Lưu Quang Chi Thành

Chương 103



Edit: Joly

Trong căn phòng được chiếu sáng ấm áp, Phùng Thế Chân đứng trước một chiếc gương soi toàn thân kiểu cổ điển, từ từ đeo găng tay.

"Nỗi buồn" của Beethoven vọng ra từ chiếc máy hát đĩa ở tầng dưới, xuyên qua tấm cửa, bay lên xuống trong không khí cùng với lớp bụi vô hình.

Găng tay lụa dài đến khủy tay có ren tinh xảo, vải ôm lấy cánh tay thon thả và cân đối của cô. Cô gái trong gương mặc một chiếc váy vàng sẫm với một lớp ren màu cà phê sẫm cùng những hoa văn tinh xảo. Trên lớp ren, những hạt nhỏ pha lê được đánh bóng như những giọt sương lăn dài trên ngọn cỏ, phản chiếu ánh sáng lung linh mờ ảo.

Cô gái có dáng người mảnh khảnh, những đường nét duyên dáng kéo dài từ chiếc cổ thanh thoát đến bờ vai tròn trịa, rồi đường cong lấp ló trong tà váy dài thẳng tắp tôn lên cặp chân thẳng cân đối và mắt cá chân thon. Trang phục của cô ấy rất hiện đại và tinh tế, cô có thể lên trang bìa của bất kỳ tạp chí thời trang nào.

Phùng Thế Chân cố nặn ra một nụ cười chế giễu với cô gái trong gương, bên kia thẳng thừng đáp trả cô. Đôi môi cô mím lại một cách tinh nghịch, cười ranh mãnh, như thể cô biết rằng đêm nay sẽ là một bữa tiệc thịnh soạn cho cả gia đình.

Chuông cửa tầng dưới vang lên, một lúc sau, Tiểu Bảo Lệ gọi: "Thế Chân, cậu có ổn không?"

Phùng Thế Chân nhặt sợi dây chuyền ngọc trai đen dài mắc tiền đeo vào, sau đó cầm chai nước hoa lên, chần chừ một lúc rồi không xịt. Cô tô son môi mỏng, cuối cùng nhìn thoáng qua người lạ lẫm trong gương, hít sâu một hơi rồi mở cửa.

Cô đi xuống lầu, như một nữ quân nhân xông pha trận mạc.

Mạnh Tự An đứng ở hành lang mặc áo được ủi thẳng tắp, trên tay cầm một chiếc mũ, khí chất phong nhã như một bậc đế vương, vì vậy anh nhìn Phùng Thế Chân đi xuống cầu thang.

Người phụ nữ này mặc quần áo và đeo trang sức anh ta tặng, dù trông có vẻ miễn cưỡng, cô cũng phải nghe theo lời anh ta. Sự kiểm soát áp đảo mang lại cho Mạnh Tự An niềm vui khôn tả. Hắn nắm tay Phùng Thế Chân rồi nở nụ cười, trao một nụ hôn rất lịch thiệp.

Phùng Thế Chân từ lâu đã quen với phong cách kiêu ngạo độc đoán, cũng quen đối phó với những tình huống như vậy. Cảm giác giữa hai người lần này tốt hơn lần trước rất nhiều.

“Bạn của tôi rất đẹp phải không?” Tiểu Bảo Lệ mặc một chiếc váy vàng rực rỡ, bước đến như một nàng tiên cá, khoác tay một nam nhân.

Người đó là nam diễn viên chính trong bộ phim mới, chàng trai da trắng tuấn tú. Anh ta rất thông minh, lập tức phản ứng, nắm lấy tay Tiểu Bảo Lệ: "Tôi chỉ thấy vị tiểu thư này dung mạo xinh đẹp, nếu muốn nói về nhan sắc, cô vẫn là đại minh tinh!"

"Ban đêm trời rất lạnh, hai vị tiểu thư nên ăn mặc ấm hơn." Mạnh Tự An hơi nghiêng đầu. Người phục vụ mang hai chiếc hộp lớn đến, khi mở ra, chiếc áo khoác lông chồn mới tinh trông thật bóng bẩy dưới ánh đèn phòng khách.

“Vẫn là Thất gia chu đáo!” Tiểu Bảo Lệ vui mừng, ôm một cái áo khoác trong tay, sờ sờ trìu mến.

Mạnh Tự An cầm một chiếc áo khoác, nhìn sang Phùng Thế Chân.

Feng Shizhen quay người lại. Mạnh Tự An cầm chiếc áo khoác đặt lên đôi vai trần và tròn của cô, ôm lấy thân hình cân đối.

“Đoán xem, tối nay sẽ xảy ra chuyện thú vị gì?” Môi Mạnh Tự An gần như chạm vào vành tai lạnh lẽo của Phùng Thế Chân, nhẹ nhàng nói.

Phùng Thế Chân rùng mình, cười một cách gượng gạo: "Chỉ cần là một bộ phim do Thất gia làm đạo diễn biên kịch, chắc chắn sẽ rất xuất sắc."

Mùa đông ở Thượng Hải không thường xuyên có tuyết, dù có tuyết rơi cũng giống như quả nhân sâm, một khi chạm đất sẽ biến mất, chỉ để lại một vệt nước.

Nhưng bây giờ chưa đến Tết mà trời bỗng trở lạnh như thế này thì quả là hơi hiếm. Vì vậy, ban đêm, trên đường phố có ít người đi bộ hơn trước, xe chạy không bị cản trở suốt lối vào bảo tàng.

Cổng đầy xe sang và những người nổi tiếng. Khói của chiếc xe đang bốc hơi, làm cho khung cảnh say sưa, tạo nên một chút huyền ảo.

Những người hầu cầm ô chạy tới chạy lui đưa đón những vị khách mặc quần áo Trung Quốc từ cửa xe đến tận cửa sảnh.

Nền đất ẩm thấp phản chiếu ánh sáng từ ngôi nhà, như những chiếc lá vàng rực. Đôi giày da sáng màu của vị khách quý giẫm lên nền đất, bước vào sảnh vàng.

Hơi nóng thơm và tiếng nhạc du dương ập đến, bỏ lại mùa đông ẩm ướt lạnh lẽo đằng sau. Người phục vụ đến nhận áo khoác và mũ. Những chiếc lông thú nặng nề đã được loại bỏ, tất cả các nữ khách mời đều tỏa sáng như những viên ngọc được khai quật.

Tiểu Bảo Lệ và Triệu Tiểu Sinh là những ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, họ bị người hâm mộ vây kín ngay khi vừa xuất hiện. Hai cặp tách ra, Mạnh Tự An dẫn Mạnh Tự An tiếp tục đi vào phía trong.

Kể từ khi Mạnh Tự An gây ấn tượng trong bữa tiệc sinh nhật của Dung Gia Thượng, hắn đã trở nên nổi tiếng trong giới xã hội ở Đại Thượng Hải. Hắn đẹp trai và giàu có, bí ẩn và lãng mạn, hắn đơn giản là nhân vật phù hợp nhất với chủ đề.

Sở thích chọn bạn gái của Mạnh Tự An rất đa dạng, hoặc vũ công nổi tiếng, diễn viên nổi tiếng, hoặc mỹ nữ nổi tiếng, hoặc nữ sinh lá ngọc cành vàng, chỉ cần hắn có tâm nguyện theo đuổi thì dường như không việc gì hắn không làm được. Các tờ báo lá cải của Thượng Hải đã kiếm được rất nhiều tiền chỉ nhờ đưa tin về sự đào hoa của hắn.

Phùng Thế Chân là gương mặt mới trong mạng xã hội này. Cô xuất hiện cùng Mạnh Tự An, giống như một chiếc bánh mì lớn màu vàng rơi trên mặt đất, ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Đám phóng viên dò ​​hỏi theo cô từ đầu đến chân, giống như thám tử nghiêm túc có trách nhiệm, không bỏ sót một chi tiết nào.

Phùng Thế Chân hôm nay mặc một bộ quần áo lộng lẫy, dung mạo xinh đẹp, phong thái đoan trang tao nhã. Cô đi cùng Mạnh Tự An suốt quãng đường, bước đi điềm tĩnh và nhẹ nhàng. Sợi dây chuyền ngọc trai khúc xạ ánh sáng dịu nhẹ trên ngực cô, khuôn mặt cô tựa như những tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích, cặp mắt đen láy chuyển động, như thể chúng chứa đầy nước mùa thu.

Phía trước, Dung gia và gia đình Hashimoto đang nói chuyện, chỉ có Dung Gia Thượng có chút lơ đễnh, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, vượt qua nửa hành lang rồi va vào Phùng Thế Chân.

Phùng Thế Chân hơi nghiêng đầu, mỉm cười với cậu.

Khóe miệng của Dung Gia Thượng cũng vẽ lên vòng cung nhẹ nhàng, sau đó cậu nhìn thấy Mạnh Tự An, người đang nắm tay Phùng Thế Chân, nụ cười của cậu tắt ngấm.

Dung gia và gia đình Hashimoto đang cười nói, thấy có biến động bất thường, đồng loạt quay đầu lại.

“Ngài Mạnh!” Hashimoto ngay lập tức cười nhiệt tình, bắt tay Mạnh Tự An. “Không ngờ ngài cũng sẽ đến.”

Mạnh Tự An cười nói: "Tôi chỉ săn đồ cổ một chút thôi, hôm nay là một trải nghiệm đặc biệt. Nhân tiện cũng dành ít tình cảm cho những người lính tiền tuyến. Ngài Hashimoto và Dung lão gia là những chuyên gia trong lĩnh vực này, xin chỉ giáo thêm.”

Dung Định Khôn cười nói, "Tự An quá khiêm tốn rồi."

Khi những người đàn ông đang trao đổi, những người phụ nữ cũng nhìn nhau.

Đứng sau vợ chồng Tanaka, chàng thanh niên gầy gò chắc chắn là nhân vật chính của ngày hôm nay, đại thiếu gia Hashimoto. Những chiếc váy của nhà Hashimoto đều lộng lẫy, nhưng Shiori Hashimoto lại mặc một chiếc váy thêu hoa mẫu đơn, với lông mày lá liễu và mắt phượng, mang một chút gì đó sang trọng và dịu dàng như một cô gái đến từ miền nam sông Dương Tử.

Hashimoto Shiori mỉm cười nắm lấy tay Phùng Thế Chân, nói: "Đây chẳng phải là cô Phùng sao? Đã lâu không gặp, tôi suýt không thể nhận ra cô!"

"Cô Shiori tối nay rất đẹp, tôi cũng không nhận ra cô." Phùng Thế Chân mỉm cười, quay sang nói với Dung Phương Lâm và Dung Phương Hoa, "Hai em hôm nay ăn mặc như sinh đôi, từ xa đã nhìn ra."

Dung Phương Hoa nắm lấy tay còn lại của Phùng Thế Chân, mỉm cười gượng gạo: "Em cũng không nhận ra cô. Tại sao cô lại đến cùng với Mạnh lão gia?"

"Phương Hoa" Đại tiểu thư Hashimoto xen vào một cách gay gắt, "Cô gái này là ..."

“Quên không giới thiệu.” Shiori Hashimoto nói, “Đây là cô Phùng, vốn là gia sư của Phương Lâm. Tụi em gặp nhau vài lần khi ở nhà Dung gia.”

Khi họ biết đó chỉ là một gia sư, nụ cười của bà Tanaka và đại tiểu thư vụt tắt, gật đầu với Phùng Thế Chân một cách hờ hững, sau đó quay lại lắng nghe đàn ông nói chuyện.

“Chị gái tôi nói tiếng Trung không tốt lắm.” Shiori Hashimoto lúng túng giải thích. Đỗ Lan Hinh lạnh lùng nhìn một lúc, không ngừng chế nhạo, hình như đã nhìn thấu thủ đoạn của Hashimoto Shiori.