Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 21: Chú yêu quái!



Sơn trang Phượng Hoàng.

Sở Vũ Hiên không thấy Triệu Nhã Nam gửi thêm tin nhắn khác nữa, anh buồn bực ngao ngán thoát ra khỏi giao diện 'WeChat, nhấp vào bản đồ điện thoại di động và gõ "Quán Tử Dương".

Nhìn lên đó, tại đường Bắc Tam, một khu vực mà trước kia anh thường đến, có một người bạn thời cấp ba đã mở một quán ăn ở gần đó cách đây vài năm trước, trong suốt hai năm chạy Didi, anh cũng thường xuyên đến đây ăn cơm.

Người bạn đó chính là Trần Cường.

Tất nhiên, anh cũng không có nhiều giao tình với Trần Cường, vì anh là một người đã bỏ học từ năm lớp 11, còn lý do Vì sao anh thường xuyên tới đó ăn cơm, là vì một câu chuyện cũ có liên quan mật thiết với một người anh họ của Trần Cường, mỗi lần đến đó ăn, anh đều sẽ cố ý hoặc vô tình hỏi về tung tích của anh họ Trần Cường.

Anh họ của Trần Cường cũng chính là người mà Sở Vũ Hiên đã bảo lão Ngũ điều tra trong hai năm, nhưng vẫn bặt vô âm tín - Trần Hoành.

Sau khi sững sờ nhìn bản đồ một lúc, Sở Vũ Hiên nở nụ cười yếu ớt, lẩm bẩm nói: 'Đã lâu rồi mình chưa đến quán ăn..."

Chạng vạng tối, sắc trời âm u, vẫn chưa đến 6 giờ mà trời đã tối đen rồi.

Sở Vũ Hiên thả cuốn "Tam quốc chí" mà anh đã đọc được cỡ một nửa xuống, mặc áo khoác vào, đi xuống lầu thay giày.

Tiểu Thanh nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh bể cá, cẩn thận lau chùi bể cá, thấy cậu chủ đi xuống lầu, cô ấy vội vàng đứng dậy. cúi đầu: "Cậu chủ nhỏ."

Sở Vũ Hiên cười nhẹ một cái, gật đầu xem như đáp lại, lúc anh quay đầu lại thì thấy một cô bé Loli tóc vàng mắt xanh từ ngoài cổng chạy vào, sau lưng cô bé còn có một người đàn ông mập mạp.

"Oa! Chú yêu quái!"

Sở Vũ Hiên:....

"Sở Ly, chạy chậm lại một chút, cha đuổi không kịp con mất!" Sở Trì Khanh theo sát phía sau, vừa chạy vào cửa ông ta tức chống hai tay lên hông thở hổn hển, ông ta lên tiếng hỏi Sở Vũ Hiên: "Con trai, có việc cần ra ngoài sao?"



Sở Vũ Hiên không thèm để ý đến ông ta, anh sải bước đi về phía em gái, dùng một tay xách cô gái nhỏ lên, chỉ vào dấu chân trên mặt đất nói

"Tự mình lau chùi cho sạch sẽ, nếu không... Anh sẽ đánh mông eml"

Anh vừa dứt lời, Tiểu Thanh đã cầm cây lau nhà đi tới, tiểu Loli thản nhiên chỉ tay: "This is her jobl"

Sở Vũ Hiên không hề nuông chiều cô bé một chút nào, anh giật lấy cây lau nhà từ tay Tiểu Thanh, cố chấp nhét vào trong †ay tiểu Loli: "Tự mình làm đi!"

Tiểu Loli bị giật mình bởi giọng điệu nghiêm túc này của anh, cô bé mím môi và lập tức khóc thành tiếng: "Daddy! Help!"

Sở Trì Khanh mỉm cười khô khốc: "Vũ Hiên, em gái con còn nhỏ, con..."

Ông ta vừa nói đến đây, Sở Vũ Hiên nhướng mày nhìn ông †a, trong mắt anh là tia lạnh bản ra bốn phía.

"Sở Ly! Nghe lời anh trai, tự mình dọn đẹp đi..." "Why?"

Sở Vũ Hiên thản nhiên ném con búp bê nước ngoài hình người này ra ngoài, chuẩn xác mà nói thì anh đã ném thẳng cô bé vào ngực của Sở Trì Khanh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô gái ngoại quốc nhỏ đã được trải nghiệm "Cảm giác như bay", hai mắt cô bé mở to, không dám động đậy dù chỉ là một chút.

"Quản cho tốt con gái của ông đi, dạy cho nó thế nào là lễ phép!" Vừa dứt lời, khóe môi của Sở Vũ Hiên nhếch lên tạo thành một nụ cười kỳ dị: "Giống như tôi lúc nhỏ, mỗi ngày ông nội đều dùng gậy để dạy dỗ tôi, nếu vẫn không học được thì cứ đánh cho đến khi nào biết thì thôi!"

Tiểu Thanh rụt rè ngước mắt lên, một cảm giác đau lòng hiện lên trong đôi mắt của cô ấy.

Trên mặt Sở Trì Khanh vẫn thể hiện sự cười đùa tí tởn như cũ, ông ta ôm Sở Ly ngồi trên ghế sô pha và lảng sang chuyện khác: "Không thích chiếc Ferrari đó sao? Từ sau khi Nam Nam lái về, nó vẫn luôn được đặt ở trong sân, cũng không thấy con lái nó."

"Tôi vẫn thích chiếc xe cũ kỹ đồ cổ của tôi hơn." Trong mắt Sở Vũ Hiên lóe lên một tia giểu cợt, sau khi thay giày, anh nói với Tiểu Thanh: "Đi nghỉ ngơi đi, không cần hầu hạ họ."

Sau đó anh bước ra khỏi cửa, trước khi đi ra khỏi cửa, anh cố ý hất văng người đàn ông mập mạp đứng ở cửa, tức giận trừng mắt: "Chó ngoan không cản đường, chưa từng nghe thấy sao?"