Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 140: Người có chia ly có gặp lại (1)




"Chỉ biết đi tìm Hổ Nữ của ngươi thôi, có phải nàng quan trọng hơn ta không!" Lam Vũ lại ghen, mỗi lần đến cái đề tài như vậy luôn có tình huống như vậy xuất hiện.

"Các ngươi đều quan trọng cả!" Diệp Lãng trả lời, một cái là tỷ tỷ, một cái là bạn cùng chơi với mình, chiếu cố mình nhiều năm như vậy, đều rất trọng yếu, hơn nữa cũng không cách nào so sánh.

Bất cứ ai cũng không thể trả lời được vấn đề này, huống chi Diệp Lãng luôn lơ mơ!

"Quên đi, ta biết Thái Nhã rất trọng yếu với ngươi, nàng đã chiếu cố ngươi 8 năm, có thể quan trọng hơn bất cứ người nào trong chúng ta, ta cũng không ghen cái này làm gì, cái này vốn là nàng nên được, nàng trả giá quá nhiều!" Diệp Lam Vũ cũng như thường lệ, buông xuống ngay...

"Bây giờ ta chỉ sợ là, ngay cả cái hướng đến chỗ Hổ Nữ ngươi cũng đi nhầm nữa kìa, như vậy không được, để an toàn hơn một chút hay là ngươi bảo Anna các nàng đưa ngươi tới đi, chính các nàng đưa Thái Nhã về mà!" Diệp Lam Vũ nói.

"Ừ, ta sẽ đi tìm các nàng, hình như vài ngày nữa các nàng sẽ đến đây!" Diệp Lãng gật đầu, đối với hướng đi của Anna Dong Binh Đoàn hắn rất rõ ràng vì dong binh đoàn chủ động truyền tin tức đến cho hắn.

"Nói đến dong binh đoàn, Mạn Địch lần trước xem ra cũng là người rất tốt, ngươi có thể nhờ Anna của ngươi thu nàng vào được không?" Diệp Lam Vũ nói, mà "Anna của ngươi" là toàn bộ Anna Dong Binh Đoàn chứ không phải đội trưởng Anna, đừng hiểu lầm...

"Mạn Địch tỷ à, nàng sẽ không gia nhập đâu, hy vọng của nàng là phát triển tiểu dong binh đoàn của nàng lên, tuy quá trình sẽ thực gian khổ, bất quá tin rằng cũng là đẹp nhất." DIệp Lãng nói.

Nhân sinh không cần cứ đi con đường ngắn nhất, quá trình đi đến đích cũng là một thứ rất đáng nhớ.

Sau khi Mạn Địch tỷ xác định được thân phận của Diệp Lãng xong liền tiếp tục nhiệm vụ của nàng, dẫn người đến Hỏa Long Thành, đương nhiên, mâu thuẫn nho nhỏ giữa hai người cũng được giải quyết.

Diệp Lãng thì không cần phải nói, hắn căn bản không quan tâm đến những vấn đề này, mà Mạn Địch tỷ cũng hiểu là Diệp Lãng xuất phát từ sự quan tâm với Chân Tiểu Yên, lòng của nàng cũng bao la rộng lớn, tự nhiên cũng không để trong lòng.

Trước khi hai người chia tay còn uống một trận ra trò, ừ, là Mạn Địch tỷ uống ra trò, Diệp Lãng uống một ly xong lăn ra một bên ngủ...

"Cũng đúng, giống như chúng ta bây giờ vậy, nếu là Diệp gia trước kia cũng không cần đi quan tâm đến những vấn đề này, cũng không bận rộn, không cần làm hết sức mình vì sự phát triển của nó như vậy! Bất quá, nhìn mọi người đều thấy rất vui vẻ!" Diệp Lam Vũ gật đầu, có chút cảm xúc nói.

Tuy Diệp gia còn rất nhiều tài sản ngầm, bất quá đối với bọn họ mà nói, đây là đang gây dựng sự nghiệp!

"Tốt lắm, nếu như vậy thì hôm nay ngươi đi theo shoping với ta đi." Diệp Lam Vũ lôi kéo Diệp Lãng, Mà Diệp Lãng chỉ có thể không tình nguyện đi theo thôi.

"Đi đâu bây giờ, nơi này vừa không có thị trường, lại không có chỗ bán đấu giá, đúng rồi, phải thành lập một phòng bán đấu giá, sao ta lại quên chuyện trọng yếu như vậy được." Hai mắt Diệp Lãng sáng lên, hắn thích nhất là chỗ bán đấu giá, có thể vung tiền như rác.

Mỗi khi hắn đi đến đâu đều phải chui vào phòng bán đấu giá đầu tiên, nhìn xem ở trong đó có vật phẩm quý trọng gì không, có thể giúp hắn tận tình tiêu xài.

Nhưng nơi nhỏ bé như Diệp Thành này, ngay cả nơi để bán đấu giá còn không có, chẳng sợ chỉ là một gian phòng nhỏ!Đương nhiên Diệp gia sẽ không đi xây dựng cái phòng đấu giá này làm gì, đây là chuyện cửa thương nhân, là khi mầ kinh tế phát triển, sẽ xuất hiện một nơi tập kết hàng xa xỉ như vậy. Một nơi như thế đương nhiên không nằm trong quy hoạch của Diệp gia rồi, lại phải nhờ vào tên bại gia tử Diệp Lãng này.

"Ta sẽ đi ngay bây giờ..."

"Ách, hay là để mai vậy!"

Diệp Lãng muốn lập tức đi mở một phòng bán đấu giá, bất quá lại phát hiện ra ánh mắt bất thiện của Diệp Lam Vũ nên cũng phải tạm thời nhịn xuống, tiếp tục đi dạo phố với nàng.

Hy vọng có thể nhanh một chút, cái nơi rách nát này làm gì có bao nhiêu chỗ để đi dạo cơ chứ, ừ, ít nhất là mọi người đều nghĩ như vậy!

Đây là chỗ mà Diệp Lãng khó hiểu nhất, một nơi không có chỗ nào để đi lại đi dạo mất một cái buổi chiều, mãi đến tối mới trở về thành chủ phủ.

Nữ nhân quả thật là một sự tồn tại thần kỳ!

Đêm nay Diệp Lãng bị ba nữ tử làm khổ đến tận khuya, sau đó lê cái thân mỏi mệt đi ngủ, một nam tam nữ nằm trên một cái giường lớn, khụ khụ, không cần hiểu sai, chỉ là vì luyến tiếc Diệp Lãng nên Diệp Lam Vũ mới quậy đến khuya mà không chịu ngủ, Thất công chúa cũng vậy, Chân Tiểu Yên thì còn đỡ hơn chút chút.

Thật ra bọn hắn ngủ chung một chỗ thì cũng chẳng sao, đều mặc quần áo và nội y ngủ nên cũng không có vấn đề gì lớn, dù sao mọi người đều biết quan hệ của bọn hắn, ngủ chung thực bình thường.

Một cái tỷ tỷ, một cái vị hôn thê, một cái bạn gái mơ mơ hồ hồ, ách, là nữ bằng hữu!

...

"Tỷ, tiểu Thất, mụ béo..." Diệp Lãng nhìn tam nữ, biểu tình có chút bi thống, có chút không tha.

"Không cho ngươi nói!" Tam nữ đồng thanh hô., điều này làm người bên cạnh có chút khó hiểu, không phải lúc này các ngươi hy vọng nghe tiểu tử này nói chuyện nhất sao.

Mà tam nữ biết những lời Diệp Lãng nhất định không giống như các nàng mong muốn, sẽ làm người ta không nói được lời nào!

"Ừ, vậy ta có thể hát được không?" Diệp Lãng thực ủy khuất nói: "Không phải là chỉ muốn nói lời từ biệt với các ngươi thôi sao, như vậy còn không được à!"

"Tốt, ngươi hát đi, phải hát khúc nào hay hay một chút, đừng hát loạn thất bát tao a." Diệp Lam Vũ có chút đau lòng sờ sờ đầu Diệp Lãng, sau đó nhẹ cười nói.

Hán Việt:

Thủy điệu ca đầu

Minh nguyệt kỷ thì hữu

Bả tửu vấn thanh thiên

Bất tri thiên thượng cung khuyết,

Kim tịch thị hà niên ?

Ngã dục thừa phong quy khứ,

Hựu khủng quỳnh lâu ngọc trụ

Cao xứ bất thắng hàn,

Khởi vũ lộng thanh ảnh

Hà tự tại nhân gian

Chuyển chu các,

Đê ỷ hộ,

Chiếu vô miên.

Bất ưng hữu hận,

Hà sự trường hướng biệt thì viên ?

Nhân hữu bi hoan ly hợp,

Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,

Thử sự cổ nan tuyền

Đãn nguyện nhân trường cửu

Thiên lý cộng thiền quyên

(Tô Đông Pha)

Dịch nghĩa: ( sưu tầm - DG )

Nâng ly xin hỏi trời cao

Rằng trăng sáng những khi nào

Ở đâu

Giữa trời chẳng biết lối vào

Đêm nay trăng đã được bao năm tròn

Đã toan theo gió đến thăm

Những e lầu ngọc lạnh căm lại dừng

Múa may theo bóng trăng lồng

Hóa ra trăng cũng nào không khác người

Trăng xoay theo các lầu đài

Trăng xuyên qua bức màn lay trước thềm

Trăng soi thao thức triền miên

Trăng hờn chi ?

Cứ vô duyên tròn đầy

Khi người ly biệt ngậm ngùi

Thế gian tan hợp buồn vui đã thường

Thì trăng sáng tối khuyết tròn

Xưa nay đâu dễ vẹn toàn mà trông

Xa xôi ngàn dậm cầu mong

Cho người được mãi theo trăng trường tồn

( Quỳnh Chi )

Khúc "thủy điệu ca đầu" được Diệp Lãng xướng ra có một cỗ cảm giác biệt ly, mà hắn lại dùng thanh âm hào hùng, cũng làm cho lần ly biệt này có một cái hương vị khang khác.

Con người ta luôn luôn có lúc phải xa nhau, nhưng xa nhau chỉ là vì để gặp lại mà thôi!

"Không sai không sai! 'Thử sự cổ nan toàn, đãn nguyện nhân trường cửu! Thiên lý cộng thiền quyên!'"

Mà lúc này tam nữ nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Lãng, tựa hồ thực cảm động!

"Đừng khóc, các ngươi đi nhanh lên, ta còn muốn đổi một khúc khác." Diệp Lãng mỉm cười, nói với Diệp Lam Vũ.

"Ai nói ta khóc, tiểu đứa ngốc, nhớ kỹ phải sớm đến tìm chúng ta đấy!" Diệp Lam Vũ cố nén nước mắt, miễn cưỡng cười, mà trong lúc lơ đãng tay lại đặt trên đầu Diệp Lãng. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com

"Biết rồi, ngươi thực dài dòng, giống như một lão thái bà vậy." Diệp Lãng khoát tay nói.