù!” Dương Vi chỉ còn thiếu không phun nước trong miệng ra, cuối cùngvẫn nhịn được cười, bạn học Minh Hạo đứng bên cạnh đã cười đến thở không ra hơi.

Cô giáo Đới nghẹn đỏ cả mặt, sửa lại lời nói của phụ huynh: “Tôi họ Đới!”

Học sinh vừa bị cô giáo phê bình cũng không nhịn được nở một nụ cười.

Cô giáo Đới dĩ nhiên mang họ Đới, bởi vì cô ta rất béo, cho nên mỗi lầncô đi qua cửa lớp các học sinh đều lo lắng sợ cô sẽ bị kẹt ở cửa lớp, vì thế học sinh đều đặt cho cô biệt hiệu, gọi cô là Tạp Môn*. Bọn trẻ mỗingày đều gọi cô giáo Tạp, cô giáo Tạp, làm cho nhiều người không biết sự thật đều nghĩ cô ấy thực sự mang họ Tạp.

*Tạp Môn: Kẹt cửa

Phụ huynh mang vẻ mặt xấu hổ nghe cô giáo Đới giải thích, Cô giáo đớilại phê bình bọn họ vài câu, bắt bạn nhỏ đấy về nhà viết bản kiểm điểm800 từ, mới để họ đi. Cô ấy vừa thu thập đồ đạc chuẩn bị tan làm, vừaliếc mắt nhìn Dương Vi ở đối diện: “Lúc vừa mới tốt nghiệp, tôi cũng hivọng mình trở thành một người trẻ tuổi xinh đẹp, là một cô giáo được mọi người ưa thích, nhưng thật sự có người như vậy sao? Cho dù có, cũng làloại người trong ngoài không đồng nhất.”

Cô giáo Diêu đang chuẩn bị đi về, liền lén lút đến bên cạnh Dương Vi nói nhỏ vào tai cô: “Sao tớ lại cảm thấy cô ấy là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe nhỉ?”

Dương Vi nhún vai, làm bộ như nghe không hiểu.

Cô giáo Diêu cầm lấy túi xách của mình rồi đi ra ngoài. Cô giáo Đới cũng chuẩn bị rời đi. Vừa quay người, liền thấy ở ngoài cửa đang có mộtngười đàn ông bước vào.

Người đàn ông rất cao, thấp nhất phải cao một mét tám mặc một cái áo sơmi trắng được cắt may tinh tế, cổ áo mở rộng. Mái tóc đen dày mềm mạiche khuất cái trán, đôi mắt đào hoa nhàn nhạt ý cười. Cô giáo Đới trongnháy mắt liền ngây ra, cảm thấy mình là một cô gái ngủ say lâu ngày bịđánh thức.

Người đến cũng nhìn thấy cô giáo Đới trước mặt, anh ta cân nhắc haigiây, trên mặt mang theo nụ cười mê người: “Chắc chắn đây là cô giáoTạp, xin chào.”

“Ha ha ha!” Bạn học Minh Hạo phì cười đến không thể cứu vãn, đến cả Dương Vi cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Đúng lúc gió nhẹ ngoài cửa sổ thổi vào, mái tóc của Dương Vi dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng tung bay trong gió.

Người đàn ông ngoài cửa trong thoáng chốc liền ngây ra.

Cô giáo Đới cuối cùng không nhịn nổi nữa hô lớn: “Bà đây họ Đới!”

Cả gian phòng bỗng im lặng, cô giáo đới đùng đùng nổi giận đẩy người đàn ông ra rồi chạy ra ngoài. Dương Vi ho khan một tiếng, từ chỗ ngồi đứnglên: “Anh là ba ba…của Minh Hạo?”

Khóe miệng của người đàn ông giương lên một độ cong ấm áp, đi đến trướcmặt cô: “Tôi là cậu của Hạo Hạo, Phương Thừa Nhiên. Cha mẹ bé đang đicông tác ở nước ngoài, tôi tạm thời chăm sóc bé.”

Minh Hạo ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta, không nói gì.

“À, ra là như vậy.” Dương Vi có chút đăm chiêu gật gật đầu, giọng nóirất dễ nge, ngữ điệu thản nhiên, không khác với giọng nói trong di độngvừa nãy là bao nhiêu. Cô ở trong lòng cười một tiếng haha, nói vớiPhương Thừa Nhiên: “Chào Phương tiên sinh, tôi họ Dương, là chủ nhiệmlớp năm ban hai.”

“Chào cô giáo Dương.” Phương Thừa Nhiên cười cười, giơ tay phải ra bắttay Dương Vi, Dương Vi cũng giơ tay ra nắm một chút cho có lệ.

Minh Hạo cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, Dương Vi đẩy đẩy điệnthoại di động Mật Đào trên bàn, nói với Phương Thừa Nhiên: “Trường họccó quy định học sinh không được mang điện thoại đến lớp học, nhưng vì sợ phụ huynh lo lắng cho học sinh, sợ xảy ra gì ngoài ý muốn, lại khôngliên hệ được, nên trường học chúng tôi cũng tương đối rộng rãi trongviệc này. Nhưng học sinh cũng không thể dùng điện thoại di động trongthời gian học trên lớp, tuy chỉ là tiết học mỹ thuật tạo hình, nhưngthái độ học tập của trò ấy không thể chấp nhận được.”

Phương Thừa Nhiên gật đầu, cực kỳ đồng ý với lời nói của cô nói: “Côgiáo Dương nói rất đúng, tôi trở về sẽ bảo ban bé thật tốt.”

Dương Vi cười cười, nhìn anh ta nói: “Đặc biệt người cùng trò ấy nóichuyện phiếm trong điện thoại còn đang thảo luận với trò ấy về những chủ đề rất dung tục.”

Phương Thừa Nhiên: “......”

Anh ta cúi đầu nhìn Minh Hạo, nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi, cháu cùng ai nói chuyện điện thoại.”

Minh Hạo nói: “Là cậu.”

Phương Thừa Nhiên tiểu lý tàng đao* nhìn bạn ấy một cái, ngẩng đầu lênnói với Dương Vi: “Nhất định là cậu cả của nó, anh ấy là một người không đứng đắn ha ha.”

* Tiểu lý tàng đao: Nham hiểm, mưu mô

Dương Vi cười ha ha một tiếng: “Lần này coi như bỏ qua, nhưng nếu lầnsau trò ấy còn dùng điện thoại di động trong lúc đang học trên lớp, tôisẽ tịch thu di động đến cuối học kỳ mới trả lại. Ngoài ra, để cho họcsinh đem những di động quý giá đến trường học, nếu đánh mất thì sẽ rấtphiền phức.”

“Tôi biết rồi, về sau sẽ chỉ cho bé dùng điện thoại cổ điển, làm cho cô bị phiền phức, thực xin lỗi cô.” Phương Thừa Nhiên cười so với ánh nắng ngoài cửa sổ còn ấm áp hơn, Minh Hạo bĩu môi, ở trong lòng phỉ nhổ mộttiếng.

“Được rồi, hôm nay cứ như vậy đã.” Dương Vi nhìn thời gian, cũng sắp năm giờ rồi, cô cũng muốn tan làm sớm một chút.

Phương Thừa Nhiên nói lời chào tạm biệt với cô, dẫn theo Minh Hạo đi rangoài hai bước, bất ngờ quay đầu lại hỏi: “Cô giáo Dương, tôi xin mạomuội hỏi cô một chút, tên đầy đủ của cô là Dương Vi à?”