Lưu Quang Chi Thành

Chương 135



Edit: Bờ Lu

Bầu trời Thượng Hải mãi xám xịt như chì, mây là là bay thấp chạm được tới đỉnh đầu. Những hạt mưa nhỏ linh tinh rơi rụng khắp nơi, ở cửa sổ xe tinh tế vẽ nên một vệt nước ngoằn ngoèo. Cỏ cây sum xuê trong biệt thự Dung gia càng thêm u ám âm trầm, giống như nhà tù đang mở rộng cửa lớn nghênh đón những kẻ lang thang đu đãng không có nơi để về.

“Đại thiếu gia về rồi à?” Dung phu nhân đứng trên cầu thang chào anh, không nóng không lạnh hỏi han, “Cha con từ lúc tỉnh lại vẫn nhắc con mãi. Ông ấy hiện tại ở Tây Đường, con trước qua thăm hỏi một tiếng đi”.

Trời đầy mây, lại không có bật đèn, tòa nhà càng thêm vẻ tối tăm. Nhưng Dung phu nhân mặt mũi hồng hào, quần áo lộng lẫy như bóng đèn đang lấp lánh tỏa sáng, có chút nào giống người vợ số khổ có chồng trọng thương đang nằm liệt giường đâu.

Dung Gia Thượng đạm mạc nhìn mẹ kế gật đầu rồi đi về phía Tây Đường.

Dung Gia Thượng hiện tại đối với chuyện về con người thập phần quen thuộc. Phụ nữ sẽ không vô duyên vô cớ mặt mày rạng rỡ như vậy. Có lẽ, trong lúc Dung Định Khôn hôn mê, Dung Gia Thượng đi Bắc Bình hơn nửa tháng, có ai đó đã tốt bụng xoa dịu Dung phu nhân, giúp bà thoát khỏi hình ảnh oán phụ tiều tụy từ xưa.

Nghĩ đến đây, Dung Gia Thượng đối với tình trạng hiện tại của cha mình càng thêm tò mò.

Anh vừa bước chân vào cửa Tây Đường liền nghe trên lầu truyền đến một tiếng quát lớn, mâm đồ ăn cùng bát đĩa vỡ vang vọng khắp nhà.

“Ngươi muốn hại chết ta sao?” Dung Định Khôn rống lên, “Đừng tưởng rằng ta hiện tại không thể động đậy thì không phải chủ nhân Dung gia!”

Mụ mụ già giống như chạy nạn, té nhào từ trong ra mà chạy. Dung Định Khôn mắng thao thao bất tuyệt, tiếng nói lại khàn khàn khó nghe, tựa như tiếng chó tru giữa đêm.

m thanh mệt mỏi bất đắc dĩ của Dung Phương Lâm vang lên, “Cha, cha bình tĩnh, bác sĩ nói không nên nóng giận”.

“Vậy con còn muốn ta thế nào?” Dung Định Khôn gầm lên, “Không muốn hầu hạ ta thì cút!”

“Cha-”

“Cút--”

Dung Phương Lâm chật vật đi ra, gặp anh trai phong trần mệt mỏi đứng ở dưới lầu. Hai anh em ánh mắt chạm nhau, anh trai ôn nhu chứa đầy dịu dàng trấn an, thấm cả vào tâm can cô gái. Các loại ủy khuất nảy lên trong lòng, Dung Phương Lâm liền ửng đỏ khóe mắt.

“Anh hai”, Dung Phương Lâm nghẹn ngào gọi một tiếng.

Dung Gia Thượng đi tới, xoa xoa đầu cô, “Không có việc gì. Anh đã về rồi. Còn những người khác đâu?”

Dung Phương Lâm lau nước mắt, “Phương Hoa tinh thần không tốt, cũng không dám lại đây. Mụ mụ không muốn tới, cha lại chán ghét dì Tôn, vì thế chỉ có em với dì Vương thay phiên nhau tới chăm sóc ông ấy. Em... Cha sau khi tỉnh lại tính tình thay đổi nhiều. Anh hai, anh phải cẩn thận chút”.

Ông ấy già rồi. Đây là ý niệm đầu tiên Dung Gia Thượng nghĩ đến sau khi nhìn thấy cha mình trọng thương tỉnh lại.

Dung Định Khôn ngồi trên giường lớn, héo hon phờ phạc như quả cam bị gió thổi khô. Làn da ảm đạm không chút ánh sáng, lỏng le mà treo ở trên mặt, mỗi một nếp nhăn đều vạch ra thành hai phần sáng tối, phá lệ khắc sâu. Dáng người cao lớn lúc trước co lại một vòng lớn, lưng còng xuống, hai mắt trũng sâu, chỉ có hai đường chân mày vẫn như cũ lãnh khốc. Hắn dùng ánh mắt âm trầm chằm chằm nhìn trưởng tử vừa trở về, giống như nhền nhện đang chờ con mồi sa lưới.

Dung Gia Thượng cảm giác thực không được tự nhiên cho nên cách giường ba bốn bước thì đứng lại.

Dung Định Khôn ánh mắt u ám nhìn con trai đang cách ông ta vài bước. Người trẻ tuổi anh tuấn mà cao lớn, thân hình chững chạc như tùng, cả người tinh thần phấn chấn. Anh tràn đầy sức sống tươi mới, tựa như mặt trời đang xuyên phá tầng mây, soi rọi xuống đại địa thái dương. Dung Định Khôn dưới hào quang của con trai mình càng thêm uể oải co rúm lại, giống như một loài sinh vật không thể sống dưới mặt trời.

“Còn biết trở về?” Dung Định Khôn tiếng nói thô ráp, chứa đầy oán phẫn, “Thế nào? Nữ nhân đó cư nhiên lại có thể thả ngươi ra?”

Dung Gia Thượng bình tĩnh nhìn cha mình đáp, “Con và Thế Chân đã kết thúc”.

Dung Định Khôn châm biếm, “Thứ không có tiền đồ. Đồ ngu xuẩn chỉ biết bị phụ nữ dắt mũi! Ngươi cư nhiên giải trừ hôn ước với Đỗ gia đơn giản như vậy? Hiện tại cả Thượng Hải đều đang cười chúng ta, Dung gia là tôm chân mềm, bị đội nón xanh cũng không biết phản kích”.

Dung Gia Thượng đạm mạc nói: “Đây là hôn sự của con, con tự có cách giải quyết ổn thỏa”.

“Đây là Dung gia hôn sự! Ngươi cùng lắm chỉ là chân chạy cho hôn sự này thôi! Ngươi có tư cách gì tự mình làm chủ?” Dung Định Khôn rống lên, cả gương mặt trướng lên đỏ bừng, “Ngươi quả thực đem mặt già cha ngươi tích cóp vài thập niên đem ném hết! Mạnh Tự An giết tới trước mặt, ngươi cũng chỉ biết né tránh. Là nữ nhân họ Phùng kia làm ngươi trở nên yếu đuối như vậy sao? Dung gia dưỡng nhiều sát thủ như vậy, bây giờ không dùng còn đợi đến khi nào?”

“Chuyện này có gì khó làm đâu”. Khóe miệng Dung Gia Thượng dâng lên ý cười châm chọc, “Bọn họ đối với con một người là huynh đệ ruột thịt cùng cha khác mẹ, một người là cậu của hắn. Con muốn giết anh em, làm thế nào giải thích khi cha tỉnh lại?”

“Ngươi nói bậy gì đó?” Dung Định Khôn gầm lên.

Dung Gia Thượng lạnh lùng nói: “Cha còn không biết tin tốt này? Mạnh gia đại tiểu thư năm đó sinh cho người một đứa con trai, vẫn luôn nuôi dưỡng ở Mạnh gia, năm nay mười bảy tuổi. Lúc trước gặp con ở hội đấu giá, tuy rằng hơi yếu ớt còn bị nuông chiều đến tính tình có chút hư hỏng, nhưng vừa thấy mặt liền biết là anh em ruột với con. Cha mà thấy hắn, khẳng định rất vui mừng”.

Chuyện của Mạnh Cửu, người khác cũng không biết. Dung Định Khôn cũng chỉ vừa nghe Dung Gia Thượng nói, cả người sững sờ, sau một hồi mới run run hỏi lại: “Ngươi nói cái gì? Thanh Chi lại sinh cho ta con trai?”

“Đúng vậy”. Dung Gia Thượng cười ác ý, có lòng không đề cập đến tàn tật cùng bệnh điên của Mạnh Cửu, “Cho nên nói, so với cha con vẫn còn muốn mềm yếu hơn một chút. Con còn không đến nỗi tàn nhẫn hạ độc thủ với thân huynh đệ”.

“Câm mồm!” Dung Định Khôn cố gắng muốn đứng dậy, phần thân dưới vô thức giam cầm hắn. Giãy giụa một hồi, chăn mỏng rơi xuống đất lộ ra hai chân mềm nhũn vô lực.

“Mạnh gia có con trai ta?” Dung Định Khôn lặp lại hỏi, “Mạnh Tự An muốn làm cái gì? Hắn cư nhiên giấu ta mười tám năm!”

“Còn có thể muốn làm cái gì?” Dung Gia Thượng nói, “Hắn muốn giết cha và con, đem cháu ngoại đỡ lên làm gia chủ Dung gia. Con mạng lớn, được Thế Chân cứu. Cha cũng đừng chán ghét Thế Chân như vậy. Con còn đứng ở chỗ này cũng là công lao của cô ấy”.

“Không phải nữ nhân đó là gián điệp của Mạnh Tự An sao?” Dung Định Khôn khinh thường cười lạnh, “Mạnh Tự An không có gì để nói, là ngươi bị Phùng thị kia mê hoặc, người khác tùy tiện nói gì đó ngươi đều sẽ tin. Ngươi hiện tại nhân từ nương tay, do dự không quyết đoán, thật không xứng là con trai Dung Định Khôn ta! Từ hôm nay trở đi, chuyện có liên quan đến Mạnh gia, ngươi đều không cần nhúng tay. Đem con dấu trả lại, về sau chuyên tâm đọc sách đi”.

Dung Gia Thượng không cho là đúng mà cười, từ túi trong tây trang lấy ra một sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền được treo bằng một dấu đồng nhỏ cỡ đầu đinh, phản chiếu ánh vàng mờ ảo dưới ánh đèn trong nhà.

Dung Gia Thượng nắm dây chuyền lắc lắc, một tay giữ con dấu trong lòng bàn tay.

“Thực ra con có một ý tưởng khác”. Thanh niên thong dong đối diện gương mặt hung ác nham hiểm của cha mình, “Cha, người sức khỏe không tốt, việc cấp bách vẫn là hảo hảo dưỡng thương. Việc trong nhà vẫn là để con trai thay người tiếp tục xử lý đi. Con nhờ người tìm cho người bác sĩ chuyên khoa thần kinh tốt nhất, họ đều nói tới vị tây y cực nổi danh ở New York. Nếu là mời không được, vẫn có thể đưa cha đi New York xem bệnh...”

Đèn trên đầu giường vụt tắt bay lại đây. Dung Gia Thượng nghiêng đầu, đèn bay qua mặt anh, chụp đèn liền quệt ra một vệt đỏ trên thái dương. Tiện đà một tiếng loảng xoảng rơi vỡ, đèn bàn đập vào góc cửa, vỡ tan tành.

“Súc sinh! Ngươi đây là muốn đoạt quyền của lão tử?” Dung Định Khôn gầm lên một tiếng, “Mới ngắn ngủn nửa tháng, cánh ngươi đã cứng cáp lại rồi, còn muốn tự mình bay đi? Nằm mơ! Ngươi cho rằng mình là cái thá gì? Bất quá chỉ là con nhộng không răng, chó con trông cửa cho ta hai ngày liền nghĩ mình là chủ nhân Dung gia? Dung Gia Thượng, cha ngươi còn chưa có chết. Dung gia còn lâu mới tới lượt ngươi làm chủ!”

Dung Định Khôn giãy giụa nhắm Dung Gia Thượng nhào qua, thịch một tiếng lại rơi trên mặt đất.

Dung Gia Thượng đi tới trước đỡ cha. Dung Định Khôn vung tay, anh cũng không né tránh, mặt không đổi sắc ăn một cái tát vang dội.

“Cút!” Dung Định Khôn vùng vẫy như dã thú bị vây bắt, liên tiếp muốn đánh Dung Gia Thượng, “Ta không có đứa con trai như thế này! Mày là đồ phế vật, giống hệt mẹ mày, cùng với đám cậu mày đều ngu xuẩn yếu đuối. Mày căn bản không xứng mang họ Dung! Ta đem gia nghiệp giao cho con trai Thanh Chi kế thừa cũng sẽ không cho mày đâu!”

Dung Gia Thượng khinh thường cười, thả hắn ra, đứng dậy bấm chuông. Hộ sĩ bưng mâm vội vàng tiến vào. Dung Gia Thượng giúp ấn xuống Dung Định Khôn, hộ sĩ liền cho hắn một liều an thần.

m thanh mắng mỏ của Dung Định Khôn dần yếu ớt, bị con trai ôm về giường, đắp chăn cẩn thận.

Đuổi hộ sĩ đi xong, Dung Gia Thượng đứng ở mép giường nhìn cha mình đang mơ màng sắp ngủ, biểu tình mệt mỏi, lại thêm niềm mất mát.

“Thời của người đã qua rồi, cha”. Dung Gia Thượng nói, cũng không rõ ràng cha mình nghe được nhiều hay ít, “Dung gia cùng Mạnh gia thế lực ngang nhau, bên nào cũng không có năng lực một hơi ăn luôn được đối phương. Như vậy nếu tiếp tục đấu đá, đơn giản làm trai hạc, chỉ để kẻ khác ngư ông đắc lợi thôi. Dung gia không chỉ có một mình người. Con sẽ không để tùy ý người vì ân oán cá nhân mà đem Dung gia đi hủy. Phương Hoa đã vì món nợ của người năm đó mà cả đời chịu đựng thương tổn chuyện chung thân, con còn muốn bảo hộ những người vô tội khác trong nhà. Con đối với gia nghiệp Dung gia này không có gì hứng thú, con cho rằng những điều này cha vẫn luôn rõ ràng. Từ giờ trở đi, Dung gia là con chưởng quản, đây mới là chân chính tốt cho Dung gia. Về phần Mạnh Cửu, là huynh đệ của con, nếu hắn nguyện ý muốn nhận tổ quy tông thì hắn cũng sẽ có một phần sản nghiệp”.

Dung Định Khôn phát ra âm thanh lộc cộc trong cổ họng, tựa hồ muốn nói cái gì. Nhưng dưới tác dụng dược liệu, mí mắt càng thêm nặng trĩu, rốt cuộc khép lại.

Dung Gia Thượng an tĩnh mà đứng, nghe cha mình phát ra tiếng thở đều đều. Anh cúi đầu nhìn con dấu nho nhỏ trong tay, phức tạp thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi.

Dung Phương Lâm còn ở dưới lầu chờ. Cô nhìn mặt anh trai mang theo dấu năm ngón tay đi tới, sắc mặt nhất thời rất khó coi, “Cha hiện tại giống như vô pháp nói đạo lý. Hơi chút không vừa ý liền nói chúng ta hại ông ấy”.

Dung Gia Thượng nói: “Ông ấy thân thể tàn tật, khó tiếp thu hiện thực này nên chỉ có thể đối với người bên cạnh phát tiết”.

Dung Phương Lâm thở dài, “Cha trước kia minh mẫn, đi đường sải bước, tùy thời tinh thần đều thoải mái. Anh hai, anh thực sự muốn đưa cha đi Mỹ chữa bệnh? Thương thế có thể tốt lên không?”

Dung Gia Thượng cười khổ lắc đầu, “Bất quá là an ủi ông ấy thôi. Anh hỏi qua bác sĩ Mạn Tư. Xương sống của cha bị dập nát, thần kinh đều bị phá hỏng rồi, kỹ thuật y học hiện tại không có cách nào chữa trị”.

“Kia...” Dung Phương Lâm mờ mịt, “Cứ như vậy. Cha lúc nào mới có thể khỏe hơn?”

“Thân thể đã tuyệt vọng rồi. Về phần tinh thần của cha...” Dung Gia Thượng bất đắc dĩ cười, “Hi vọng chính ông ấy có ngày nhìn ra”.

Hai anh em về đến tòa nhà lớn liền nhìn thấy Triệu Hoa An đang cùng Dung phu nhân nói chuyện. Dung phu nhân ngồi trên ghế sô pha cao cạnh cửa sổ, nghiêng người về phía Triệu Hoa An. Triệu Hoa An đứng phía tựa lưng sô pha, cúi người lắng nghe Dung phu nhân nói chuyện, tư thế thân mật lại chuyên chú.

Dung Phương Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, dùng sức ho khan hai tiếng.

Hai người đang ghé vào nhau liền tách ra. Triệu Hoa An đứng dậy nhìn lại đây, sau đó cười nói, “Gia Thượng, đi đường thuận lợi không?”

Dung Gia Thượng mặt không đổi sắc gật đầu: “Khá tốt. Triệu thúc tới thăm cha sao? Ông ấy vừa uống thuốc đã đi ngủ rồi”.

Triệu Hoa An nói: “Phu nhân nói con đã trở về, mời ta đến đây ăn cơm trưa. Thứ hai là chuyện trong công ty, chú cũng muốn tìm con thảo luận một chút. Có mấy văn kiện chờ cha con đóng dấu ký tên”.

“Dấu vẫn ở chỗ ta”. Dung Gia Thượng nói, “Chuyện công ty sau này vẫn là để ta tới xử lý”.

Lời này vừa nói ra, Dung phu nhân cùng Triệu Hoa An ánh mắt lập lòe. Dung Gia Thượng thản nhiên đón nhận ánh mắt dò hỏi của họ, “Lần này cha rất bực bội, tinh thần thường không ổn định, cáu kỉnh còn thêm nhiều ảo giác. Thật sự không có cách nào quản lý. Việc công ty vẫn là do ta chịu trách nhiệm. Triệu thúc, chú không phiền chứ?”

“Thái tử giám quốc, có cái gì mà phiền?” Triệu Hoa An cười ha hả, “Trước giờ con cũng làm rất khá, các thúc bá đối với con đều thực vừa lòng”.

Dung phu nhân tròng mắt đảo vài vòng, cũng nói: “Gia Thượng gánh vác trách nhiệm, lão gia liền có thể an tâm dưỡng thương. Ta vừa bàn với Triệu thúc các con, tính đưa lão gia đi trang viên ngoại thành phía tây. Nơi đó không khí tốt, lại an tĩnh, rất thích hợp để tĩnh dưỡng”.

“Mẹ không phải ghét nhất tây trang ở ngoại thành sao?” Dung Phương Lâm mặt âm trầm nói.

“Còn không phải là vì cha con?” Dung phu nhân lạnh lùng nói, “Ông ấy có thể đối với ta vô tình vô nghĩa, nhưng ta không thể đối ông ấy ngó lơ không màng, ai kêu ta là phụ nữ, ta nếu không làm đủ tam tòng tứ đức, người ngoài bàn tán lại ảnh hưởng đến chuyện mai mối của con sau này”.

Dung Phương Lâm nói: “Để mẹ chịu ủy khuất rồi, con không thể bất hiếu như thế, nên muốn không gả chồng thì thế nào?”

“Đừng nói bậy!” Dung phu nhân tức giận, “Cha con từng làm chuyện gì con cũng đã tự mình trải qua, hai mẹ con ta cũng chỉ có thể nương tựa vào nhau mà sống. Tương lai anh trai con kết hôn, con muốn nhìn sắc mặt chị dâu sống qua ngày sao?”

Dung Phương Lâm bỗng nhiên nghĩ tới Phùng Thế Chân, cảm thấy nếu là cô ấy tới làm chị dâu, mỗi ngày trải qua thực cũng không tồi.

Dung Gia Thượng một bên nghe mẹ kế nói chuyện không khỏi bật cười.

Triệu Hoa An vội ra hòa giải, “Huyết thống cha con cắt cũng không đứt được. Anh trai dù có hay không, Phương Lâm vẫn là đứa trẻ hiếu thuận nha. Đệ muội có phúc khí mới dưỡng ra được cô con gái như thế”.

Triệu Hoa An đưa tay nhẹ nhàng ấn trên vai Dung phu nhân, giống như thi triển loại ma pháp nào đó, Dung phu nhân mặt đang căng chặt liền nới lỏng ra, còn nhịn không được ngoái đầu nhìn nam nhân bằng ánh mắt hờn dỗi.

Dung Gia Thượng bất động thanh sắc thu hết từng hành động nhỏ vào đáy mắt, cũng chỉ chậm rãi chớp nhẹ.